Có được điều này chính là người giàu có nhất thiên hạ
Ngày xưa, có vị vua do nhờ biết tích lũy phước báo nhiều đời nên được làm vua của các vì vua, là bậc thông minh trí tuệ hơn người nên thống trị khắp cả thế gian này.
Vua tự xư mình là người giàu có nhất thiên hạ và cai trị hết cõi đất này.
Nhà vua không phải người giàu có nhất thiên hạ
Ngày xưa, có vị vua do nhờ biết tích lũy phước báo nhiều đời nên được làm vua của các vì vua, là bậc thông minh trí tuệ hơn người nên thống trị khắp cả thế gian này. Vua tự xư mình là người giàu có nhất thiên hạ và cai trị hết cõi đất này.
May mắn thay, bên cạnh nhà vua còn có vị quan cận thần rất thông minh, tài giỏi, ông luôn thương yêu tất cả mọi người bằng trái tim hiểu biết. Chính sự từ bi và trí tuệ ấy đã giúp nhà vua tránh được nhiều lầm lỗi.
Tuy nhiên, tham vọng muốn mình là người giàu nhất thế gian vẫn luôn âm ĩ nên một hôm nhà vua họp mặt tất cả bá quan cận thần và hỏi: “Này các khanh! Các khanh hãy nói cho trẫm biết, trong vương quốc này ai là người giàu nhất thiên hạ?”
Tất cả đều cùng nhau đáp: “Thưa hoàng thượng! Trong vương quốc này dưới sự trị vì của hoàng thượng, hoàng thượng là người giàu nhất không ai bằng.” Nhà vua cảm thấy rất thỏa mãn, hài lòng khi nghe mọi người cùng tâu lên như vậy.
Bỗng nhiên, một vị cận thần tên là Giải Thoát bước ra và nói: “Muôn tâu bệ hạ! Có một vị tỳ kheo tên là Tỉnh Giác, đời sống của vị ấy thật đơn giản.
Vị ấy luôn sống hài hòa với muôn loài vật, đặc biệt là không bao giờ ăn thịt cá và luôn khuyên bảo mọi người không nên sát sinh hại vật. Thức ăn chính của vị ấy chỉ là rau quả và các loại ngũ cốc.
Thần đã được tiếp xúc với vị thầy đó, nơi thầy ở muôn thú vây quanh hòa cùng cảnh vật, thiên nhiên dường như không có khoảng cách giữa con người và muôn loài vật. Nơi đó còn có khoảng trên 300 vị khất sĩ đang tu tập theo sự chỉ dạy của thầy.
Chính thần đã chứng kiến khi đến giờ thọ trai toàn thể các vị đều ăn cơm trong im lặng, không nghe tiếng khua chén bát, chậm rãi, khoan thai ăn trong tỉnh giác. Trước khi ăn họ cúng Phật và quán niệm công đức chúc phúc cho quý Phật tử.
Sau khi ăn họ tụng bát nhã và hồi hướng công đức cho tất cả mọi người. Họ ăn vừa đủ, ăn trong sự biết ơn của thầy tổ, đàn na tín thí, đất nước và tất cả chúng sinh.
Khác với triều đình chúng ta, mỗi khi ăn uống nói cười rộn rã, vui chơi trong no say để rồi đánh mất mình trong thiên hạ, có khi tranh chấp cãi vã ngay khi đang ăn uống.
Vua nghe vị cận thần tâu như thế nên trong lòng muốn tìm đến để hỏi một vài điều. Vài hôm sau, vua và đoàn tùy tùng đã đến chỗ ở của các vị khất sĩ ấy.
Video đang HOT
Cây Bồ đề trước cổng sừng sững hiên ngang với khoảng 4 người ôm không hết, có thể đã trên vài trăm tuổi. Gốc Bồ đề có nhiều tua như cuộn tròn cả thân cây tạo nên sự mát mẻ, trong lành.
Vua yêu cầu được diện kiến trực tiếp vị thầy trụ trì đó. Trong lúc chờ đợi ở nhà khách, vua bỗng dưng nhìn thấy một con người nhỏ nhắn đang tiến dần về phía mình mà không hề chớp mắt.
Từng bước chân nhẹ nhàng, an lạc, thảnh thơi của người ấy đã toát ra một năng lực tự tại, bình yên và hạnh phúc.
Vua chưa từng thấy một người nào có dáng vẻ uy nghi, trang nghiêm và thanh thản đến như vậy. Người ấy tiến dần đến trước mặt nhà vua nở một nụ cười hồn hậu và vái chào tất cả mọi người rồi ngồi xuống trong tư thế an nhiên .
Sau những lời chào hỏi và chúc tụng, nhà vua đặt liền câu hỏi: “Thưa thầy! Có phải thầy là vị khất sĩ mà mọi người vẫn thường đồn đại là người giàu có nhất thế gian này? Thú thật với thầy, tôi chính là nhà vua của đất nước này.
