Cô gái Hà thành xinh đẹp bất chấp dị nghị nhận con nuôi là trẻ tự kỷ
Phạm Thùy Linh, 28 tuổi (Hà Nội) đã từng bị gia đình, bạn bè phản đối kịch liệt khi cô quyết định nhận nuôi bé Từ Thu Phương – một bé gái chịu phận “con hoang” với căn bệnh tự kỷ và lở loét khắp người.
Nhiều người ác khẩu nói cô bị điên khi rước về cái “cục nợ” mà chả ai muốn dây vào. Nhưng trước những kỳ thị ấy, cô luôn chọn cách im lặng và không bỏ cuộc.
Câu nói ám ảnh của đứa trẻ bất hạnh
Chúng tôi gặp Linh khi cô đang dẫn con nuôi của mình đi chơi công viên. Nhìn cái cách bé Từ Thu Phương (9 tuổi) quấn quýt với Linh đủ thấy bé yêu quý người mẹ mới của mình đến thế nào.
Nhìn con âu yếm, Linh nói với tôi: “Nếu chị gặp bé khoảng hơn 1 năm về trước, chưa chắc chị đã dám ngồi mà nói chuyện thế này đâu. Lúc đó cháu lở loét khắp người, nhiều người đi qua không dám đưa mắt nhìn, thậm chí họ phải bước thật nhanh để không bị ám ảnh”.
Hơn một năm về trước, khi vừa dạy xong tiết học trên trường mầm non thì bất ngờ Linh thấy một bé gái nhỏ thó, khuôn mặt chi chít mụn, quần áo lấm lem, chăm chú nhìn vào lớp học qua song cửa sổ. Tưởng bé đi lạc, Linh tiến lại hỏi thăm thì bé lí nhí nói: “Con thích đi học, con muốn được đến trường viết chữ như các bạn”. Câu nói của cô bé khiến Linh không giấu được sự ngạc nhiên và xúc động.
Cô đến gần đứa trẻ và hỏi thăm về hoàn cảnh của nó. Đứa trẻ mặc dù đã lên 8 tuổi nhưng chỉ nặng có 15kg, mái tóc ngắn cắt nham nhở và khuôn mặt lở loét khiến Linh vô cùng xót xa. Linh cho bé ngồi lên xe máy rồi chở bé đi mua bánh kẹo, bim bim và chở bé về chỗ người mẹ bán bóng bay cách đó không xa.
Nụ cười hạnh phúc của Phương bên người mẹ nuôi.
Mẹ của Phương là chị Từ Hải Thanh (46 tuổi) có khuôn mặt khắc khổ và cũng chẳng được nhanh nhẹn như người khác. Chị Thanh kể Phương là đứa trẻ bất hạnh, con phải chịu mồ côi cha từ rất sớm. Hằng ngày bất kể trời nắng hay mưa Phương đều phải theo mẹ đi bán hàng rong từ sáng sớm đến đêm khuya ở ngã tư đường Võ Thị Sáu (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội).
Mỗi lúc mẹ đi bán rong xa lại để cô bé Phương ở lại ngã tư Võ Thị Sáu. Những lúc như thế Phương thường đến những trường mầm non quanh đó rồi đứng nép vào cánh cửa xem các bạn chơi trò chơi và học chữ.
Biết con thèm được đi học nên chị Thanh cũng nhiều lần đánh liều đến các trường mầm non xin cho con đi học. Ban đầu họ đồng ý nhận nhưng đến khi chị Thanh dẫn con đến thì họ đều tìm cách từ chối khéo. Chị bảo: “Họ nhìn thấy con tôi lở loét khắp người thế nên sợ”.
Hôm đó sau khi trở về nhà, hình ảnh cô bé với khuôn mặt lở loét và ánh mắt khát khao thèm muốn được đi học đã ám ảnh Linh rất nhiều. Mấy ngày sau đó đi đâu, làm gì Linh cũng chỉ nghĩ đến bé Phương. Cuối cùng cô quyết định sẽ nhận Phương về nuôi để có cơ hội chữa bệnh và cho Phương đi học.
“Lúc đó, mình đánh liều hỏi thôi chứ cũng không nghĩ là sẽ được chấp nhận. Nhưng may quá, mẹ bé đã đồng ý ngay, còn Phương khi nghe đến việc được đi học chữ đã cười rất tươi rồi lao vào ôm chầm lấy mình” – Linh nhớ lại.
Nhiều người đã không dám đến gần 2 mẹ con Linh.
