Cô dâu muốn chạy trốn
Cô dâu không chạy trốn được khi chẳng có lời mời gọi nào cả…
Người tôi cưới không phải là người tôi yêu. Người tôi yêu thì chẳng bao giờ muốn cưới tôi cả. Thế nên đám cưới chỉ là thứ lễ nghi giả dối. Thay vì lễ trước ban thờ cầu cho cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, tôi đã cầu cho anh – người tôi yêu – hãy quay lại với tôi. Thực sự tôi đáng chết đến cả nghìn lần. Nhìn vẻ mặt hớn hở, hạnh phúc của người tôi lấy làm chồng mà tôi muốn tôi chết quách đi cho rồi.
Người tôi yêu đến với tôi khi tôi còn là một con bé 16 tuổi. Anh ấy đã cho tôi nếm đủ vị cuộc đời. Từ hạnh phúc đến đắng cay đôi khi chỉ cách nhau một trận rượu quá chén. Tôi được yêu bằng một phần mười số lần tôi bị đánh. Vậy mà tôi vẫn cắm đầu cắm cổ vào yêu. Rồi chỉ cần 300.000 đồng bố tôi cho, anh ta đã đuổi cổ tôi ra khỏi căn phòng của anh ta. Và chỉ cần chưa đến 1 triệu đồng, anh ta cũng có thể bán tôi cho bất cứ một gã bạn nào của anh ấy. Vậy mà tôi vẫn cắm đầu cắm cổ vào yêu. Tôi yêu anh từ 16 tuổi đến năm tôi 26 tuổi. Mười năm ròng rã và vật vã.
Người tôi lấy làm chồng chỉ hơn tôi 4 tuổi. Tôi chốt đám cưới với anh chỉ sau 3 tháng yêu nhau. Tôi thương anh đủ để thay thế tình yêu và gật đầu làm đám cưới. Ban đầu tôi không hề có cảm xúc gì với anh ta vì nghĩ rằng anh ta lại được bố tôi cho tiền để làm đám cưới với tôi, lôi tôi ra khỏi “thằng người yêu cũ của nó”. Nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh, tôi nhận ra rằng anh yêu tôi thực sự. Cảm động với tình cảm ấy, tôi đã quyết định gắn kết với anh cũng là để quên đi tình cũ. Vậy mà trước ngày tổ chức chừng 1 ngày, người tôi yêu đã gọi cho tôi tới một nhà nghỉ. Và rồi tôi lại điên lên vì anh ta.
Đám cưới của tôi, tôi nhắn tin cho anh ta rằng nếu anh ta vẫn muốn tôi thì tôi sẽ bỏ tất cả để theo anh ta. Nhưng rồi anh ta đã không trả lời. Cô dâu không chạy trốn được khi chẳng có lời mời gọi nào cả…
Tôi thật không biết mình đang thế nào nữa? Liệu có phải tình yêu là mù quáng như thế chăng? Tôi không biết. Thực sự là không biết. Liệu có cách nào cứu tôi thoát ra khỏi đám bùm nhùm này không?
Video đang HOT
(Lan Chi, HN)
Liệu có cách nào cứu tôi thoát ra khỏi đám bùm nhùm này không? (Ảnh minh họa)
Chuyên gia tư vấn Lê Thu Hải: Dù trốn chạy, hãy trốn chạy vì bản thân mình!
Đám cưới vốn là một sự kiện trọng đại của cả đời người. Riêng đối với phụ nữ, thì đám cưới còn là một dấu mốc thay đổi tâm sinh lý của họ một cách rõ nét. Không ít những biến cố tâm lý thường xuyên xảy ra với các cô dâu trẻ trong gia đoạn này, vì họ phải đối mặt với quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều lo âu tiền hôn nhân. Những cô gái nhạy cảm thường dành nhiều thời gian suy nghĩ trong quãng thời gian chuẩn bị đám cưới, và dễ có những cân đong đo đếm, so sánh thiệt hơn, một phần là tiếc nuối cuộc sống độc thân và các mối quan hệ cũ, một phần là lo ngại một cánh cửa hôn nhân mới đang chờ đợi. Đôi khi những suy nghĩ phức tạp có thể đẩy các cô gái đến những hành vi không dễ kiểm soát và hoàn toàn bản năng. Thông thường, những quyết định trong giai đoạn này thường thiếu sáng suốt và chỉ mang tính bộc phát.
