“Có con thì bố ra rìa!”
Đấy là lời “chúc mừng” của tay bạn đồng nghiệp hơn tuổ.i khi tôi khoe đã được làm bố với mấy người ở hành lang cơ quan. Bị cụt hứng nhưng tôi không thể đọ lời với gã được, chỉ cười gượng và nghĩ bụng: “Làm gì có chuyện ấy!”.
Có con, bố có ra rìa hay không, lúc ấy tôi chẳng nghĩ tới. Song ngay từ đêm đầu tiên có mặt đứa con trai đầu lòng, bà ngoại cháu đã gọi tôi ra ngoài buồng hai mẹ con cháu, “phổ biến”: “Cháu còn nhỏ, không được ngủ cùng bố mẹ. Anh phải nằm riêng để giữ sức khỏe cho cháu…” đoạn, bà cười: “Anh đã biết “Tuần trai, gái đẻ chưa?”. Tôi lắc đầu nói chưa ạ. Bà giải thích: “Các cụ bảo: “3 tháng 10 ngày mới hết tuần trai gái đẻ” – nghĩa là: Đúng một trăm ngày từ hôm vợ đẻ, phải kiêng, không thì có hại, sinh bệnh cho vợ đấy!”. Tôi “vâng ạ” và hiểu là phải nằm riêng từng ấy ngày. Chuyện ấy là cần thiết, khỏi phải lăn tăn.
Lâng lâng với niềm vui được làm bố, nhà chỉ có hai vợ chồng, bà nội, bà ngoại cháu đều ở xa, chỉ đến đỡ đần được ít ngày đầu rồi về, tôi đã không quản ngại gì việc chợ búa, bếp núc, cơm nước, giặt giũ quần áo cho vợ, tã lót cho con. Hai bà nội ngoại kỹ tính còn dặn dò không được cho vợ ăn tanh, ăn nhiều mỡ, ăn tái, rau sống, ăn tạp như lòng lợn, thịt chó để giữ sữa thơm cho con bú. Kể từ ngày có đứa con, chưa bao giờ tôi được vợ gọi: “Anh ơi!” nhiều như thế này. Con khóc, con tè, lấy thứ này, dọn thứ kia… pha sữa, rót nước, đổ bô, vào mà xem con cười… đều là: “Anh ơi!” tuốt tuồn tuột. Lúc thơ thới, cao hứng vẫn cảm thấy vui đời…
Tới ngày vợ sinh đứa con thứ hai, nhớ lại cái đận: “Trai nuôi vợ đẻ gầy mòn…”, tôi bỗng thầm oán anh bạn: “Một vợ, một nhân tình…” sao ngày ấy chỉ choang cho tôi 5 chữ: “Có con, bố ra rìa!…” mà không giảng giải cho tôi biết nghĩa đen, nghĩa bóng của lời cửa miệng nhân gian ấy. Được làm bố, thích lắm chứ! Nhưng người chồng có biết tại sao vợ nghén lại nôn khan cùng nỗi vất vả mang bụng to? Sơ xuất bước hụt chân, vấp ngã, bị quá rét, quá nóng, dầm mưa… đều có thể bị sảy thai.
Chồng có biết càng gần tới ngày sinh thì người phụ nữ không còn hứng gần gũi chồng. Từ khi sinh con, tình mẫu tử trực tiếp giao cảm, giao hòa, không ai chăm con bằng mẹ. Hẳn một sự giao thoa thần giao cách cảm, con ở nhà khóc, mẹ đi đường bị vấp. Thời gian mẹ dành cho con quá nhiều. Tâm trí lúc nào cũng là con. Vậy, có con thì bố bị ra rìa thật hay sao? Có ông bố đã ngán con vì con đã “đoạt” mất vợ mình.
Video đang HOT
Được làm bố, thích lắm chứ! (Ảnh minh họa)
Về phía người mẹ trẻ, chị em có biết: Khi nào người chồng của mình dám: “Làm trai rửa bát quét nhà. Đến khi vợ gọi, bẩm bà tôi đây!” không? Xin tiết lộ: Nhiều người chồng đã như vậy khi vợ đẻ. Có người tỏ ra đã thành thạo, có người còn vụng về. Có người vợ đẻ không biết làm gì, chưa biết làm bố khi đã có con. Đêm, con khóc thì nhăn.
