Cô gái nức nở kể nỗi ám ảnh gây ra cái chế.t của bạn trai
“Nếu phút giây ấy, em cố kìm chế mình một chút, cố gắng nghe lời anh, cố thôi không đòi hỏi quá đáng, em sẽ không mất anh phải không?” – Kim dày vò bản thân như thế suốt 7 năm qua.
Mất đi người con trai mình yêu thương nhất trong một ta.i nạ.n là ký ức đau buồn Thiên Kim mang theo suốt 7 năm qua. Biến cố ấy cũng khiến cuộc sống hiện tại của cô gái trở nên tăm tối vì những mặc cảm không thể bước qua.
Tâm sự sâu kín gửi đến bạn trai đã mất của cô được phát sóng trong chương trình 365 Ngày hạnh phúc, chuyên mục Tình sẻ chia, kênh VOV giao thông tối 25/2, mang đến cho người nghe nhiều suy ngẫm.
“Anh ám ảnh em từng giây, từng phút!”
Thiên Kim mở đầu bức thư gửi đến người thương đã khuất bằng lời lẽ chua xót dù sự việc xảy ra cách đây khá lâu. Cô viết:
“Anh à!
Anh từng bảo em phải biết vượt qua nỗi đau để tiếp tục sống, nhưng em không làm được, thật sự em không làm được…. Anh có biết em đã cố gắng biết bao để quên anh, để thôi không nghĩ về anh, nhưng mỗi khi đêm về, em lang thang trên từng con đường, đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời xa xăm ấy, chỉ muốn được thấy anh xuất hiện, chỉ muốn hỏi anh ở trên đó anh có nhìn thấy em, có nhìn thấy em từng ngày vượt qua những chuyện ở trần gian này như thế nào không?
Để rồi em lại bật khóc, khóc như một đứa ngốc, em thật sự quá ngốc nghếch phải không anh? Ngốc để nghĩ rằng trên thế gian này sẽ có phép màu, có ông bụt, có cô tiên, có người mang anh về bên em như ngày xưa ấy!”.
Video Ân hận dằn vặt của cô gái trẻ sau cái chế.t của bạn trai Mất đi người con trai mình yêu thương nhất là ký ức đau buồn Thiên Kim mang theo suốt 7 năm qua. Biến cố ấy cũng khiến cuộc sống hiện tại của cô gái trẻ trở nên tăm tối vì những mặc cảm không thể bước qua.
Thiên Kim không sao quên được giây phút định mệnh đêm sinh nhật cách đây 7 năm trước, trong một phút nông nổi, cô đã vô tình đẩy người yêu đến cái chế.t.
Video đang HOT
“Đã nhiều năm trôi qua, em không thể quên anh, anh ám ảnh em từng giây từng phút từng giờ. Em nghĩ đến ngày sinh nhật đó, chỉ vì sự bướng bỉnh, sự ngang tàng của em mà anh đã ra đi mãi mãi. Nếu phút giây ấy, em cố kìm chế mình một chút, cố gắng nghe lời anh một chút, cố thôi không đòi hỏi quá đáng, em sẽ không mất anh phải không?
Là tại em mà anh mới như vậy! Là tại em mà gia đình anh mất đi một đứa con ngoan hiền, học giỏi. Có phải em quá tàn nhẫn, quá độc ác như mọi người từng nói không anh?”.
Nhưng, điều ám ảnh Thiên Kim mãi không phải là những lời nói cay nghiệt của số đông mà chính là tình yêu và sự thứ tha của người bạn trai xấu số dành cho cô.
“Trong ký ức đầy nước mắt của em, chính cái lúc đa.u đớ.n như thế mà anh vẫn mỉm cười nắm tay em nói rằng không phải lỗi của em, là do anh tự nguyện, là do anh không tốt để em buồn, anh xin lỗi em, nhìn em anh lại mỉm cười và rồi cứ thế anh đi xa em, xa vòng tay em mãi mãi.
Trong mỗi giấc mơ, em mơ về anh, mơ về cái nắm tay ấy, nụ cười ấy, nó tạo cho em một nỗi đau kéo dài theo năm tháng, em biết là em đang tự hàn.h h.ạ mình, em biết gia đình anh thôi không còn trách em nữa, biết em nên khép lại quá khứ để sống cho những giấc mơ của anh và của em”.
Cảm giác tội lỗi chính là rào cản lớn nhất chia cách Thiên Kim với cuộc sống hiện tại. Cô cảm thấy mình sống vô nghĩa và không ít lần tìm đến cái chế.t.
