Cô chủ quán bar (P.2)
Khi ngồi sau xe tôi, An vẫn giữ khoảng cách vừa phải, không va chạm nhưng cũng đủ tôi cảm thấy hơi ấm của một người con gái.
Tóm tắt kỳ trước
Trong cuộc hẹn gặp với cậu bạn thân, Pi – chàng sinh viên năm cuối đang đi thực tập – không thể rời mắt khỏi cô gái đặc biệt, chủ nhân một quán bar dành cho dân du lịch trẻ. Cô gái là người quen của Minh, cậu bạn thân luôn đi cùng Pi.
Không như dự đoán, rằng mọi ảo giác huyễn hoặc sẽ tan biến khi thứ hiệu lực lâng lâng của chai bia và ly cocktails tan biến, vài ngày sau cuộc gặp khó tin ở bar góc phố Tây, hình ảnh của An bắt đầu hiện lên trong tôi, với tần suất càng lúc càng cao và độ sống động như thể thời gian đang di chuyển theo chiều ngược lại. Vì đóng vai một kẻ lạnh nhạt nên tối hôm ấy, tôi đã bỏ qua động tác thông thường giữa những người bạn thông thường là xin số điện thoại cô ấy. Một mình tới bar của An là việc xem chừng dễ dàng. Nhưng nếu thế, chỉ cần liếc qua, cô ấy sẽ biết ngay lý do có mặt của tôi. Kỳ quặc hơn nữa là dù rất muốn, vẫn có điều gì đó ngăn cản tôi đề cập về nữ chủ quan cao bồi với Minh.
Mọi thứ giống như một cơn ốm màu xám. Mỗi khi ý định gợi chuyện vừa nhen nhóm, tự tôi sẽ bẻ ngoặt nó sang một hướng khác, đôi khi, hết sức ngớ ngẩn. Cậu bạn thân dè dặt hỏi tôi về cường độ công việc tại văn phòng thực tập, về bản hợp đồng tôi đang theo dõi, về bản luận văn tốt nghiệp mà tôi đang bước đầu triển khai. “Tất cả đều ổn!”, tôi chán nản, đá nhẹ viên sỏi không hiểu sao cứ lăn trước mũi giày mềm. Tên bạn mỉm cười, thành thật chứ chẳng có chút gì chế giễu: “ Cậu luôn là người giỏi nhất trong việc kiểm soát tình hình!”.
Với tính bình lặng cố hữu cộng thêm thói quen dành hết ưu tiên cho công việc và sách vở, rõ ràng, cậu bạn thân không suy luận sâu xa hơn các dấu hiệu bất thường nơi tôi. Chưa kể dạo gần đây, thỉnh thoảng Minh biến mất cả nửa ngày. Tức là khi tôi điện thoại, cậu ấy không trả lời máy. Lúc gọi lại cúng đã qua vài tiếng. Mấy cuộc cà phê buổi chiều giữa hai thằng chỉ xoay quanh giáo trình đang học, khá hơn thì nói về phòng thí nghiệm bạc tỉ mà bên trường đang lắp đặt và có khu vực cho các sinh viên năm cuối như cậu ấy sử dụng toàn thời gian. Từ vị trí một kẻ nói liên tục trong các cuộc gặp gỡ, tôi trở nên im ắng. Còn cậu bạn thân thì cố gắng thốt ra những câu nói ngắt quãng, trợn tròn mắt, nhìn tôi thăm dò, rồi lại nói tiếp, miễn sao không tình trạng hai tên nhìn nhau câm lặng đừng kéo dài quá. Rốt cuộc, không thể chịu đựng nổi tình trạng ngược đời này nữa, Minh băn khoăn:
- Nói nghe coi, cậu đang ốm phải không?
- Không ốm, mà chán.
- Có lẽ chúng ta đi chơi đâu đó?
- Từ bao giờ cậu có thói quen sử dụng đại từ “chúng ta” vậy? – Tôi chợt chú ý.
- Tức là không phải chỉ cậu và tớ, mà có thể rủ thêm An nữa! - Tên bạn giải thích đều đều, như thể đang bàn về việc mua thêm hóa chất cho một thí nghiệm độc lập.
Khối cơ trong lồng ngực chậm vài nhịp. Nhưng tính giả dối khốn kiếp vẫn thay tôi giành lấy vai trò điều khiển:
- Tại sao phải có thêm An?
- Tớ nghĩ, cô ấy cũng cần được nghỉ ngơi, làm một điều gì đó hơi điên rồ, thay đổi không khí. Cậu cũng vậy. Nhưng nếu cậu không thích có người thứ ba, lại là một cô nàng, thì chỉ có tớ cũng ổn. Tớ sẽ không rủ An nữa.
- Đừng bận tâm. Cứ để cô ấy đi cùng tụi mình! – Tôi lấy giọng thản nhiên, dù thực lòng chỉ muốn nhảy phốc lên thật cao trong không trung, như một tên điên đấm tay vào không khí.
- Vậy thì tốt rồi. Cậu thật thoải mái và rộng lượng, đúng như tớ vẫn nghĩ về cậu! – Minh thở phào, tặng cho tôi một lời khen. Rồi vẫn bằng giọng tin cậy và thành thật, cậu ấy hỏi tiếp - Này, cậu có tiền nhiều không?