Tuy nhiên, khi đứa con ra đời, người cha nào dù mới làm bố hay đã có đứa con thứ hai, thứ ba cũng lập tức phải nhận lấy một sự hụt hẫng về tình cảm ở phía người vợ của mình. Vì: Cần phải để cho đứa con được nhận sự nuôi dưỡng của mẹ nó, được nhận tình mẫu tử buổi sơ sinh. Nói vui là: Người cha phải nhường vợ cho con. Nói nửa đùa nửa thật, ở tình huống ấy là: “Bố ra rìa”. Coi là “ra rìa” kể từ những lúc phải ngủ riêng, đến việc riêng tư: Người cha không thể yêu vợ khi có mặt đứa con. Người mẹ không thể phân thân lúc: “Lợn kêu, con khóc, chồng đòi tòm tem…”.
Vào lúc vợ bận vì con, người cha nào nỡ giành mẹ nó về phía mình. Thế là dẫu nhìn thấy nhau mà là xa nhau đấy. Sự xa cách nào, là kiểu gì cũng mang lại cảm giác cô đơn cho người cha. Nếu bản thân yếu đuối, thả lỏng, thì người đàn ông khỏa lấp nỗi cô đơn bằng nhiều cách: Tìm bạn hẩu, uống rượu, đi xả hơi, tìm vui thú nơi người phụ nữ khác.
Không kể những lo toan trong việc nuôi, dạy đứa con mà hai vợ chồng không thể và không được đùn đẩy cho nhau, mỗi người đều có một “khoảng riêng” trong đời sống chính đáng của mình và không thể coi nhẹ bổn phận làm vợ, làm chồng. Điều gọi là “bổn phận” đặc thù ấy tên gọi là: Tìn.h dụ.c. Nói rõ ra là: Sự đáp ứng trong đời sống tìn.h dụ.c.
Tình yêu có trước, tìn.h dụ.c từ tình yêu ấy mà có thì tìn.h dụ.c là bạn đồng hành của tình yêu. Đã là vợ chồng thì không thể không yêu nhau, không thể không đáp ứng, chia sẻ và hưởng thụ tìn.h dụ.c cùng nhau như một niềm vui, nhu cầu sống. Dù là trong cữ kiêng “Tuần trai, gái đẻ”, ngày “bẩn mình”, đang khi “lửa tắt”… người vợ vẫn có thể yêu chồng bằng nhiều cách, nhiều vẻ mà không phải viện tới tìn.h dụ.c. Vì yêu thương nhau, luôn nghĩ đến nhau, vì nhau thì khi đứa con ra đời, không có ai ra rìa hết cả.
Trong cuộc sống, mọi niềm vui, nỗi khổ – chiến thắng và thất bại đều từ người vợ, người chồng – từ tình yêu mà ra.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin đừng hắt hủi anh!
Làm chồng em đã gần 7 năm, làm bố của nhóc Bim 5 tuổ.i rưỡi rồi, anh đã thấm thía cái câu "hôn nhân là mồ chôn ái tình".
Đàn ông, ai cũng sợ bị đem so sánh. Nay em nói: "Anh Hưng chiều cái Lan kinh khủng. Nhìn hai vợ chồng nó đã xấp xỉ 40 mà còn như đôi chim non". Đến mai em lại phân trần: "Cái Thảo xưa chẳng bằng ai, người vừa xấu, học hành bung bét, may mà vớ được chồng giàu nên một đời lên tiên. Cái con đúng là tốt số. Chả bù cho mình".
Tiếng chép miệng lẫn thở dài của em cứ oang oang trong đầu, nhìn lại mình, anh cũng lăn lộn sớm hôm kiế.m tiề.n. Ngoài làm trong cơ quan, anh "đá" cả bên ngoài. Tiề.n chi tiêu trong nhà, tiề.n đóng học cho con, tiề.n ngoại giao họ hàng đôi bên, anh lo tất. Nhưng em vẫn bảo: "Bao giờ mình mới có nhà?". Anh cười buồn.
Đàn ông, ai cũng sợ nghe vợ nói nhiều. Anh cũng sợ vợ than vãn, kể công, kể tội. Anh cũng chán ngán những câu quen thuộc của em: "Lương anh thấp tè", "bão giá thế này thì con lấy đâu ra tiề.n uống sữa?", "đời còn gì nhục hơn đứa thiếu tiề.n?", "biết có ngày khổ thế này thì chẳng thà đừng chui đầu vào hôn nhân"...
