Cô đơn cũng là một loại bình yên
Những năm tháng 26 tuổi như ngày hôm nay, mình vẫn là một kẻ cô đơn trong thành phố đông dân này. Bạn bè cứ bảo mình kén, bố mẹ cứ giục sao mãi chẳng thấy đưa người thương về, còn mình thì vẫn lẩn thẩn đi về một mình. Thế nhưng lại thấy cuộc sống bình yên thế.
Cái thuở 19, 20 tuổi, chúng ta đều là những cô gái ngông cuồng lắm. Thời ấy cứ nghĩ rằng tình yêu là tất cả sau những giờ ngồi trên giảng đường mệt mỏi. Chỉ cần hai đứa ở cạnh nhau, ngồi bên nhau trên xe buýt, cười xuýt xoa ăn một cái kem chanh bạc hà là trời đất bỗng dưng xanh hơn, không khí mát lành, dịu ngọt hơn biết mấy rồi.
Còn chuyện làm đẹp à, thôi cần gì đâu, cứ chân chất giản dị, cứ ‘nguyên bản’ là đã ‘đủ dùng’ rồi. Nhìn mấy chị em bánh bèo suốt ngày điệu đà mà mệt quá là mệt, chẳng cần phải cố gắng thay đổi bản thân đâu, người ta yêu mình đâu phải vì nhan sắc.
Đùng một cái, 5 rồi 6 năm trôi qua. Người ta yêu mình đâu phải vì nhan sắc thật và người ta cũng bỏ mình mà đi mất rồi, tình yêu cũng chẳng phải là tất cả nữa. Năm 26 tuổi, mình nhận ra chưa có một chàng trai nào dũng cảm đứng bên đời mình, yêu mình vì cái ‘nguyên bản’ ấy cả.
Nhận ra thêm chỉ cần có nhan sắc cũng là một loại tài năng, chỉ cần vấp ngã là có biết bao anh lao đến đỡ dậy. Thế rồi mình bắt đầu thay đổi quan điểm, chẳng phải xuất sắc nhưng xinh đẹp hơn thì sẽ tự tin hơn. Dù tình yêu không có nhưng chỉ cần nằm nhà đắp mặt nạ đã là một loại hạnh phúc rồi. Tư tưởng mỗi thời mỗi khác, chẳng thể áp dụng năm 2010 vào năm 2017, cũng chẳng thế nói rằng bánh bèo là vô dụng, điệu đà.
Nữ tính thì thời nào cũng cần, chăm sóc bản thân thì thời nào cũng cần, hưởng thụ thì thời nào cũng cần. Vậy đó!
Cô đơn là loại cảm giác bình yên mà không phải ai cũng biết
Mình từng nghĩ rằng cô đơn là điều gì khủng khiếp lắm. Cô đơn mà cộng thêm rảnh rỗi nữa thì y như rằng cuộc đời này luôn làm những điều vô bổ để rồi xấu hổ phải đập đầu vào gối. Thời vừa chia tay người yêu, mình như một con điên (bạn mình bảo thế), mình cứ suốt ngày khóc lóc khóc lóc, khóc đến sưng đỏ cả mắt. Lúc nào đầu tóc cũng xõa xượi trông đến phát kinh. Sau giai đoạn ấy mình vượt qua được, nhưng lại sợ cô đơn lắm. Thế rồi mình đi chơi, cứ anh nào rủ rê là mình lại đi cà phê cà pháo cho hết ngày. Chắc bạn cũng hiểu cái cảm giác trống rỗng đến đáng sợ khi một người từng là cả thế giới của mình giờ bỗng biến mất, có muốn gặp cũng không được.
Video đang HOT
Năm ấy mình 22 tuổi. Vừa ra trường
Trước đó mình nghĩ sau này ra trường, chỉ cần làm công việc gì mình thích là được, lương bao nhiêu cũng không là vấn đề. Cùng người mình yêu sống sướng khổ gì cũng được, hạnh phúc là được. Năm 26 tuổi mình lại nghĩ, con gái có thể có người yêu hoặc không, nhưng nhất định phải có công việc và thu nhập ổn định. Người yêu có thể bỏ ta mà đi, còn công việc thì không bao giờ. Có độc lập tự do, sẽ được làm điều mình thích một cách hạnh phúc.
Những năm tháng 26 tuổi như ngày hôm nay, mình vẫn là một kẻ cô đơn trong thành phố đông dân này. Bạn bè cứ bảo mình kén, bố mẹ cứ giục sao mãi chẳng thấy đưa người thương về, còn mình thì vẫn lẩn thẩn đi về một mình. Thế nhưng lại thấy cuộc sống bình yên thế.
Mình nhận ra tình yêu không quan trọng như người ta vẫn cố đặt nó vào một vị trí to đùng trong cuộc sống. Không phải là thứ có thể thay đổi cả thành phố này, cả trái đất này và cả con người này. Có nó người ta sẽ sống vui vẻ, được chở che nhiều hơn, nhưng cũng có thể chìm sâu trong tuyệt vọng và nước mắt. Còn không có nó, không phải suốt ngày so đo tính toán xem người kia thế nào, có yêu mình không, có nhớ mình không, nếu không đến được với nhau thì sao, thì còn rất nhiều thời gian để khám phá những thú vui khác.
Hóa ra bình yên lại đơn giản đến thế, là khi xách xe đi làm vào buổi sáng, ra cổng gặp một chú mèo đang nằm sưởi ấm, là khi về nhà tối muộn, qua chợ chọn rau tươi, thịt tươi về nhà ‘chế tạo’ ra món mới.