Từ góc nhìn của phụ nữ, tôi cho rằng không phải mọi cô dâu đều may mắn lựa chọn đúng và hoàn toàn không phải nuối tiếc hay đắn đo về lựa chọn của mình. Có rất nhiều phụ nữ vào phút cuối mới nhận ra những vấn đề rất lớn giữa bản thân và người bạn đời tương lai. Khi nhận ra những điều bất ổn, các cô gái thường có phản ứng mãnh liệt nhanh, mạnh và rất phụ nữ, tạm gọi là bản năng muốn chạy trốn. Họ có thể trốn vào tình cũ, trốn vào những mối quan hệ mới mà họ hi vọng sẽ tìm thấy ở đó một sự khác biệt, để họ hiểu rõ mình muốn gì hơn… Thực tế, bạn có quyền chạy trốn, nhất là khi đó là sự giải cứu bản thân một cách tích cực, vì sau đám cưới, mức độ ràng buộc rất lớn và bạn sẽ phải coi đó phần nào là lựa chọn lâu dài của mình, sẽ phải chung sống với những bất ổn ấy. Trong trường hợp nào đó, sự trốn chạy trước đám cưới có thể khiến nhiều người dị nghị, đánh giá… nhưng nếu đó là lựa chọn đúng đắn, thì có thể coi là bạn đã chọn một cách khôn ngoan và không quá muộn. Nếu bạn biến đám cưới của bạn không có tình yêu, thì thật sự đó là thảm họa.
Dù ở góc độ nào, tôi cũng mong bạn suy nghĩ thật thấu đáo và chọn cho mình những giải pháp tốt nhất, hoặc ít nhất là bạn biết lắng nghe điều bạn thật sự muốn, thật sự cần và hành động bằng lý trí. Đừng để những giây phút bối rối vì cú sốc tiền hôn nhân mà để bản thân rơi vào những quyết định cảm tính, thiếu sáng suốt. Như vậy bạn có thể đánh mất đi cơ hội có được người thực sự thuộc về mình.
Theo 24h
Em sợ đàn ông chưa?
Khi mẹ tôi điều trị ở bệnh viện Lao, anh không một lần dám đến thăm mẹ cùng tôi. Không những thế, anh nghĩ cả gia đình chúng tôi cũng bị bệnh Lao nên anh tránh xa, hờ hững với tôi hơn... Và thật bất ngờ khi cách đó không lâu, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh đang tay trong tay với người con gái khác...
Tôi và anh quen nhau vì một cú điện thoại nhầm. Ngày đó tôi là một cô sinh viên mới ra trường, hàng ngày vẫn đi dạy thêm để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và chờ đợi một công việc ổn định. Không biết có phải duyên số không mà anh điện thoại vào số của tôi và hỏi tôi có phải tên Thủy không? Chúng tôi quen nhau từ đó, dù chưa gặp nhau một lần nhưng chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.
Và rồi anh ngỏ lời yêu tôi. Ban đầu tôi không tin vì làm gì có ai yêu nhau mà chưa gặp nhau bao giờ đâu? Anh đã chứng minh tình yêu của mình đối với tôi bằng cách tới thăm bố mẹ tôi ở quê và hứa sẽ xin việc làm cho tôi ở quê. Anh thuyết phục tôi về quê chơi và thăm gia đình anh. Để tôi tin, anh đã điện thoại cho tôi và đưa điện thoại để tôi nói chuyện với mẹ và chị gái anh. Lời thuyết phục của anh dần dần cũng làm tôi xuôi tai. Thế là ngày 20 - 11 tôi xin nghỉ dạy 5 ngày để về quê. Đà Nẵng nắng ấm là thế mà miền bắc thời tiết thật lạnh khiến người tôi tím đi vì cái lạnh thấu xương. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi thật ngỡ ngàng khi thấy anh cao ráo, trắng trẻo và đẹp trai, còn tôi thì kém hẳn anh về mặt hình thức... Anh chạy tới ôm tôi vào lòng và bảo "Ôi! Thương cá sấu chúa của anh quá". Anh đã nhìn thấy ảnh của tôi từ hôm tới nhà thăm bố mẹ tôi, thấy tôi có nước da ngăm đem nên anh gọi tôi là "cá sấu chúa".
Chúng tôi rất hạnh phúc khi nhìn thấy nhau...
Anh đưa tôi về nhà giới thiệu với gia đình. Ban đầu mẹ anh phản đối vì trông tôi vừa gầy vừa đen. Nhưng đến ngày thứ hai anh dẫn tôi về để làm hồ sơ xin việc, mẹ và gia đình anh rất quý tôi vì tính cách của tôi nên bà giục chúng tôi làm đám cưới.
Nhưng ở đời mà có ai biết được chữ ngờ. Khi không xin được việc cho tôi, anh bắt đầu lộ rõ bản chất con người của mình. Anh bảo rằng "Em quá kém, học hai tấm bằng đại học mà viết cái CV cũng không nên thân. Em khờ dại, quá thật thà và dễ tin người. Nếu em không thay đổi thì em không thể tồn tại được ở cái xã hội này. Làm vợ anh thì phải khôn khéo". Tôi không tin vào tai mình vì hàng ngày anh vẫn nói với tôi bằng cái giọng rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nhưng hôm đó một cuộc điện thoại dài 40 phút anh chỉ trích tôi thậm tệ và không để tôi nói lời nào.
Tôi trở lại Đà Nẵng được 3 tuần thì mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện. Mẹ bị bệnh phổi nhưng bệnh viện địa phương chuẩn đoán là mẹ mắc bệnh lao nên chuyển bà xuống viện Lao. Người yêu tôi tưởng gia đình tôi có gen bị Lao nên anh đối xử với tôi rất hờ hững, lạnh nhạt và anh cũng chẳng một lần cùng tôi vào bệnh viện thăm mẹ...Tôi nghe bạn anh nói rằng, anh đã có người con gái khác. Lúc đó tôi đã không tin, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh anh tay trong tay tình tứ với người con gái ấy... tôi cảm giác như trời đất đang sụp xuống chân mình, mắt tôi nhòe đi, tim đau nhói... Tôi không thể diễn tả được tột cùng của sự đau đớn khi nhìn thấy cảnh anh và người con gái ấy vui vẻ bên nhau.
Tôi hẹn gặp anh để nói lơì chia tay, anh chỉ lạnh lùng nói đúng một câu rồi nhìn sang chỗ khác: "Bây giờ thì em sợ đàn ông chưa?" .Tôi cười, không nói gì. Phóng xe máy đi khuất, tôi dừng lại đứng một mình khóc nức nở. Mối tình đầu trong mơ của tôi đã ra đi nhanh chóng như thế đó.
Dù biết bố mẹ rất buồn nhưng tôi không biết làm gì hơn lúc này ngoài sự im lặng...
Suốt thời gian sinh viên, tôi chỉ biết học và đi dạy thêm để trang trải cho cuộc sống của mình. Đến năm 27 tuổi, tôi yêu anh, mối tình đầu của mình... tôi nghĩ mình may mắn vì có được một người đàn ông tốt bụng như anh... Nhưng nào đâu ngờ?
Chúng tôi đã chia tay gần một năm nhưng tôi vẫn không thể yêu được chàng trai nào khác. Mặc cho bố mẹ lo lắng, suốt ngày nhắc chuyện chồng con nhưng tôi vẫn không muốn lấy chồng khi mình không có một chút tình cảm nào với họ. Dù biết bố mẹ rất buồn nhưng tôi không biết làm gì hơn lúc này ngoài sự im lặng và tìm cách trốn tránh những câu hỏi han của bố mẹ...
Chẳng biết đến bao giờ... tôi mới yêu thêm được lần nữa?
ĐG (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hãy để nước mắt xoa dịu tâm hồn em Hãy cứ khóc nhưng đừng gục ngã em nhé... (Ảnh minh họa) Đừng khóc vì những gì đã qua, hãy cười vì những điều đang chờ phía trước... Nước mắt liệu có thể xoa dịu được những nỗi mong chờ? Có làm vơi đi nỗi nhớ mong? Có làm quên được tất cả? Có làm bất an trở thành bình yên? Nếu thế...