“Nhiều năm trôi qua, em tự nhốt mình trong một không không gian riêng biệt, thêu dệt lên những chuyện cổ tích không có thật chỉ để mong gặp anh, và cuối cùng tất cả đều thành hư không trong thực tại.
Em mệt mỏi, rất mệt mỏi, em chỉ muốn anh ở đây, cho em nụ cười ngây thơ như lúc trước, cho em cái nắm tay khi em vấp ngã, cho em bờ vai khi em cảm thấy mình cô đơn, cho em cái ôm khi em chán nản.
Nhưng giờ đây khi em đang đi lạc đường, đi một đoạn đường đầy gian nan, gập ghềnh đầy khó khăn anh vẫn không một chút mảy may kéo em lại. Anh à! thật sự giữa dòng đời đang nổi trôi này em không thể tìm được một ai giống như anh cả. Em biết phải làm như thế nào đây anh?
Em còn chưa kịp nói với anh lời xin lỗi, còn chưa kịp nói với anh em yêu anh! Những điều em chưa kịp nói thì không bao giờ còn cơ hội để em nói nữa. Cuộc sống của em thật sự vô nghĩa khi không có anh bên cạnh”.
Thiên Kim đã khóc nấc trong suốt thời gian MC chương trình đọc lại lá thư.
Hãy cho bản thân mình thêm thời gian!
Tâm sự buồn của cô gái trẻ khiến khán giả của 365 Ngày hạnh phúc không khỏi chạnh lòng, nhớ đến những nỗi đau khác của mình.
Thành viên Minh Nguyễn chia sẻ: “Khi trải qua những điều tồi tệ như thế này thì con người ta mới biết quý những thứ mình đang có. Mình cũng từng trải qua nỗi đau như thế này 6 năm về trước, và hôm qua cũng tròn 6 năm ngày mất của cô ấy. Chỉ cầu chúc cho Thiên Kim sẽ mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện và mỉm cười với những gì đang có nhé!”.
Bạn Mỹ Duyên cho rằng câu chuyện sẽ là bài học tình yêu quý báu cho nhiều cặp đôi đang yêu. “Mình nghe câu chuyện mà khóc sùi sụt. 7 năm quá dài. Hy vọng chị chia sẻ câu chuyện này rồi sẽ mạnh mẽ hơn để đi tiếp, thực hiện thêm nhiều ước mơ của anh ấy. Nếu ai đã nghe tâm sự này thì nên biết trân trọng người mình yêu, đừng để khi mọi thứ không còn nữa mới hối tiếc trong vô vọng”.
“Cho bản thân mình thêm thời gian đi chị Thiên Kim, nhất là với những mất mát quá lớn như thế này. Nếu như chúng ta càng thôi thúc bản thân mình, càng gò ép lý trí của mình, thì cũng sẽ lại càng dày vò chính mình.
Chị đã làm được điều mà không phải ai cũng làm được. Đó là chị vẫn tiếp tục sống để thực hiện ý tưởng, nguyện vọng của anh ấy. Việc còn lại, hãy để thời gian là liều thuố.c chữa lành mọi nỗi đau chị nhé!”
Lời khuyên chân thành của Minh Vi – MC chương trình 365 Ngày hạnh phúccũng đã nói hộ nỗi lòng của rất nhiều khán thính giả muốn gửi đến Thiên Kim: Mong cô hãy mạnh mẽ để cuộc sống ý nghĩa hơn, không chỉ cho mình mà còn cho cả những hy sinh của anh không hoài phí.
Theo Zing
Thư gửi vợ nhân ngày 8/3: Anh đang hư hỏng
Chị Hạnh Dung mến! Vợ tôi rất hay đọc chuyên mục Nhỏ to tâm sự của chị. Bao nhiêu lời khuyên sáng suốt trên báo, cô ấy tìm cách chuyển nó sang những người quanh mình, trong đó có cả tôi (đôi khi cũng bị đe nẹt, khuyên nhủ, lấy người khác ra làm gương dạy dỗ). Vì vậy, hôm nay nhân ngày 8/3, tôi xin gửi đến chị tâm sự của mình, mạo muội xin chị hãy một lần đứng về phía những người đàn ông, để thấu hiểu những nỗi khổ tâm phi phụ nữ. Xin gửi thư này đến vợ tôi, đến những người vợ khác ở trên đời, kể cả người sắp làm, hoặc đã từng làm vợ.
Vợ yêu mến,
Anh viết thư này, nói thật thà, ngay từ đầu ý đồ của anh là để xin phép em được quyền... hư hỏng đôi chút.