Những nỗi lo "cơm áo gạo tiề.n" đã khiến cho cuộc hôn nhân của mình có thêm những "hạt sạn" (ảnh minh họa)
Đi làm về với bộn về căng thẳng, mệt mỏi, được em "tiếp thêm" cho năng lượng như thế, anh thấy mình cũng phát khùng theo. Trong lúc bực tức, anh tặc lưỡi: "Thế thì cứ chạy theo thằng nào lắm tiề.n, đây không giữ". Vợ chồng mình lại giận nhau. Anh thấy mình có lỗi vì vạ miệng.
Em bảo anh vô tâm, chẳng để ý đến những sở thích của vợ. Em bảo lấy chồng như em cũng bằng thừa, cả năm chẳng nhận được món quà nào của chồng cho ra hồn. Lời trách móc của em cũng khiến anh lao đao, tự ái. Nhưng vợ ơi, anh cũng muốn em hiểu rằng những giây phút anh về nhà đừng "lên giây cót" như thế. Thay vì mắng con "ăn tàn phá hại" để ám chỉ chồng, sao em không nói thẳng với anh? Việc gì phải bắt tội thằng bé như thế?
Đàn ông, ai cũng sợ bị vợ chê vô dụng. Cu Bim đã cứng cáp, anh ngỏ ý muốn sinh đứa thứ hai, em giãy nảy: "Tiề.n đâu mà sinh với đẻ? Để chúng nó chế.t đói à? Chỉ khổ thân tôi". Rồi em lại kể lể con nhà này được học trường điểm, con nhà kia có chế độ ăn cao cấp ra sao? Đồng nghiệp, bạn thân, có bao nhiêu cái tốt đẹp, em đem ra kể hết để làm hình mẫu, trái ngược với nhà mình. Tự thấy giận mình quá, lẽ nào đến giờ, anh chẳng nuôi nổi vợ con bên em không dám đẻ tiếp đứa thứ hai? Xin em đừng hắt hủi anh như thế, nghe đau lắm.
Đàn ông, ai cũng phóng khoáng, thèm những giây phút tự do "chén chú chén anh" bên bạn bè. Anh không phải là người sống hời hợt, bỏ bê nhà cửa cho vợ. Mỗi chiều đi làm về, có hôm anh đón con, có hôm cũng qua chợ mua thức ăn (khi em nhờ). Anh cũng chủ động vào bếp vào cuối tuần hay lúc em bận, em mệt. Những chuyện nhỏ nhặt của đàn bà như giặt giũ, lau nhà, đổ rác, anh cũng sẵn sàng, chẳng kêu ca nửa lời. Vậy mà em lại bảo: "Chẳng nhờ vả được gì".
Làm chồng thật khó! (ảnh minh họa)
Nếu có hôm nào anh báo về muộn, em cằn nhằn: "Uống vừa vừa thôi. Nâng cốc bia lên thì nhớ đến con đang khát sữa ở nhà ấy. Chỉ có thế thì mới tiết kiệm được thôi. Còn bằng không thì đốt hết tiề.n và.o quán xá hết". Những lúc anh bị say, em có thể không đắp khăn ướt lên trán anh, không pha nước chanh cho anh uống. Nhưng xin em, đừng bao giờ x.ỉ v.ả vào mặt anh rằng: "Nốc cho lắm vào, đúng là đồ ăn hại".
Em chẳng muốn anh giao du rộng vì vừa tốn thời gian, có khi lại theo bạn đâ.m ra hư hỏng, đổ đốn thì khốn. Nhiều lúc anh xấu hổ vì em đuổi khéo bạn chồng về. Anh chưa ho he phản ứng, em đã quắc mắt lên: "Mấy ông ấy tôi còn lạ gì nữa. Cứ khều anh ra quán để trả tiề.n thay đấy mà. Không dại".
Dường như những nỗi lo "cơm áo gạo tiề.n" đã khiến tình cảm vợ chồng mình thêm những hạt sạn. Vợ ơi! Anh phải làm như thế nào thì mới vừa lòng em? Sao làm chồng khó quá. Chẳng nhẽ cứ sáng đi làm, chiều cắp cặp về đúng giờ mới là người đàn ông tốt sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày cuối cùng bên anh Hôm nay là ngày cuối cùng mình gặp nhau, anh nhỉ. Em biết anh sẽ không bao giờ liên lạc với em nữa. Chẳng phải lỗi do ai, chỉ là do mình không thể đến với nhau, vì mình gặp nhau quá muộn màng. Mình gặp nhau khi em không còn niềm tin vào những ai ở xung quanh mình. Em sợ tất...