Ngay buổi chiều hôm đó sau khi kết thúc lớp học ở trường mầm non, Linh đi xe máy đến đón Phương về nhà. Cô bé bị viêm da cơ địa lâu ngày nên mặt lở loét, tóc rụng vì mụn, đôi bàn tay bé xíu phải liên tục chà gãi khắp người. Ngồi trên xe, bé Phương vòng tay ôm lấy Linh rồi hỏi: “Cô ơi, nhìn mặt con có tởm không, nhìn mặt con buồn nôn cô nhỉ?”. Câu nói hồn nhiên của bé khiến Linh trào nước mắt vì thương bé.
Linh chia sẻ: “Câu nói đó của Phương như cứa vào lòng mình. Lúc đó mình cảm thấy thương con vô cùng. Trong thâm tâm mình nghĩ sẽ cố gắng hết sức để con không bị thiệt thòi”. Ban ngày cô bé đi học và đi chơi với Linh, tối muộn khi mẹ bán hàng xong mới trở về nhà.
Linh đưa con đi công viên chơi, tắm rửa, bôi thuốc và dạy con học chữ. Bé Phương có vấn đề tâm lý nên rất khó tập trung, thường học trước quên sau. Hằng ngày, thay vì dành thời gian đi chơi, tụ tập với bạn bè, mỗi khi tan lớp, Linh vội vàng trở về nhà đón bé Phương.
Phương không chỉ bị lở loét toàn thân mà cô bé còn bị bệnh tự kỷ. Chính vì vậy Phương thường không tập trung. Mỗi khi cô Linh dạy chữ, Phương lại nghĩ ra đủ trò để nghịch ngợm. Linh bảo: “Cũng may là trước đó mình đã từng tiếp xúc và dạy một số trẻ có tâm lý không bình thường nên cũng không bị sốc khi dạy bé Phương học”.
Linh đưa ra phương pháp mỗi buổi học, hai cô trò thường chỉ dành khoảng 30 phút để học chữ, phép tính sau đó nghỉ ngơi, chơi trò chơi rồi mới tiếp tục ôn bài. Bé Phương rất thích nghe kể chuyện và vẽ. Con có thể dành hàng giờ, ngồi tỉ mẩn tô màu những đường nét trên bức tranh mà mình yêu thích.
Hiện Phương đã biết viết chữ.
Từng bị kỳ thị và xa lánh khi nhận con nuôi
Mặc dù đã lường trước việc mình nhận một đứa trẻ không quen biết lại bệnh tật đầy mình về nuôi sẽ vấp phải sự phản đối của người thân và bạn bè nhưng Linh cũng không ngờ sự phản đối lại quyết liệt đến vậy.
“Khi mình dắt bé Phương về nhà, mẹ mình đã không kiềm chế được sự tức giận. Mẹ bảo con gái chưa chồng mà lại “đèo bòng” thế này thì ai người ta còn dám lấy. Định thành bà cô ở cái nhà này à? Nói rồi mẹ đóng sập cửa lại không cho mình với bé Phương vào nhà” – Linh nhớ lại những ngày đầu khó khăn khi quyết định nhận nuôi bé Phương.
Linh bảo cô rất hiểu được cảm giác lo lắng của mẹ nên cô không trách mẹ nhưng cô cũng không chịu buông bỏ ý định của mình. Giờ thì mưa dầm thấm lâu, mẹ Linh dù chưa thực sự ủng hộ Linh nhưng cũng không còn phản đối cô một cách gay gắt nữa.
Không chỉ vấp phải sự phản đối từ những người thân trong gia đình mà ngay cả bạn bè cũng kịch liệt phản đối cô. Họ bảo cô có thể cho đứa trẻ tiền, quần áo và đồ ăn chứ không nhất thiết phải mang “cục nợ” ấy về chăm sóc. Tự nhiên lại thành bà mẹ đơn thân thế thì làm gì có người đàn ông nào dám tìm hiểu. Họ trù ẻo Linh rằng cô sẽ ế là cái chắc. Và kể cả là không ế thì sau này nếu cô lấy chồng và có thai mà suốt ngày tiếp xúc với một đứa trẻ bệnh tật cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa con trong bụng cô.
“Thực sự khi phải nghe quá nhiều những lời phân tích và “dọa nạt” của người thân, bạn bè mình cũng phân vân lắm. Những gì họ nói không phải là không có cơ sở. Nhưng cứ nghĩ đến việc bé Phương sẽ phải trở về với cuộc sống lang thang, bệnh tật và thất học lại khiến mình đau lòng. Lời nói và ánh mắt của con bé chính là động lực để mình không bỏ cuộc” – Linh tâm sự.