Xin em đừng vội quy kết anh muốn bậy bạ nọ kia. Cái "hư hỏng" ở đây là theo nghĩa đen, bị hư, bị hỏng, chứ không phải anh muốn hư hỏng. Lấy nhau hơn 10 năm, anh luôn phải đảm nhiệm vai trò là chồng em, là cha của các con, là trụ cột trong gia đình, đồng thời vẫn phải là người yêu nồng thắm của ngày xưa, là người đàn ông biết nhìn xa trông rộng đến ngày sau, là thợ sửa điện nước tận tụy ở nhà, là sếp tài ba nghiêm túc ở cơ quan... Bấy nhiêu gánh nặng ấy dồn lên, anh thấy mình như một chiếc xe tải đang chạy chậm dần, đuối dần. Thỉnh thoảng em nói "Anh không còn yêu em nữa?", "Anh sao vậy? Quên cả ngày 8/3!". Vợ yêu, anh xin tự nhận, anh là một món hàng - có thể là món đắt nhất trong đời em từng sắm, nhưng anh đã hết hạn bảo hành từ lâu lắm, không thể đổi, không thể trả, khi hỏng hóc, em phải bảo trì thôi.
Em hãy cứ hình dung anh là một sản phẩm. Bố mẹ anh tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm ra. Em là người dùng. Từ lúc em mở bao bì, bắt đầu sử dụng sản phẩm, cũng là lúc mà anh bắt đầu quá trình... hư. Không phải anh cố ý, món hàng nào cũng vậy thôi, xài lâu thì sẽ có bộ phận nào đó bị hỏng hóc. Thế nhưng, đa phần phụ nữ các em cứ nghĩ ngược lại: chồng là thứ hàng hóa đặc biệt, càng xài lại càng phải tốt lên! Càng ngày, em càng đòi hỏi nhiều thứ: anh phải thế này, anh phải thế nọ, anh thua xa hồi trẻ, anh quên mất rồi, sao người ta... Sao em không hiểu máy móc tốt cỡ nào chạy một thời gian cũng có sự cố này nọ, sao em không chấp nhận sự cố như chính bản thân nó, đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi?
Bắt đầu từ một chuyện nhé. Anh không thuộc hàng cao lớn đẹp trai. Anh nghĩ tới thân phận tùng bách của mình mà lo lắng. Em mập mạp, vững chãi bao nhiêu, thì việc anh phải giữ vững chuẩn "nặng hơn vợ 10 ký, cao hơn vợ một cái đầu" càng khó bấy nhiêu. Khi em chìm vào cơn ác mộng điên cuồng về cân nặng, loãng xương, nếp nhăn và nám, chẳng lẽ anh cũng thở than về bụng mỡ, cơ bắp nhão dần và biến mất, những sợi tóc rụng âm thầm... của mình? Đàn ông không quen nói ra, nhưng nếu người phụ nữ hiểu được nỗi khổ của chồng mình, hẳn sẽ khác...
Làm chỗ dựa, che chở bão giông cho một cô gái nhỏ là việc lãng mạn dễ dàng, nhưng làm trụ cột cho một gia đình, là chỗ dựa cho một người phụ nữ trưởng thành lại vô cùng gian khó. Mà đâu phải các bà vợ chỉ nhìn vào một người chồng mà thôi, ý muốn của chị em là vô tận. Mình có cái này, nhưng cô ta có cái kia, mình muốn cái kia, nhưng bà ấy lại có cái khác nữa... Cứ vậy, khó có thể biết đâu là điểm dừng.
Tại sao anh không được quyền hư hỏng? Tại sao anh không được quyền dừng lại như một chiếc xe tải cần một chuyến đại tu? Có lẽ, chúng ta đã quen với việc hôn nhân là một hành trình dài, mà ai cũng phải cố gắng để bước sóng đôi cùng người bạn đường mình đã chọn. Có lẽ, chúng ta đã quen nghĩ hạnh phúc là luôn luôn được nương tựa, được chở che. Có lẽ, cũng nhiều người đàn ông khác đã không đủ tự tin để tuyên bố mình cần hư hỏng, cần thông cảm, cần bảo trì chính thức; thay vào đó, họ ra vẻ mình vẫn ổn, rồi âm thầm đi tìm một chốn khác để được nghỉ ngơi...
Đó mới là "hư hỏng" thật, phải không vợ? Đến lúc hư hỏng kiểu đó rồi thì rất khó, hoặc không thể bảo trì sửa chữa gì được nữa.
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá. Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi...