Cô đã kiếm ra 10 triệu một tháng như người ta chưa?
Tôi sẽ bắt đầu với anh, tôi và anh sẽ cùng cố gắng, tôi tin cuộc sống sẽ thay đổi. Chính cái suy nghĩ đó của tôi đã mở màn cho một quãng thời gian đen tối, những sóng gió liên tiếp ập xuống đầu tôi mà tôi không thể nào thoát ra được.
Tôi đã từng đọc trên trag cá nhân của bà chị những điều mà ngẫm lại tôi thấy khá đúng:
Yêu con của mình là thứ 1.
Yêu bản thân mình là thứ 2.
Yêu bố mẹ, anh chị em của mình là thứ 3.
Yêu chồng thứ 4 và gia đình chồng là cuối cùng.
Bởi vì sao tôi thấy đúng, nhìn lại quãng thời gian vừa trải qua nó như một cơn ác mộng, tự trách bản thân sao yếu đuối và ngu dại quá.
Ba năm trước tôi là một cô bé sinh viên mới ra trường, chân ướt chân ráo bước vào đời. Đối với tôi cuộc sống không có gì viên mãn hơn. Tôi được ba mẹ bao bọc từ nhỏ, rất chiều nhưng tôi không hư. Ra trường trải qua bao nhiêu vòng loại, phỏng vấn gắt gao, cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm ở một công ty thương mại điện tử có tiếng, tuy chỉ là nhân viên quèn nhưng tôi tin tôi sẽ còn tiến xa hơn nữa với sự năng động, tháo vát và hiểu biết của mình.
Cuộc sống hối hả cứ thế trôi đi, tôi còn thanh niên, lại nhiều bạn bè, cứ hết giờ làm là tôi lại về nhà xúng xính quần áo đẹp đi chơi. Kể cả có đi lang thang uống nước trà chanh, trà đá vỉa hè tôi cũng phải cầu kì trong cách ăn mặc, trang điểm chứ không xuề xoà, úi xùi được. Bởi tôi biết tôi có nhược điểm là thân hình không được thon thả cho lắm nhưng khuôn mặt tôi thì không hề xấu, mọi người đều khen xinh là đằng khác. Đâm ra tôi phải tận dụng thế mạnh của mình, tốt thì phô ra mà xấu xa thì đậy lại.
Thế rồi tôi gặp anh trong một lần đi sinh nhật đứa bạn. Khỏi phải nói nếu đi sinh nhật thì tôi đương nhiên phải ăn mặc, trang điểm lộng lẫy hơn rồi. Quả thực rất nhiều người nhìn tôi, trong đó có anh. Trong bữa tiệc sinh nhật đó phần lớn tôi không quen ai, bạn mời thì đi cho phải phép, tặng hoa và quà bạn xong, tôi chọn một góc để ngồi. Có những anh chàng rất tự nhiên, họ xán lại gần tôi, miệng phả đầy mùi rượu pha lẫn thuốc lá, hỏi han xin số, muốn làm quen, tôi đều từ chối khéo. Họ nghĩ tôi chảnh nên một lúc là dãn ra. Tôi thì không thích kiểu làm quen bỗ bã và trong một không gian nồng nặc bia rượu khói thuốc, nhạc xập xình như vậy. Duy chỉ có anh, anh không cao, dáng người nhỏ nhắn, có khi nhìn tôi còn cao to hơn anh nữa ý, được cái a khá điển trai hay do đèn mờ mờ ảo ảo mắt tôi nhìn không được chính xác, anh lặng lẽ ngồi cạnh tôi lúc nào không hay, nhẹ nhàng, không xô bồ như những anh chàng kia. Anh nhìn tôi nở một nụ cười: ” Em là bạn của T à? Anh chơi với T lâu rồi mà chưa gặp em bao giờ”. Tôi thầm ngĩ anh chưa gặp tôi bao giờ cũng đúng, vì tôi và T giận nhau 3 năm trời mới chơi lại, tình cảm không còn như trước bởi tính cách của tôi cũng đã thay đổi, không còn hợp với T nữa, giữa chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường. Tôi cười nhẹ đáp lại: “Vâng, e và T quen biết lâu rồi nhưng do hai đứa bận học, nhà xa nữa nên không có điều kiện gặp nhau nhiều”. Rồi a lấy dĩa mời tôi ăn một miếng dưa hấu, nụ cười trên môi anh luôn thường trực, tôi cảm thấy người đàn ông này khá thoải mái và ấm áp, biết quan tâm đến người khác. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, hỏi han xã giao . Ngồi một lúc thì tôi xin phép ra về, một phần vì hôm nay đi làm chạy đi chạy lại khá nhiều nên mệt, một phần vì tôi không thích không gian chìm trong khói thuốc hoà quyện với tiếng nhạc chát chúa như vậy. Anh đưa tôi xuống lấy xe, ánh mắt anh nhìn tôi có điều gì lạ lắm, trìu mến, say đắm, hay tại tôi quá nhạy cảm dẫn đến ngộ nhận chăng? Tôi cười thầm. Anh bỗng xin số của tôi và nói muốn nói chuyện với tôi nhiều hơn, giữa chúng tôi có quá nhiều điểm chung. Tôi do dự nhưng cuối cùng vẫn từ chối:” Có duyên sẽ gặp lại”. Tôi phóng xe lao đi thật nhanh bỏ lại anh đứng ngơ ngác.
Video đang HOT
Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi hoang mang, tôi không biết phải làm gì với anh, cái con người đang đứng trước tôi kia (Ảnh minh họa)
Về đến nhà nghĩ đến anh, tôi lại thấy tiếc vì đã không cho số, đắm chìm trong nhiều suy nghĩ rối ren, nhỡ sau này không có cơ hội gặp lại nhau nữa. Tôi tẩy trang, thay quần áo lên giường ngủ một mạch sau một ngày mệt mỏi. Sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là vớ lấy điện thoại, nó là thói quen không thể nào sửa được, tôi ngạc nhiên vì có một tin nhắn đến từ một số máy lạ: “Em đã ngủ chưa?”. Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi, tôi đoán có lẽ là anh, tâm trạng tự nhiên thấy vui vui nhưng tôi không rep tin nhắn vội. Xuống nhà vệ sinh cá nhân, hôm nay đi làm tôi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi hoạ tiết khá nổi bật mix với quần jeans, đôi guốc, tóc cột cao, trang điểm nhẹ nhàng, ngắm mình trong gương tôi khá hài lòng. Vì công việc bận rộn nên tôi chẳng có thời gian ngó qua điện thoại, tôi cũng quên béng mất cái vụ rep tin nhắn tối qua luôn.
Chiều tan ca, giở điện thoại ra, lại có một tin nhắn đến: “Em đã ăn trưa chưa? Công việc có bận không? Rảnh nhắn lại cho anh nhé”. Thực sự tôi thấy tim mình đập nhanh khi đọc tin nhắn quan tâm như vậy, dù trước đây tôi đã từng tìm hiểu hai người, một phần tôi cũng tò mò về chủ nhân của hai tin nhắn đó, tôi bèn rep lại: “Anh là…”. Ting ting: “Anh là H người hôm qua nói chuyện với em đó, e nói có duyên sẽ gặp lại nhưng anh không thể chờ đến lúc gặp lại em được nên phải tự đi tìm em thôi. Hihi”. Tôi thấy ấn tượng về anh chàng này. Từ ngày hôm đó chúng tôi cứ nhắn tin qua lại với nhau, nhắn hoài mà không biết chán, cũng chẳng nhớ đã nói những gì với nhau nữa. Qua tìm hiểu, tôi biết anh đang làm cho một công ty xuất nhập khẩu, lương lậu khá ổn, gia đình anh có ba anh em trai, anh hai đã lấy vợ, còn anh cả và anh là độc thân, bố anh là đại tá về hưu, mẹ anh cũng là công chức nhà nước về hưu, hai bác đã ngoài lục tuần, gia đình cơ bản như vậy thì đứa con gái nào chẳng thích. Từ tin nhắn, chúng tôi lại có những buổi đi chơi, cà phê, xem phim, sau gần 3 tháng tôi nhận lời yêu anh. Hồi đó tôi chỉ nghĩ đơn giản, anh công việc ổn định, nhà anh cơ bản, gia giáo điều kiện tốt như vậy tôi còn muốn gì hơn. Yêu nhau được 3 tháng anh cầu hôn tôi.
Tôi đã dẫn anh về nhà chơi, gặp mọi người trong gia đình tôi, và anh cũng vậy. Người đầu tiên tôi gặp là mẹ anh, qua tiếp xúc ban đầu thì tôi thấy bác là người khá cởi mở, ba anh thì ít nói nhưng mà một khi đã nói ra thì cả nhà phải nghe theo, cũng khá gia trưởng, anh cả của anh thì hiền lành, nhẹ nhàng, anh hai là bộ đội phải đi đóng quân ở nơi khác, 1 2 tháng mới về nhà một lần, vợ anh hai – chị dâu của anh là người tỉnh lẻ, nhưng ăn mặc, nói năng ra vẻ lắm. Không phải nói xấu gì đâu nhưng người có trắng trẻo gì cho cam, mà mặc cái áo hai dây bó sát, cái quần sooc không thể ngắn hơn, nhà lại toàn đàn ông con zai, bố chồng, anh chồng, em chồng. Lần đầu gặp tôi nhìn mà ngán ngẩm. Tất cả mọi người trong gia đình anh cùng ở chung trong một căn nhà ba tầng khá rộng nhưng hơi cũ kĩ, vì xây lâu rồi. Tôi tâm sự với mẹ tôi, mẹ tôi bảo tôi phải chuẩn bị sẵn tư tưởng, ở chung ba anh em trai, ba chị em dâu và bố mẹ chồng là phức tạp lắm đấy. Đúng là tôi nghĩ quá đơn giản mà không để tâm mấy đến lời nói của mẹ.
Và ngày dạm ngõ rồi ăn hỏi của tôi cũng đã đến. Tôi hân hoan và vui mừng lắm. Tôi nghĩ tôi là cô dâu hạnh phúc nhất. Tôi lấy chồng nhanh đến độ khi đưa thiệp mời đám bạn tôi còn tron xoe mắt ngạc nhiên, chúng không nghĩ rằng một đứa ham chơi như tôi lại lên xe hoa đầu tiên, tôi phải là đứa cuối cùng. Tôi cười tít mắt trong sự háo hức. Nhưng niềm vui chẳng tày gang, tôi lại biết được một sự thật làm tôi khá sốc. Chính chồng sắp cưới thú nhận với tôi nhà anh rất nghèo, cả ba anh em anh đều phá, bố mẹ anh phải chạy vạy trả nợ, thậm chí đã gán cả nhà cho ngân hàng mới có tiền trả nợ cho các anh. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi hoang mang, tôi không biết phải làm gì với anh, cái con người đang đứng trước tôi kia, thiệp hồng đã gửi khắp nơi, ngày cưới đã định sẵn rồi. Thảo nào tôi cứ băn khoăn, trước khi cưới dẫn tôi đi mua nhẫn anh bảo mẹ anh bảo cho một chỉ đánh ra 2 cái, đến mua chăn gối anh cũng bảo tôi chọn bộ nào vừa phải. Tôi không nghĩ nhiều, dù không vừa lòng nhưng tôi quá vô tư nên cũng không để tâm mấy. Vả lại tôi là người độc lập kinh tế, không đòi hỏi ở người yêu, miễn sao người ta không phụ thuộc vào mình, lợi dụng mình là được.
Tôi sốc nên ốm. Anh gọi điện, nhắn tin tôi không rep. Tôi muốn suy nghĩ. Thực sự tôi không thể nào nghĩ nổi một cái gì. Anh sốt ruột nên qua nhà tôi, thấy tôi ốm anh chăm sóc tôi ghê lắm. Anh ngồi chăm tôi đến tận khuya mới về. Hanh động của anh khiến tôi giận anh sao nổi. Anh nói với tôi anh đã được bố mẹ trả cho hết nợ rồi, mỗi tội cuộc sống có khó khăn hơn thôi. Mọi chuyện tuỳ tôi quyết định, anh không muốn giấu tôi vì trước sau gì tôi cũng biết. Còn tôi, sau khi suy nghĩ, lại cảm động trước những lời nói thật và hành động của anh, tôi đã ngĩ thoáng hơn. Tôi sẽ bắt đầu với anh, tôi và anh sẽ cùng cố gắng, tôi tin cuộc sống sẽ thay đổi. Chính cái suy nghĩ đó của tôi đã mở màn cho một quãng thời gian đen tối, những sóng gió liên tiếp ập xuống đầu tôi mà tôi không thể nào thoát ra được.
Thế rồi ngày vu quy đã đến, tôi mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi nhưng khá kín đáo để che đi cơ thể không mấy thon thả của mình. Ai cũng trầm trồ cô dâu xinh quá. Tôi cười tít mắt sánh vai bên anh mà không ngờ đến chuỗi ngày dài đau khổ, nước mắt đang chờ tôi phía trước.
Cuộc sống ở nhà chồng ban đầu cũng khá dễ thở, ba chồng thì ít nói, tôi mới về nên cũng chưa kịp tiếp xúc gì nhiều với anh chị chồng, chỉ có tiếp xúc nhiều với mẹ chồng thôi. Bước về nhà chồng tôi mới thấy gia đình chồng sống khá tiết kiệm. Có lẽ vì không có của ăn của để, vả lại bố mẹ chồng tôi làm nhà nước cũng không thế phóng khoáng, tuỳ tiện tiêu xài với đồng lương công chức được. Hàng sáng như một thói quen, mẹ chồng đi tập thể dục về tiện rẽ vào chợ mua đồ ăn cho gia đình cả ngày luôn. Đặc biệt nhà chồng tôi để tiết kiệm, một phần vì ăn ở nhà sẽ vệ sinh sạch sẽ hơn, sáng nào mẹ chồng tôi cũng nấu bún chua cho cả nhà ăn trước khi đi làm.
Chắc tôi chưa kể cho các bạn biết, nhà chồng tôi tuy rất nhiều người nhưng đều ăn chung với nhau. Mới đầu về tôi còn thấy lạ nhà, thỉnh thoảng còn khóc vì nhớ bố mẹ, các em. Những lúc như thế anh đều ôm tôi vào lòng, xoa dịu rồi mọi chuyện sẽ ổn. Dù tôi là đứa ở nhà được ba mẹ cưng chiều, không phải làm bất cứ việc gì, chỉ ăn học và làm việc, đúng một cái đi lấy chồng, nhưng tôi lại là đứa rất có ý thức. Sáng tôi cố gắng dậy sớm, xuống bếp hỏi xem mẹ chồng cần mình làm gì, hoặc xung phong nấu cho cả nhà. Ăn xong chồng tôi đi làm, anh chồng đi làm, chị dâu chồng 9h hơn mới đi làm nhưng tuyệt nhiên không bao giớ thấy chị ấy động tay động chân việc gì, chỉ chăm chăm vào bé con. Vì tôi làm chiều nên tôi là ngưới dọn dẹp, rửa bát. Tôi nghĩ đơn thuần đó là nghĩa vụ của một người con dâu khi về nhà chồng, có thể ở nhà với ba mẹ mình không làm gì, nhưng khi lấy chồng thì không thể như vậy được.
Cuộc sống êm ả trôi đi được một thời gian thì sóng gió lại nổi lên ầm ầm. Hôm đó tôi và chồng tôi cãi nhau. Phải nói bà chị dâu chồng có một cái tật xấu là cho con ăn rất muộn, tôi chờ đợi để rửa bát rất nhiều lần, tôi luôn muốn mình làm cái gì, dọn dẹp, nấu nướng sạch sẽ để mẹ chồng không phải động tay động chân vào nữa. Cho nên tôi rửa hết bát, dọn dẹp xong bếp núc rồi mới đi làm việc của mình. Tuy nhiên, bà chị dâu chuyên gia cho con ăn xong vứt toẹt cái bát của con mình trong bồn rửa, dù biết tôi đã dọn dẹp sạch sẽ, rồi ung dung lên gác thay quần áo đi làm. Tôi nhìn ngứa mắt lại lóc cóc đi rửa cái bát đó, rất nhiều lần chứ không phải một lần.
Vì nhiều lần quá rồi tôi nói với anh, để anh góp ý với chị ấy. Đáp lại lời nói của tôi là câu nói:” Ở đây mọi người quen như vậy rồi, có một cái bát thì rửa làm gì cho mệt”. Thực sự tôi rất không vui trong lòng, tôi nhẫn nại:” Em chưa thấy ai như thế, chỉ có chị dâu thế thôi, có một cái bát không ngoáy một cái cho xong, chị ấy định để mẹ rửa à?”. Chồng tôi cằn nhằn tôi để ý quá đến chị dâu, còn nói tôi tỵ nạnh, ghen tức với chị ấy. Tôi cũng không phải vừa: “Tôi mà phải ghen tỵ với bà nửa quê nửa tỉnh nửa nạc nửa mỡ ấy. Sống cùng nhà chồng, cùng anh em chồng phải có ý thức một tý. Ăn mặc đã chả ra làm sao còn ra vẻ ta đây”. Chồng tôi anh đã nói một câu động đến lòng tự ái của tôi: “Cô không ghen tỵ mà cô phải nhắc nhở những điều nhỏ nhặt, cô đã kiếm ra 10trieu một tháng như người ta chưa?”. Nghe đến đây tôi như rụng rời chân tay, cảm xúc của tôi hỗn độn, tôi không nghĩ rằng người đầu ấp má kề với tôi lại thốt ra những lời như vậy. Lúc đó tôi nghĩ rằng anh đang coi thường tôi. Chúng tôi đôi co, lời qua tiếng lại, nói nhỏ với các bạn tôi là một đứa con gái khá đanh đá, bướng bỉnh nhưng không phải không biết điều, trong cơn tức giận anh lao vào đánh tôi như quân thù quân hằn. Tôi gào khóc thảm thiết và lả đi, hình tượng về anh_ người đàn ông trong tôi hoàn toàn sụp đổ, nước mắt cứ lăn dài. Những ngày sau đó là khoảng thời gian nặng nề của vợ chồng tôi, tôi ốm.
Bình thường tôi chỉ ốm một ngày, hôm sau đỡ liền. Nhưng đợt ốm này kéo dài 4 5 ngày. Tôi lặng lẽ đi khám một mình, cầm tờ kết quả trong tay tôi lặng người đi, chẳng hiểu tôi khóc vì vui sướng, hay là tôi khóc vì tủi thân. Tôi đã có mang. Cái thai được 4 tuần rôi. Tôi ra về và không thông báo cho anh vì tôi còn rất giận anh. Chúng tôi chiến tranh lạnh đã 4 ngày. Đêm hôm ấy, như 4 đêm trước tôi nằm quay lưng về phía anh. Bỗng dưng anh vòng tay qua ôm tôi, anh nói anh xin lỗi vì đã đánh tôi, anh ân hận lắm, mong tôi tha thứ. Dù tôi còn rất giận nhưng vì anh cứ cười nói rồi ôm ghì lấy tôi, tôi phải bật cười chấp nhận anh. Tôi thông báo cho anh là anh đang ôm hai người chứ không phải một người. Anh ngơ ngác không hiểu, anh khờ thật hay giả vờ vậy? Cứ đến giây phút quan trọng là mặt lại ngơ ra là sao? Tôi nói:” Em nói như vậy là anh sắp làm bố rồi, em có con rồi”. Anh reo lên vì sung sướng, ôm ghì lấy tôi rồi buông ra thật nhanh, sợ ảnh hưởng đến con. Tôi nhoẻn miệng cười sau bao ngày u ám, hạnh phúc nhỏ nối hai trái tim chính là sinh linh nhỏ bé trong bụng tôi. Cả đêm đó anh thao thao bất tuyệt, vẽ ra một tương lai cho nhóc, mới đc 1 tháng mà anh cứ gọi con là thằng cu. Tôi trêu: “Nhỡ ra thì mẹt thì còn gọi cu nữa không?”. Anh ôm tôi rồi nói: “Thị mẹt càng tốt, thị mẹt bây giờ hơi bị có giá đấy, có thị mẹt cứ gọi cu, thằng cu đái ngồi”. Tôi lâng lâng thiếp đi trong vòng tay anh, trong niềm vui sướng. Sau cơn mưa thì trời lại sáng. Phía trước tôi là cả một chặng đường dài.
Theo Afamily
Một người thứ ba...!
Người ta có bồ, được bồ yêu chiều đủ thứ. Còn anh, anh đã làm gì cho em? Trong nước mắt tức tưởi, cô rất muốn hỏi anh như thế.
Khi họ tìm đến nhau, hôn nhân của cả hai bên đều đang ở giai đoạn báo động đỏ. Vợ anh coi gia đình, chồng con là đồ bỏ. Phía cô, những mâu thuẫn lớn nhỏ từ lâu đã biến mái ấm của cô trở thành cơn ác mộng. Nỗi thất vọng và cô đơn đưa họ đến gần nhau, dù cả hai chẳng ai cố tình làm như thế. Không săn đón dỗ dành, không vụ lợi toan tính, càng không cả những so sánh ước mơ, họ cùng chia sẻ nỗi niềm về cuộc hôn nhân bất hạnh đang trải qua của mình.
Không ai có ý định đạp đổ cuộc sống bề ngoài yên ổn hiện tại, hay viển vông về một "kết thúc có hậu" nào đấy. Họ chỉ nghĩ đơn giản: anh và cô sẽ có một chỗ dựa để bớt chông chênh giữa cuộc đời, vậy mà ông trời nào có chiều lòng người.
Một người thứ 3...!
Không đành lòng nhìn anh cơm hàng cháo chợ, con cái nheo nhóc, cô cũng không thể danh chánh ngôn thuận chăm lo cho anh nên khuyên anh tìm cách hàn gắn với vợ. Nhiều lúc anh nổi điên lên, chỉ muốn vứt bỏ tất cả, nhưng cô cản lại.
Bất ngờ, vợ anh tỏ ý muốn quay về. Có người góp ý, anh nhẹ nhõm hơn, có thể mở lòng đón vợ trở lại sau trận say nắng. Cô cũng nhiều lần thử vun vén cái tổ ấm của chính mình, nhưng những nỗ lực của cô đổ sông đổ biển. Cô thấy lòng mình cứ lạnh dần, lạnh dần mỗi khi bên chồng. Để đến một lúc, cô giật mình lo sợ khi biết mình bắt đầu nặng tình, với anh.
"Anh chưa biết sau này như thế nào, nhưng anh luôn mong muốn dành tất cả những yêu thương ngọt ngào nhất cho em", đó là cái tin nhắn mà khi đọc cô rơi nước mắt vì cảm động. Thứ tình cảm cô dành cho anh, gọi là tình yêu thì chưa đủ, nó cao hơn, rộng hơn, bền chặt, gắn bó, sâu sắc hơn, đến mức vào một thời khắc nào đó, cô đã nghĩ đến chuyện lâu dài.
Nhưng từ hôm vợ anh trở về, những hẹn hò quấn quýt dành cho cô đã thưa thớt lại. Anh mải mê làm bổn phận của một người chồng, người cha. Anh vùi đầu vào công việc để có thể trang trải chi phí cho một gia đình. Những ngày cuối tuần, những dịp lễ lạt tết nhất, những tối cô hiu quạnh một mình, thì anh sum vầy trong hạnh phúc với tổ ấm của mình.
