Cô đơn quá lâu, em không có cách nào khác mà phải mạnh mẽ
Em đã kiên nhẫn chờ đợi hết mùa đông này sang mùa đông khác. Cô đơn quá lâu khiến em trở thành người mạnh mẽ. Hóa ra chẳng có gì không tập được. Em đã luyện cho mình thói quen trở thành người mạnh mẽ!
Dự báo thời tiết nói rằng mùa đông năm nay ấm hơn mọi năm. Hóa ra lạnh hay ấm đâu chỉ đo bằng nhiệt độ thời tiết, nó đo bằng sự nóng lạnh của con tim.
Rồi mùa đông cũng đến. Hóa ra nó còn lạnh hơn so với những gì em tưởng tượng. Khoác lên mình bao nhiêu lớp áo khoác để giữ ấm cơ thể. Nhưng còn trái tim em, vẫn hoang vắng, lạnh lùng, chả có thể nào sưởi ấm thêm một chút.
Có lẽ em là một cô gái đã làm bạn với cô đơn lâu quá rồi, đã có những lúc nước mắt em như chỉ trực muốn tràn ra và bật lên òa khóc như một đứa trẻ. Thế nhưng rồi em lại cố kìm nén bản thân, chầm chậm chầm chậm nén lại những giọt nước mắt ấy và tự nhủ với lòng:” Mình rồi cũng sẽ ổn thôi”
Đã bao nhiêu mùa đông rồi em dần dần quen với cảm giác ấy, và có lẽ đó là lý do em có đôi chút chủ quan với cái lạnh của miền bắc. Miền Nam của em nắng ấm và than thuộc. Còn mùa đông ở đây lạnh thấu xương và chả bao giờ em có thể quen được.
20 mùa đông đến rồi qua, em chỉ cảm nhận thấy bằng cảnh giáng sinh lộng lẫy trên đường phố, bằng hình ảnh mẹ phơi củ kiệu muối đón tết. Còn mùa đông ở đất bắc lạ lùng và đôi khi tàn nhẫn với một đứa con gái xa nhà như em.
Video đang HOT
Giáng sinh nữa sắp về rồi. Chỉ là nếu như ngồi trong một căn phòng ấm cúng lặng lẽ ngắm những cặp đôi bên nhau đi qua cửa sổ, thưởng thức cùng với ly sữa nóng hổi trong tay, chắc em cũng không đến nỗi buồn đến thế. Ít ra nhìn vào những gì hạnh phúc ấm áp của người khác, em cũng thấy an ủi được đôi phần. Sẽ có lúc mình sẽ được hạnh phúc.
Bước đi trên những con phố với những ánh đèn rực sáng của một thành phố hoa lệ và hiện đại, trước khi đến với nơi đây, em cứ ngỡ mọi thứ sẽ đến với em hệt như trong những viễn cảnh mà em vẫn hằng tưởng tượng. Ấy thế mà em không thể ngờ lại có những phút giây như lúc này, em cảm thấy mình cô đơn quá, yếu ớt quá. Bàn tay em bỗng trở nên buốt giá hơn, trái tim em trở nên lạnh lẽo hơn và em đột nhiên cần anh, cần anh xuất hiện bên cạnh em lúc này.
Em không biết có phải do mùa đông đến nên mới cảm thấy cần anh đến vậy hay là phải chăng do đã quá lâu rồi em tự làm trái tim mình chai sạn đi với những yêu thương nên mới cần anh để hâm nóng lại nó? Em cũng không biết chính xác nữa. Chỉ đơn giản là rất cần anh thôi, cần anh nắm lấy tay em cùng nhau đi qua những tháng ngày tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, cần bờ vai anh để tựa vào mỗi khi buồn và vòng tay ấm nóng của anh để sưởi ấm cho em mỗi khi trời đột nhiên trở rét. Để em chẳng cần phải tự mình nuốt nước mắt vào trong nữa, chẳng cần phải tự mình cúi xuống thắt lại dây giày mỗi khi nó tuột ra mà có anh rồi, em sẽ có thể an nhiên mà sống với những mặt yếu đuối như một cô gái đúng nghĩa thay cho việc cứ luôn phải gắng sức gồng mình để trở nên mạnh mẽ hơn.