Đã từ lâu tôi nghe tiếng lành đồn xa mà cho đến tận hôm nay tôi mới có cơ hội được diện kiến thầy. Sau khi gặp được thầy, tôi đã cảm nhận được một niềm an vui đang trào dâng trong lòng.”
Tuy biết được người đứng trước mặt mình là một vị vua Chuyển Luân Thánh Vương và những người xung quanh là các quan cận thần nhưng nét mặt của vị thầy đó vẫn bình thản, an nhiên. Thầy luôn giữ được phong thái của người đã an nhiên, tự tại, giải thoát.
Vị thầy ấy đã hỏi nhà vua và các quan cận thần cất công đến đây chắc có điều gì chỉ dạy. Nhà vua đáp: “Ta chỉ muốn biết một sự thật về việc xưa nay mọi người đồn đoán thầy là người giàu nhất thế gian này.”
Vị thầy đó mới hỏi lại: “Vậy theo nhà vua, thế nào là một người giàu nhất thế gian?” Nhà vua trả lời: “Người giàu nhất thế gian là người không thiếu bất cứ một món báu vật quý giá từ thức ăn uống, ruộng vườn, nhà cửa, người hầu, thê thiếp. Người đó có đủ tất cả mọi thứ, chẳng hạn như trẫm đây đang trị vì khắp thiên hạ.”
“Dạ thưa bệ hạ, khi nào chúng ta cần tìm cầu một thứ gì đó thì chúng ta mới thiếu phải không?” “Đúng là thế!” “Một người không còn tìm cầu và mong muốn bất cứ một điều gì nữa thì người đó có còn cái gì để mà thiếu nữa phải không?”
“Thưa thầy, đúng như vậy!” “Vậy thưa bệ hạ! Người giàu nhất thế gian là người không còn thấy thiếu bất cứ một thứ gì cho bản thân mình nữa.”
Ngay khi đó, nhà vua chợt khám phá ra rằng người biết đủ dù nghèo mà vẫn giàu, người không biết đủ dù giàu có đến mức nào cũng luôn thấy mình nghèo.
Và ngài cũng hiểu ra rằng vì sao mọi người đồn đại vị thầy này là người giàu nhất thế gian tuy trên người không có một thứ gì quý giá. Sau khi về lại hoàng cung, hình ảnh an lạc, thảnh thơi của vị thầy đó đã làm nhà vua thức tỉnh mà biết buông xả mọi thứ.
Biết đủ thường thấy an vui, đời người luôn hạnh phúc
Câu chuyện trên quả thật khiến chúng ta suy ngẫm: Một người dù có sống lâu đến nhường nào, thì ngày tháng liệu sẽ thoải mái chăng? Không hẳn như vậy!
Hết thảy phiền não đều do tham sân si dẫn khởi mà nên. Ví như trong xã hội xảy ra những vụ cướp giật, bắt cóc, vì sao người ta lại làm điều xấu? Phần lớn đều là bởi chữ: “Tham”.
Kỳ thật, con người ta sống trên đời, mỗi bữa chỉ cần một, hai bát cơm là đủ; tấm thân này chỉ cần mấy thước vải là có thể chịu được cái giá lạnh của mùa đông; một chiếc giường con cũng đủ cho ta ngủ giấc ngon lành.
Vậy nên, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, mỗi người đều có thể sống vui vẻ, hà tất phải đi cướp đi giật làm gì?
Tôi thường hay nói với chính mình rằng: “Trừng phạt lớn nhất của đời người là sự hối hận”. Nếu như một đời người chưa từng làm chuyện gì khiến bản thân phải ân hận sâu sắc, thì đó thật sự là người hạnh phúc nhất thế gian.
Trái lại, nếu như tâm niệm không giữ được vững vàng, khi cái tâm tham, sân khởi lên mà làm việc sai lầm, lúc đó dù có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Không than vất vả, mà chỉ có hạnh phúc
Chúng ta đến thế gian này hẳn đều có cảm giác bản thân mang theo sứ mệnh nào đó. Nên là sống để làm việc, đừng nên làm việc để sống. Sống để làm việc, là sự phó xuất vì mọi người; còn như làm việc để sống, ta sẽ cảm thấy đời người quả thật rất bất đắc dĩ!
Có rất nhiều người mới làm việc chưa được mấy năm, thì đã cảm thấy mệt mỏi chán nản với công việc, thường hay than mệt, than vất vả. Nhưng trong thế giới của những người sống và phó xuất vì người khác, thì không có hai chữ “vất vả” này, mà chỉ có “hạnh phúc”.
Những người luôn hành thiện, dù phải làm việc nhiều bao nhiêu họ đều cam tâm tình nguyện tập trung tinh thần vào trong đó. Vậy nên, họ không bao giờ nghĩ mình vất vả, mà chỉ thấy hạnh phúc!
Khi họ nghe thấy ai đó nói về mình, cũng đều sẽ mỉm cười đáp lại rằng: “Cuộc đời tôi thật ý nghĩa!”. Đây chính là đời người sống vì làm việc. Nếu như là vì cuộc sống mà đành phải vất vả bôn ba, thì khi còn chưa bắt đầu đã cảm thấy rất mệt rồi.
