Cô em vợ lắm chiêu
Một tối đang nằm ngủ mơ màng trên ghế, với cơ thể ấm nóng em ôm chầm lấy tôi và nói yêu tôi nhiều…
Sinh con đầu lòng, vợ nhờ em gái từ quê lên chăm sóc mình những ngày ở cữ. Là người có cá tính, nói nhiều và hay bông đùa nên không khí trong nhà luôn vui vẻ, ngập tràn tiếng cười. Nếu so sánh với vợ thì cô em xinh đẹp mà điệu đà hơn. Nhìn cách nựng cháu mà tôi thấy vui thay cho vợ vì có một cô em gái vô cùng khôn ngoan và hết lòng yêu thương chị.
Ngoài công việc chăm sóc vợ và đứa bé, em còn rất đảm đang, làm việc tươm tất, nấu những món ăn ngon và trang trí bắt mắt khiến 2 vợ chồng tôi khen không ngớt lời.
Tôi và em vợ rất hợp tính nhau, thường xuyên nói chuyện, tâm sự với nhau từ công việc đến tình cảm. Một ngày em bảo đang yêu một người phụ bạc, với lời khuyên của tôi thì hôm sau em thông báo là đã chia tay.Và cũng không biết nên mừng hay nên lo vì từ đó trở đi em thay đổi hẳn.
Ở trong nhà, càng ngày em càng ăn mặc thoáng, khoe được những đường cong trên cơ thể đôi mươi, những chiếc áo để lộ bờ vai trắng ngần, do bản năng của con trai nên nhiều lúc cũng xao xuyến. Nhìn thấy dáng đi uyển chuyển và giọng nói ngọt ngào của em thì ai mà chẳng xiêu lòng.
Ánh mắt em dạo này nhìn tôi khác lạ, nhìn tình tứ ngại ngùng như một cô gái thẹn thùng khi nhìn người yêu. Nhiều lúc tôi đang ngồi làm việc em vào ngồi bên cạnh, để lộ nước da trắng ngần và mùi thơm quyến rũ. Nếu là chưa có vợ chắc tôi sẽ ôm chầm lấy em mất.
Video đang HOT
Nhìn ánh mắt của em mà tôi không cưỡng lại được, phải đi về phòng và đóng cửa lại khỏi những suy nghĩ lan man, vớ vẩn.
Một tối đang nằm ngủ mơ màng trên ghế, với cơ thể ấm nóng em ôm chầm lấy tôi và nói yêu tôi nhiều. Run người nhưng kịp bình tĩnh lại và trấn an em, sau đó tôi nhanh chóng về phòng của mình vì sợ tôi không giữ được xúc động.
Sau 3 tháng, vợ hết ở cữ thì em về quê, bản thân như trút được gánh nặng bấy lâu nay. Tôi nhận từ tay vợ một món quà của em. Tôi giật mình,vào phòng đóng cửa lại, run run mở bì thư ra. Trong thư em viết:
“Cảm ơn anh đã làm một người đàn ông đứng đắn, chung thủy và yêu thương vợ. Thực chất, những ngày qua là em đang thử lòng chung thủy của anh để xác minh anh phải là người đàn ông lí tưởng trong mắt chị em hay không thôi mà chuyện chia tay bạn trai cũng là em tự bịa ra cả. Và thật lòng xin lỗi anh, chị em đã chọn được một người đàn ông tuyệt vời. Em quý mến anh với tư cách là một người em vợ”.
Thì ra là cô em quái chiêu định gài để thử lòng tôi suýt nữa thì sập bẫy mà không biết khi đó sẽ thế nào. Thực chất bản tính của đàn ông thì ai cũng động lòng, khó khăn lắm tôi mới đứng vững chứ nhiều lần cũng sắp gục rồi. Sợ cô em nhiều trò này quá rồi. Như đã hiểu được ngầm ý của em và tôi chắc chắn mình sẽ giữ gìn hạnh phúc gia đình này. Giờ thì thở phào nhẹ nhõm.
Theo VNE
Ngôi nhà hạnh phúc trong em
Đấy là một gia đình mới của em, em tự nhận cho riêng mình như thế đấy.
Lần đầu tiên em kéo dài thanh sắt, 2 bánh xe của chiếc vali lăn tròn trên đường vào nhà ga. Một mình em với cuộc hành trình mới - đi đến vùng đất mới mà em chưa từng một lần qua. Hình như khóe mắt em ứ nước, em lặng nhìn phố cũ chạy dọc về phía sau mình, phố cũ ấy đã cho em vô ngần kỉ niệm.
Chuyến tàu về ga trễ nhưng vẫn đủ để em đến Thanh Hóa trong buổi chiều dịu nắng. Chú taxi mang chất giọng xứ Thanh nhè nhẹ, em thấy mình dễ mủi lòng trước lời mời của một người chú sao quá đỗi thân thiện trong lần đầu gặp nhau. Thế rồi hai chú cháu luyên thuyên chuyện trò suốt trên con đường về.
Anh đón em bằng một nụ cười tươi, nhưng em bảo đấy là nụ cười hiền quá. Chẳng giống như những gì em tưởng tượng ra trong đầu mình lúc còn ngồi trên chuyến tàu tới đây. Chu đáo xếp hết đồ đạc của em lên xe máy rồi chở em về nhà. Bỗng nhiên mọi việc chẳng giống như những gì em đã nghĩ.