Và anh à, giá như anh có thể ở đây ngay lúc này thì tốt biết mấy vì em đã cần anh lắm rồi. Anh ở đâu thế, làm ơn hãy xuất hiện đi được không, nhớ phải nhanh lên nhé vì em sắp không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa rồi…
Giáng sinh năm nay ai sẽ là người nắm tay em dạo trên các con phố của Hà Nội trong đêm lạnh lẽo nhất? Ai sẽ là người sưởi ấm trái tim băng giá của em? Em vẫn chờ và vẫn mong ngày đó đến. Để em không còn cố làm người cứng rắn. Để em có thể gục đầu lên một bờ vai và tin rằng nơi đó ấm áp và hạnh phúc đang mỉm cười với em.
Theo Phununews
Mình đừng làm khổ nhau nữa có được không?
Chẳng phải vì anh khác hay em khác, chỉ là mối quan hệ này đã chẳng như xưa và chúng ta đã đốt hết kiên nhẫn dành cho nhau thế vậy thôi.
Anh à, em đã phát mệt với những câu lừa dối, cũng chán phải nghe những biện minh anh cố gạt em mỗi ngày. Từ bao giờ chúng ta cứ phải lừa dối nhau trong mọi chuyện dù chỉ là những chuyện vặt vãnh? Từ khi nào cả lời yêu thôi cũng trở nên nực cười?
Anh à, em đã phát chán những cái nắm tay chẳng nông, sâu, phát chán với những cảm xúc hời hợt trượt dài trong chúng mình. Mỗi tiếng thở dài của anh đo đếm cùng sự thất vọng ngày càng lớn của em. Có khi nào chúng ta gần thế này mà như người dưng xa lạ? Có khi nào chúng ta đã thay đổi rồi không?
Anh à, anh đã chán hay chưa những lần nước mắt em rơi? Anh đã chán hay chưa những lần em cố chạy trốn còn anh thì vẫn cố níu lại? Liệu chúng ta còn gì để duy trì cái mớ tình hỗn độn chỉ như cầm cự từng ngày? Chẳng phải vì anh khác hay em khác, chỉ là mối quan hệ này đã chẳng như xưa và chúng ta đã đốt hết kiên nhẫn dành cho nhau thế vậy thôi.
Người ta không thể bắt ép trái tim, thúc giục cảm xúc, chuỗi ngày bi kịch của chúng ta chính là chuyện lòng muốn buông nhưng lý trí bắt ở, mặc định với thời gian rằng mọi thứ khủng hoảng sẽ qua mau thôi. Nhưng bao giờ hả anh ơi? Chúng ta ấy mà, bao giờ có thể thôi làm khổ nhau?
Từ bao giờ em chẳng còn thiết tha gọi tên anh thật to giữa đường phố đông đúc, dựa vào người anh cho qua hết nhọc mệt, chỉ cần cái ôm của anh là đủ ấm cả một mùa giá lạnh, chỉ cần một câu nói của anh là đủ đi hết một khoảng thời gian khó khăn nhất?
Từ bao giờ anh không còn thiết tha nói lời yêu một cách chân thành? Từ bao giờ sự quan tâm chỉ là cho có chứ chẳng phải thực tâm? Từ bao giờ anh cứ muốn đẩy em thật xa ra khỏi chiếc vòng tròn cuộc sống của anh?
Không phải bất cứ ai trải qua khó khăn là sẽ mãi mãi bên nhau. Đôi khi khó khăn quá nhiều chỉ khiến trái tim mỏi mệt, ngay cả việc lấy đà cảm xúc để bên nhau cũng không thể, ngay cả việc cãi vã cũng thực khó khăn, lay lắt qua những ngày cõi lòng lạnh giá, đó chính là hiện thực tàn nhẫn nhất.
Hay là mình thôi làm khổ nhau đi có được không anh? Mình đừng lạnh nhạt, cũng đừng chiến tranh lạnh, đừng nhấn chìm nhau trong tuyệt vọng và cũng đừng hất nhau đi tàn nhẫn và cạn tình.
Nếu đủ tâm niệm để ru nhau an lành hãy bước tiếp, còn nếu mọi thứ đã hết, thì anh à, tội nợ gì cứ phải dây dưa?
Theo Guu
Mất em anh có buồn hay không? Đã bao giờ anh ngồi nghĩ lại chuyện tình mình hay chưa? Đã bao giờ anh nghĩ đến rồi một ngày em rời chân bước đi không lời từ biệt? Đã bao giờ anh buồn, anh sợ khi mất em chưa? Có phải chúng ta đã đi qua những năm tháng yêu nhau cuồng nhiệt khi tuổi thanh xuân sắp cạn vơi theo...