- Còn. Để làm gì? - tôi nhẩm lại con số hai triệu đồng, mới được văn phòng thưởng nóng vì tìm được khách hàng đầu tiên. Ngoài ra còn một khoản kha khá tiền học bổng và tiền mua giáo trình.
Video đang HOT
- Tốt rồi. Cứ giữ tất cả những khoản đấy trong tài khoản thể để chi dùng cho cả nhóm. Tiền để dành của tớ sẽ mua vé, bay ra đảo. Đêm nay, tớ thức canh vé giảm giá.
Khi tôi còn chưa hết sửng sốt trước kế hoạch lẫn quyết định chóng vánh, tên bạn thân đã mở điện thoại, đọc một dãy số, yêu cầu tôi chép lại:
- Hãy gọi cho An và bắt chuyện tử tế với cô ấy. Coi như cậu chuẩn bị tâm lý cho cả ba chúng ta vui vẻ trong chuyến đi sắp tới. Ngoài ra, tớ muốn nhắc cậu một việc…
- Hai việc cũng được! – Tôi sốt sắng.
- Cứ thoải mái nói với An tất cả mọi đề tài mà cậu hứng thú. Cậu biết rồi đấy, cô ấy cực kỳ thông minh. Không những hiểu ngay điều cậu đang nói, cô ấy còn có thể đoán trước những điều cậu sắp nói nữa kia. Chỉ có điều, nhớ nhé, đừng có nhắc đến những từ chán, mệt, vô nghĩa, mặc kệ hay chết quách trong bất kỳ câu chuyện nào. Ngoài ra thì chẳng có gì là cấm kỵ hết!
Hiếm bao giờ có một đề nghị lạ lùng như thế. Tôi muốn hỏi rõ thêm, ít nhất là ở khía cạnh sử dụng ngôn từ. Tuy nhiên, vẻ mặt kỳ khôi của Minh lúc ấy chỉ có thể hiểu rằng cậu ấy chẳng muốn hé lộ thêm thông tin nào nữa vì hôm nay, cậu đã nói nhiều hơn thường lệ đến mười lần. Còn tôi thì còn hơn cả may mắn khi giờ đây đã có số điện thoại cần thiết trong tay cùng chuyến du lịch cùng cô gái như giấc mơ đang chờ phía trước.
Minh dặn dò tôi rất kỹ, rằng không được nói đến những từ ngữ tiêu cực với An (Ảnh minh họa)
Bạn nói gì với một cô gái bạn thích ở cuộc gọi đầu tiên trên điện thoại? Tất cả những gì từng ba hoa dưới sự cổ vũ của chai bia trước đây ở bar đều bị xóa sổ. Trong trạng thái tỉnh táo, bạn trở thành một kẻ khác. Hoặc thực sự là bạn, chính bạn. Hoặc là một kẻ khác nữa mà bạn chủ ý tạo nên, hòng theo đuổi mục thiếu chinh phục giọng nói dịu nhẹ đầu máy bên kia. Trong trường hợp của tôi, phương án một được sử dụng. Với một cô gái thông minh, tốt nhất là thành thật.
Khi nghe tên tôi được nhắc kèm với tên Minh, cô gái cao bồi nhận ra ngay. Vang lên tiếng cười ấy, hiện ra trước mắt tôi gương mặt cô. Rất xinh, đương nhiên. Đôi vai thẳng. Mái tóc xanh óng. Và ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen thẫm nói lên rất nhiều điều, cả về sự nồng nhiệt lẫn tinh quái của cô. Tuy nhiên, khi tôi hỏi thẳng tôi có thể đến quán và ngồi nói chuyện hay không, đầu máy bên kia tức khắc thôi cười. Lời từ chối đưa ra, được khoác lên sắc thái công việc, thứ mà tôi cũng thường dùng tới khi trả lời các cuộc điện thoại vô bổ ở văn phòng. Tôi còn đang tê điếng vì hụt hẫng lẫn thất vọng, giọng nói bên kia tiếp tục vang lên:
- Nhưng anh có thể đến đón tôi vào lúc 10h30!
Từ đáy nước sâu trồi lên, tôi im sững, rồi mới thốt ra vài từ ngắn ngủi:
- Tôi sẽ đến, chắc chắn.
Một cái áo khoác denim bụi bặm vắt trên tay sẽ hoàn thiện hình ảnh một gã đàn ông trẻ, tự do và bụi bặm, tôi tin vậy. Thế nhưng, chiếc áo đã làm nên chuyện khi tôi đưa nó cho cô gái cao bồi, đề nghị cô mặc thêm vào vì khuya lạnh. Quả thật, trời rất lạnh, nhất là khi ngồi sau chiếc xe máy của tôi. Cô giữ khoảng cách vừa phải, không va chạm nhưng vẫn đủ để tôi cảm thấy hơi ấm từ một người khác. Chiếc mũ bảo hiểm dự phòng, vốn là mũ của Minh, tôi vẫn để sẵn trong cốp xe, lúc này An đội. Nó quá rộng, che khuất cả nửa mặt trên. Nói chính xác là che khuất mái tóc rất ngắn và đôi mắt không còn gắn hàng mi giả dày rợp. Trông cô lại như một cậu bé mới lớn, lớn quá nhanh nên gầy gò và hơi nhợt nhạt. Chốc chốc, cô gái lại đưa tay đẩy vành mũ để nó đừng sụp xuống. Lúc đó thì khuỷu tay nhòn nhọn chạm vào lưng tôi. Sự tiếp xúc thoáng qua, kỳ lạ.