Cô ban đầu còn giữ kẽ, tỏ ra cảm thông, cao thượng mặc dù cũng chua xót. Nhưng mỗi khi gần gũi bên anh, cô nao lòng với ý nghĩ, vòng tay ấy, những âu yếm ấy, đồng thời cũng đã dành cho người đàn bà khác. Mà người đàn bà ấy, danh chính ngôn thuận, được gọi là "vợ". Còn cô, cô là cái gì trong mối quan hệ nguy hiểm này? Cô nhận ra một sự thạt phũ phàng, mình bây giờ thành kẻ thứ ba phá gia canh người khác, lượm lặt chút hạnh phúc rơi vãi của một người đàn bà nào đó mặc dù mình cũng đã là vợ, là mẹ.
Đã đôi ba lần anh bóng gió về những gì gọi là cảm giác có lỗi với gia đình, là anh mang tội với chồng em... Nhưng trái tim nhạy cảm của cô mách bảo rằng, chuyến dừng chân bên cô chỉ còn là tạm bợ. Cô nhớ tới những câu quen thuộc, kiểu như: đàn ông dù có thế nào thì cũng không bao giờ bỏ vợ, bỏ con. Chuyện qua đường, tạm bợ, chẳng ai trách được. Có chăng là do phụ nữ nhẹ dạ, dễ dãi, ...
Cô đối mặt với sự lựa chọn tàn nhẫn: chấp nhận được thì tiếp tục, không thì thôi. Đâu ai ràng buộc gì ai. Lấy tư cách gì mà trách cứ. Công việc cho anh cơ hội tiếp xúc với khá nhiều cô gái khác, mà cô, đâu còn trẻ trung xinh đẹp gìlàm vũ khí níu giữ anh. Cô buộc phải thừa nhận một thực tế, anh không nói lời phũ phàng gạt cô qua một bên đã là có tình lắm rồi. Đàn bà, cứ nghĩ ân tình từng dành cho một người đàn ông sẽ được họ ghi nhớ mãi mãi, mang ra cân đo đong đếm mỗi khi họ định thay lòng, điều đó hoàn toàn là ảo tưởng sai lầm.
"Nếu em và chồng con đi du lịch cùng nhau, anh cũng thấy bình thường, có gì đâu mà em làm ầm ĩ vậy?", đó là phản ứng mạnh đầu tiên của anh sau khi cô tỏ thái độ giận dỗi, khó chịu. Cô bàng hoàng hiểu ra thông điệp khá rõ, nếu cô không chịu nhận ra vị trí của mình đang ở đâu đối với anh, thì chỉ cô thiệt thòi. Anh không mảy may còn có chút nghiêm túc trong mối quan hệ ngoài luồng này.
Nhưng tới giờ phút này, cô chỉ có mình anh thôi, anh thừa biết như thế kia mà! Cô mới là người cận kề bên anh, yêu anh còn hơn cả bản thân mình. Giả sử, nếu như anh không có khả năng về kinh tế thì vợ có còn ở lại, dịu ngọt với anh hay không, có muốn tiếp tục chung sống với anh không, hay là sẽ bổn cũ soạn lại? Những suy nghĩ ấy, cô không thể chia sẻ cùng anh. Nỗi tủi buồn đủ để cô âm thầm nhận ra sự bẽ bàng của đàn bà trong những mối quan hệ nhân danh tình yêu kiểu này. Bởi vậy, đàn ông mới khác với đàn bà chính là ở chỗ những ân tình trong quá khứ chỉ như một sợi chỉ mành với họ mà thôi.
Theo Eva
Em hãy trả lời tin nhắn cho người ta đi! Anh biết. Em vẫn giữ liên lạc với người ấy. Anh từng tự hỏi, có cần phải giữ liên lạc với một mối tình đã cũ, có cần giữ lại những tâm sự buồn. Nhưng rồi anh chợt hiểu ra một điều, sẽ chẳng có gì là cũ kỹ nếu như "thỉnh thoảng một cách thường xuyên" trong cuộc đời này, em vẫn...