Đến nay, sau đúng một năm kèm cặp, Phương tiến bộ thấy rõ. Cô bé đã biết đọc, đánh vần và làm những phép tính cơ bản. Từ một cô bé gầy nhẳng, mụn nổi đầy mặt, Phương giờ trông phổng phao, da dẻ hồng hào và đặc biệt là bệnh viêm da của con cũng tiến triển theo chiều hướng rất khả quan. Dù chưa hết mụn, nhưng trên người đã không còn vết lở loét, con cũng tự tin hơn rất nhiều so với trước đây.
“Điều mình cảm thấy vui nhất là đến giờ con rất lễ phép, gặp người lớn biết chào hỏi, ai cho gì biết nói lời cảm ơn, khi sai biết khoanh tay nhận lỗi. Đến bữa ăn, Phương đã có thể tự biết xúc cơm, tự gắp thức ăn, ăn xong biết tự giác rửa tay, lau miệng. Những điều tưởng như bình thường với đứa trẻ khác nhưng với con đó là cả hành trình nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ của con” – Linh không giấu được sự tự hào khi nói về sự tiến bộ của con nuôi.
Linh bảo rằng cô sẽ nuôi Phương cho đến khi con trưởng thành nếu được sự chấp thuận của mẹ bé. Hiện tại ngoài công việc chính là cô giáo dạy mầm non buổi tối Linh còn nhận dạy aerobic. Tối nào Linh cũng dẫn theo bé Phương đến nơi mình dạy học.
Linh bảo khi nhận nuôi bé Phương nhiều người cũng ngỏ ý muốn trợ giúp cô về tài chính nhưng cô khước từ. Lý do là bởi cô không muốn để người ta nghĩ rằng mình nhận con nuôi là để tranh thủ nhận tiền từ thiện. Linh bảo, dù vất vả hơn rất nhiều nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho Phương tốt nhất trong khả năng của mình.
Theo Phong Anh (CAND)
Chính sách giữa trường công và trường tư rất bình đẳng, thực thi còn méo mó
Quan trọng nhất chính là sự công bằng bình đẳng, là cách nhìn của xã hội đối với các trường ngoài công lập. Không thể nhìn kiểu như con đẻ, con nuôi.
Ông Lê Như Tiến - nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội (Đại biểu Quốc hội khóa 12, 13), nêu quan điểm: "Hai nhiệm kỳ làm Đại biểu Quốc hội khóa 12 và 13, tôi có nhiệm vụ theo dõi về văn hóa giáo dục, qua đó tôi thấy có rất nhiều bài học.
Cái quan trọng nhất chính là khâu công bằng bình đẳng, nhưng cách nhìn không phải của nhà nước, mà ở đây là cách nhìn của xã hội đối với giáo dục tư thục và ngoài công lập. Cái nhìn kiểu như con đẻ con nuôi, cái nhìn ghẻ lạnh, đây mới là vấn đề quan trọng.
Nhiều người không thấy được rằng bản thân các cơ sở giáo dục tư thục hoặc ngoài công lập nói chung đều làm một nhiệm vụ rất tốt: Đó là tạo nguồn nhân lực cho đất nước.
Họ đều tham gia vào 3 nội dung rất quan trọng là nâng cao dân trí, đào tạo nhân lực và bồi dưỡng nhân tài.
Ở góc độ nào họ cũng đều tham gia. Vậy thì tại sao chúng ta lại có quan điểm con đẻ con nuôi? Ngay trong xã hội thì chúng ta thấy hệ thống đại học cũng vậy, rồi hệ thống phổ thông, mầm non... cũng tương tự như vậy. Tôi thấy là việc này đã ăn sâu vào tiềm thức của chúng ta".
Theo ông Lê Như Tiến, chính sách của Đảng, Nhà nước thì rất tốt, nhưng đến khâu thực thi thì bị méo mó.
Video: Chính sách rất bình đẳng giữa trường công và trường tư, thực thi còn méo mó.
Ông Lê Như Tiến phát biểu: "Trong cuối nhiệm kỳ đại biểu Quốc hội khóa 13, tôi có phát biểu: Nếu đầu tư như thế này là trên rải thảm, dưới rải đinh thì các chính sách tốt đẹp của cấp trên đã bị cấp dưới dựng ba-ri-e vô hiệu hóa.