Trời xứ Thanh mây đang bồng bềnh trôi. Ngôi nhà cấp bốn giản dị mát rười rượi, phải chăng vì sàn nhà được chăm chút quá, sàn sạch bóng. Thả bước chân trần lên sàn mà cứ ngỡ như mình đang đi trên thảm cỏ mượt trong buổi sáng sương. Anh lại cười với em, cất hành lý cho em cẩn thận, anh chững chạc hơn những gì em chừng đoán. Rồi cả nhà tụ tập đón thành viên mới, ai cũng cười hiền như là đã quen em từ lâu lắm lắm rồi, em vừa thấy là lạ lại vừa thấy vui vui.
Cái không khí được mọi người quan tâm, ngồi vây quanh bên mình hỏi chuyện: Em đi tàu có mệt không? Chị đi xa vậy lần nào chưa, có sợ không chị? Em đã thấy đói chưa? Em có muốn uống một ly nước không?... Đấy là một gia đình mới của em, em tự nhận cho riêng mình như thế đấy.
Em tin có một định mệnh khiến chúng ta trở thành anh em! (Ảnh minh họa)
Bữa tối ngồi quây quần bên bàn cơm mà một vài thành viên trong gia đình tự đi chợ mua đồ, tự nấu nướng. Mấy anh trò chuyện ngộ quá, em vừa ăn cơm vừa phải phân tích xem câu nào là thật, câu nào là câu chọc đùa. Bát cơm đơm được nhiều lần hơn, phải chi vì đã lâu em không được ăn cơm tự nấu ở nhà, không được dùng bữa tối cùng nhiều người thân thiết đến như thế!
Thế nhưng trong hành trình của cuộc đời mỗi người chúng ta ai cũng có những lúc phải lựa chọn lối rẽ. Em chỉ là người rẽ lối qua xứ Thanh trong mấy ngày ngắn ngủi, bởi chúng ta không cùng mục tiêu và lý tưởng cho tương lai, bởi công việc mà em chọn để gắn bó trong đời mình không giống như anh và những thành viên khác trong gia đình đã chọn. Chuyến tàu mới cho em biết mình đang đi về đâu, đỗ ở nhà ga nào, nhưng chuyến tàu chẳng thể nào cho em biết được...trái tim mình sẽ đi về đâu.
Em nhớ hai cô bé nhỏ tuổi trong ngôi nhà ấy, hai cô bé lúc nào cũng gọi chị xưng em với mình, nhớ buổi tối đầu tiên ba chị em thủ thỉ tới tận khuya mới chịu đi ngủ. Em nhớ mấy anh trai người nhỏ con mà cả nhà đều bảo là tại vì cái miệng của mấy anh cứ nói luyên thuyên suốt ngày nên người mãi không lớn được. Em còn nhớ những lần cả nhà gắp miếng thức ăn cho nhau lúc cùng ngồi quây quần ăn cơm. Nhớ hôm đi đá bóng trên sân bóng trung tâm cứ để mặc cái nắng khó tính, để mặc cái nóng đổ mồ hôi, cả nhà mình đua nhau chạy trong sân mà hò hét.
Và rồi, em cũng nhận ra là mình đang nhớ anh rất nhiều. Bao con phố mà anh từng đưa em qua, cùng tản bộ rồi thưởng thức những món ăn nơi xứ Thanh ngon, lạ. Ngồi hát cho em nghe những bài hát mà cả anh và em đều thích. Gió mát thổi từ đâu mà lòng mình mát rượi. Anh nhẹ nhàng và trái tim cũng sâu sắc quá đỗi. Trái tim em đập những nhịp không tên.
Phải chăng những ngày ở đây trôi qua nhanh hơn những ngày bình thường, trôi nhanh quá nên em thấy lòng mình cũng vội. Vội gom nhặt hết những thương yêu mà em có, vội quấn quýt bên nhau như thể ngày mai sẽ là ngày đi xa không còn được gặp lại. Và em sẽ nhớ từng dáng đi, nét mặt, từng nụ cười của mỗi thành viên trong ngôi nhà hạnh phúc ấy. Em biết, mình sẽ nhớ riêng anh nhiều hơn.
Con đường em đi hôm nay sẽ đưa em đến một chân trời mới, chẳng ai có thể biết được ngày mai là khổ đau hay hạnh phúc, giàu sang hay nghèo hèn. Chúng ta chỉ có thể biết được rằng: ở đâu đó trên trái đất này luôn có những người thân, người quen sẵn sàng trao tặng cho ta tình yêu thương chân thật, sẵn sàng đón chào ta như đón một người ruột thịt gia đình. Ngôi nhà hạnh phúc đang khuất dần về phía sau của đoàn tàu chạy vội, nhưng kỉ niệm của những ngày ngắn ngủi vừa qua sẽ đi bên em đến suốt cuộc hành trình. Em tin có một định mệnh khiến chúng ta trở thành anh em!
Theo VNE
Đừng quên em anh nhé! Bức thư cuối em viết cho anh, hay là em viết cho chính mình! "Trong vòng quay hối hả của cuộc sống, rồi cũng có lúc người ta dừng lại. Có người không biết mình đi tiếp ra sao, có người muốn được nghỉ ngơi.... Còn em những lần em dừng lại trong cuộc đời mình, anh à.... Hình như đều nghĩ về...