Cô đơn mà có đồ ăn ngon cũng là một loại bình yên rồi, chuẩn không?
Dung Nhi
Theo blogradio.vn
Mùa Giáng sinh năm ngoái em trao anh trái tim, mùa Giáng sinh năm nay anh trả lại em toàn nước mắt
Những kẻ cô đơn không hề sợ một cơn mưa bất chợt mà thứ họ sợ nhất là mỗi dịp lễ khi người ta tay trong tay còn lại họ lẻ loi một mình.
Nếu như có thể thay đổi thời gian, vạn vật thứ em muốn làm nhất là xoá sạch những ngày lễ trong năm. Ngày nào cũng giống nhau tại sao lại phải chọn một ngày đặc biệt nhất để làm gì đó, rồi những năm sau chỉ chìm đắm với nỗi sợ mà bản thân không thể vượt qua nổi.
Không khí Giáng sinh len lỏi vào từng góc phố, cô nhìn qua cửa sổ dòng người tấp nập đang đi dưới đường. Lại một mùa Giáng sinh nữa đã tới và cũng sắp bước sang một năm mới rồi. Người ta thường bảo hãy để lại những điều đã cũ sau lưng để chào đón điều tốt đẹp hơn nhưng sao cô chẳng làm được.
Cô ngước đôi mắt ngấn nước lên trời rồi tự hỏi: "Anh có đang hạnh phúc không? Ở đó anh có cảm thấy cô đơn như em lúc này?". Nước mắt lã chã rơi xuống tim cô lại đau nhói lên từng cơn cô không thể quen với việc chỉ có một mình. Mặc dù anh và cô đã ở hai thế giới khác nhau nhưng cô luôn tin rằng anh vẫn dõi theo mình.
Giáng sinh năm ngoái cô ngồi sau xe anh ngân nga vài câu hát rồi bất chợt cô thì thầm vào tai anh: "Em thích anh". Anh không nói gì cả có lẽ anh cũng ngạc nhiên với lời tỏ tình đó vì khi ấy anh đã có người yêu.
Cô cũng nghĩ đó là cảm xúc bộc phát nhất thời của mình mà cô thì không thể giữ được điều gì trong lòng. Cô nói ra câu đó không hề có ý chen ngang vào chuyện tình của anh hay mong anh sẽ suy nghĩ lại.
Nhưng rồi cô và anh đã không thể giữ được lí trí hai người yêu nhau như lần đầu được yêu, anh cũng vô tình bỏ quên mất mối tình của mình. Anh đã hứa sẽ tỏ tình với cô nhưng đó phải là ngày cả hai không còn vướng bận với bất cứ điều gì.
Cô lại chờ đợi anh trong vô vọng cứ mỗi lần hai người gặp nhau cô đều thấp thỏm để được nghe một lời tỏ tình. Song, dần dần có lẽ cả anh và cô đều quên đi điều đó anh không còn nhắc lại chuyện ấy cô cũng chẳng muốn ép buộc anh thêm.
Cuối cùng người đó biết chuyện anh và cô yêu nhau, cô cũng đã chuẩn bị để đối diện với ngày này nhưng đó cũng là ngày khiến cô hối hận nhất, đau đớn nhất vì anh đã mãi mãi không thể bên cô nữa.
Cô gặp người ấy câu đầu tiên cô nói là xin lỗi còn chị ta nói cảm ơn. Chị ta nói cảm ơn cô vì đã tạo ra sóng gió để hai người họ biết trân trọng nhau hơn. Cô chỉ biết im lặng để nghe người đó nói về anh về mối tình của họ.
Lúc ra về cô chuẩn bị sang đường thì có người đẩy mạnh từ phía sau, chiếc xe ô tô lao đến và cô đã nghĩ đó là giây phút cuối cùng mình tồn tại. Nhưng rồi cô không sao hết cô nằm đó ngay cạnh anh bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô. Cô vội vàng lại gần chỗ anh cô gọi tên anh mà nước mắt nhạt nhoà, còn chị ta đang đứng đó bất động nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Anh đã gom chút hơi thở cuối cùng để nói với cô: "Đừng trách cô ấy, cô ấy cũng phải chịu nhiều tổn thương rồi. Anh yêu em nhưng anh không thể dứt khoát nên anh không xứng đáng với thứ tình cảm đó". Cô gần như phát điên cô ôm anh vào lòng nói xin lỗi nhưng rồi bàn tay anh buông tay cô ra. Giây phút đó có lẽ tim cô cũng đã chết theo anh.
Cô gạt nước mắt nhoè nhoẹt trên mặt, cô viết tên anh lên tấm kính cửa sổ rồi khẽ nói: "Giáng sinh vui vẻ, em rất nhớ anh nên anh đừng quên em nhé".
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
3 'người tình' ai cũng phải cố gắng giữ bên mình đến lúc chết, nhất định không được tùy tiện buông tay Bất kể ở độ tuổi nào, nếu không có 3 điều này thì cuộc sống của bạn đã thất bại hoàn toàn rồi. "Người tình" đầu tiên mang tên Sức Khỏe Ai cũng biết rằng, không có sức khỏe, sống trên đời sẽ chẳng thể cảm nhận được hết ý nghĩa của nhân sinh. Thế nhưng, không ít người đang bán sức khỏe...