Từ Nghị quyết 35 của Chính phủ, đến Nghị quyết 29 của Ban chấp hành Trung ương Đảng, rồi Nghị quyết số 19 của Trung ương, cũng có nói: Bảo đảm công bằng bình đẳng giữa các đơn vị sự nghiệp công lập và ngoài công lập.
Khuyến khích phát triển các loại hình trường ngoài công lập, đáp ứng nhu cầu xã hội về giáo dục chất lượng cao ở các khu đô thị, đảm bảo bình đẳng giữa nhà giáo trường công lập và nhà giáo ngoài công lập.
Tôn vinh cơ hội đào tạo bồi dưỡng chuyên môn nghiệp vụ, đảm bảo đối xử công bằng, tạo môi trường canh tranh minh bạch. Không phân biệt cơ sở giáo dục công lập và ngoài công lập.
Tất cả những chính sách của Đảng và Nhà nước đều đặt ra như vậy, nhưng tại sao cứ vào thực hiện, thực tiễn thì chúng ta lại có khoảng cách khác xa? Tôi e hình như lại có tình trạng trên rải thảm, dưới rải đinh.
Bao nhiêu chính sách tốt đẹp hình như không được các cơ sở, các bộ ngành, các tỉnh thành, địa phương... thấu triệt và biến nó thành hành động thực tế, từ cách nhìn cho đến các chính sách về thuế, ưu đãi về đất.
Bao nhiêu khu vực có đất đẹp nhưng không được dành cho xây trường, mà là cho các doanh nghiệp, vậy điều đó chứng tỏ chúng ta đang có cái nhìn gần, rất là xổi, thấy ngân sách địa phương trong một thời gian rất ngắn có thể tăng ngân sách là được.
Chứ cũng không nghĩ đến việc chúng ta không bao giờ sửa sai được khi mà hệ lụy sẽ tác động đến nhiều thế hệ do giáo dục đã bị méo mó bởi cách nhìn, cách đào tạo... thì sẽ không bao giờ sửa được nữa, và nếu có sửa được thì thời gian cũng phải đến hàng trăm năm.
Có thể nói những chủ trương rất lớn mà chúng ta không được hiện thực hóa bởi có rất nhiều rào cản, đặc biệt là các chính sách mà ở đây ai xây dựng? Đó chính là các bộ ngành, các cơ quan tham mưu.
Tôi đề nghị Báo điện tử Giáo dục Việt Nam tổng hợp lại những kiến nghị để gửi lên trên, về Chính phủ có 2 người là đồng chí Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam, phụ trách về văn xã và Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ phụ trách về tài chính.
Nên gửi cho Bộ trưởng Bộ Tài chính và Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo. Về bên Thuế thì gửi cho Tổng Cục trưởng Tổng Cục Thuế và gửi cho Thanh tra Tổng Cục Thuế.
Để các lãnh đạo có động thái, để thấy rằng Tọa đàm, Hội thảo của chúng ta có những khuyến nghị như thế này, và đề nghị các đồng chí lãnh đạo cân nhắc để báo cáo với Thủ tướng Chính phủ, và các cơ quan có trách nhiệm để mà xử lý".
Ngày 14/11, Báo điện tử Giáo dục Việt Nam tổ chức Hội thảo với chủ đề "Công bằng, bình đẳng về thuế giữa các loại hình cơ sở Giáo dục".
Tới dự hội thảo có ông Lê Như Tiến - Đại biểu Quốc hội khóa 12- 13, nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội.
Ông Nguyễn Ngọc Bảo - Đại biểu Quốc hội khóa 13.
Chuyên gia kinh tế - Tiến sĩ Nguyễn Minh Phong.
Luật sư Trương Thanh Đức - Chủ tịch Hội đồng thành viên Công ty Luật BASICO, Trọng tài viên Trung tâm Trọng tài Quốc tế Việt Nam.
Bà Nguyễn Thị Vân Anh - thành viên Hội đồng quản trị Trường tiểu học và Trung học Everest, Hà Nội.
Tùng Dương
Theo giaoduc.net
Cảm phục người thầy hơn 20 năm gieo chữ nơi rẻo cao Suốt hơn 20 năm gieo chữ ở xã Nậm Tha - một trong những xã vùng cao đặc biệt khó khăn của huyện Văn Bàn, tỉnh Lào Cai, thầy giáo Trần Đình Phúc cùng các giáo viên nơi đây đã kiên trì bám bản, bám lớp, cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng người ở nơi rẻo cao. Thầy Trần Đình Phúc...