Một người nếu như có trái tim cảm ân, thì sẽ biết được hồi báo; trong lòng có tình yêu, thì sẽ tạo phúc cho mọi người. Sống trong một xã hội và đời người như vậy, có phải là rất mỹ mãn hay không?
* Thông tin chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm
Minh Ngọc
Theo Khỏe & Đẹp
Vợ ngoại tình khi tôi bị mù, bây giờ bị phản bội cô ấy xin quay về
Đã bị từ chối thẳng, cô ấy vẫn liên tục gọi điện xin được đưa con trai đã sinh cho người tình về với cha con tôi.
Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo của tỉnh Ninh Thuận. Cuộc sống của gia đình tôi từ xưa đến giờ luôn khó khăn. Tôi học đến lớp 9 là nghỉ. Ngày còn thanh niên tôi theo những người trong làng đi biển đánh bắt cá. Sau đó, có chút năng khiếu về đàn, giọng hát tốt, tôi đăng ký một khóa học nhạc rồi đi hát ở các đám cưới, sinh nhật. Hiện, thu nhập của tôi chủ yếu từ công việc này.
18 năm trước, tôi lấy vợ. Vợ ít hơn tôi hai tuổi, cùng quê, cũng có cuộc sống nghèo khó như tôi.
Cưới xong, cô ấy sinh lần lượt cho tôi ba cô con gái. Hằng ngày, cô ấy ở nhà cơm nước, chăm con, đi gọt củ hành kiếm thêm thu nhập. Còn tôi, ngoài đi hát, còn đi biển đánh cá và đi phụ hồ kiếm thêm thu nhập. Nói chung, kinh tế không dư thừa nhưng đủ ăn.
8 năm trước, con gái út của tôi được 2 tuổi, tôi bị tai nạn nên bị mù hai mắt. Thay vì chăm chồng, lo cho các con thì vợ tôi ngoại tình với một người đàn ông ở làng bên. Anh này mới đi làm ăn trong Sài Gòn về, điển trai, đi xe tay ga và rất ga lăng.
Vợ tôi dù là phụ nữ ba con nhưng vẫn xinh đẹp, dáng người gọn, biết cách chưng diện. Mới nhìn qua, không ai biết cô ấy là phụ nữ đã có chồng, có con.
Rồi vợ bỏ đi sống với người đàn ông kia, mặc tôi với ba con gái còn nhỏ. Con gái út của tôi nhớ mẹ, ngày đêm khóc, bệnh liên tục. Vừa lo cho con, vừa làm kinh tế, cộng thêm nỗi đau khi mất đi đôi mắt, tôi khó khăn trăm bề. May mắn có bố mẹ tôi, các anh em trong nhà hỗ trợ, cuộc sống bốn bố con tôi mới đỡ hơn.
Hiện, con gái lớn của tôi 15 tuổi, bé thứ hai 13 tuổi, bé út đã 10 tuổi. Các cháu đang đi học. Bé chị đi học về thì phụ ba đi chợ, nấu ăn, tắm giặt cho các em và phụ trồng rau, chăm con lợn, rảnh con lại đi cạo củ hành cho người ta kiếm thu nhập. Tôi vẫn ngày ngày đi hát ở các đám cưới, đi bán vé số kiếm thêm. Nói chung, ba con tôi sống vui vẻ, yêu thương nhau.
Đầu năm 2019, vợ gọi cho tôi kể, sống với người đàn ông kia được một bé trai, thường xuyên bị đánh. Con được hai tuổi thì người đàn ông kia ngoại tình rồi bỏ mẹ con cô ấy. Hiện, cô ấy phải đi bán vé số nuôi con. Nghĩ về cha con tôi, cô ấy hối hận, xin tha thứ và xin cho được mang con trai về sống cùng.
Tôi đã nói thẳng, không đồng ý. Ba con gái của tôi cũng không muốn gặp mẹ và em. Vậy mà, cô ấy liên tục gọi điện xin được về để chăm sóc cho tôi và sẽ chịu tất cả sự trừng phạt của tôi. Cô ấy còn nói, hai vợ chồng xa nhau 8 năm nhưng chưa ly hôn nên vẫn còn là vợ chồng, vì thế, nếu tôi không đồng ý cô ấy vẫn về với con được. Mong mọi người cho tôi lời khuyên để dứt hẳn cô ấy.
Theo vietnamnet.vn
Chiêu vạch mặt chồng sắp cưới ngoại tình cao tay của cô gái và màn hủy hôn đầy kịch tính Vì phát hiện chồng sắp cưới không chân thành nên cô gái đã quyết định hủy hôn nhưng cách cô tìm ra bằng chứng mới thật sự ly kì. Chưa bao giờ câu nói "30 chưa phải là Tết" lại đúng như lúc này. Cô gái trẻ cứ ngỡ mình sắp làm vợ của người ta và được sống một cuộc sống sung...