Từng có vài mối quan hệ trước kia nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác bồn chồn ngạc nhiên và cả chút gì như nỗi sợ hãi lúc này. Sợ hãi trước điều gì đó tựa như một ảo giác đẹp đẽ, một tiếng gọi bên kia màn sương, một hy vọng thiết tha mà từ lâu ta chờ đợi. Phía sau lưng tôi, cô gái cũng im lặng, đuổi theo một ý nghĩ vô hình nào đấy. Cho đến lúc nhận ra, tôi vẫn chạy thẳng thay vì rẽ ở ngã ba về hướng nhà cô thì đã lỡ một quãng đường dài.
Tôi áy náy:
- Có muộn không?
- Hôm nay anh đến đón nên tôi về sớm hơn thường ngày - An cho biết, như không có gì tự nhiên hơn.
- Bar của cô vẫn chưa đóng cửa! - Tôi nhắc.
- Không sao. Bố tôi còn ở đấy. Ông mới là chủ nhân thực sự của nó. Bố tôi biết tất cả mọi thứ về kinh doanh ẩm thực. Tôi chỉ là người phụ việc. Dù sao thì mọi người vẫn nghĩ rằng, một cô gái như tôi làm chủ thì hình ảnh bar sẽ đặc biệt hơn. Bố tôi không phản đối sự hiểu nhầm ấy. Miễn đông khách là ổn.
- An còn đi học không?
- Không! – Cô gái nói thêm, sau hồi lâu im lặng – Tôi nộp đơn xin nghỉ đầu năm nay. Đại học năm cuối.
- Vì mai mốt An sẽ là chủ nhân thực sự của quán bar nên chẳng cần tốt nghiệp và tìm một công việc như những người khác?
Người ngồi sau suy nghĩ khá lâu trước khi đưa ra câu trả lời bình thản:
- Tôi nghỉ học vì cần phải như thế. Mặt khác, tôi rất thích kể từ khi bố tôi mở bar hai năm trước. Tối nào tôi cũng ra đấy, phụ giúp pha chế, thu ngân, có khi cả phục vụ bàn. Nhưng thích nhất là được hóa trang. Một mái tóc giả. Một bộ quần áo đặc biệt. một lớp trang điểm dày. Và biến thành người khác.
- Người nào kia? - tôi nhìn thẳng con đường vắng lặng phía trước, lạnh toát sống lưng.
- Người mà chung quanh có thể nhìn thấy. Như anh đã nhìn thấy.
(Còn tiếp)
Theo 24h
Cô chủ quán bar
Ở khuôn mặt cô ấy là những chi tiết hoàn thiện cho một ngày mới tốt lành. Mọi người thường cần có vài người bạn để nói chuyện vào các thời điểm khác nhau hay những lúc tâm trạng khác nhau. Nhưng với tôi, chỉ một mình Minh là đủ. Cậu ta luôn vui vẻ trả lời "Okay" khi tôi nhấc máy hẹn ngồi đâu đó.
Mặc dù lúc tôi điện thoại, cậu ta hẳn đang dí mũi vào dãy ống nghiệm, quan sát một phản ứng hóa học hay say sưa đọc những quyển sách dày cộp về sinh học phân tử trong thư viện nhưng chỉ tối đa mười lăm phút sau, cả hai thằng đã có thể cụng nắm đấm thay cho lời chào, ngồi xuống cạnh nhau trong một cái lồng kính mát lạnh nào đó, nếu tiền bạc rủng rỉnh, còn nếu không thì một quán cà phê trên vỉa hè, nơi mà chỉ cần vài chục ngàn đồng là đủ cho hai cốc nước ngập đầy đá lạnh, vừa nhá vài viên kẹo gum vừa nói linh tinh cho đến khi đầu óc trống rỗng như một cái cốc úp ngược.
Của đáng tội, trong các câu chuyện, tôi giành phần cung cấp thông tin đến chín mươi phần trăm. Tên bạn thân chăm chú lắng nghe, đồng ý hầu hết nhận xét tôi đưa ra. Nếu có gì không thuận, Minh cũng chỉ hỏi lại: "Cậu chắc thế chứ?", sau đó mỉm cười, gật gù cái đầu húi cua gọn gàng, kiểu đầu chỉ duy nhất thích hợp với một cơ thể đồ sộ nặng nhọc như cậu ấy.
Hôm nay là ngày tốt lành, từ đầu đến cuối, với tôi. Cách đây mươi hôm, văn phòng công ty nơi tôi đang thực tập giao cho tôi một đầu mối khách hàng chắc chắn là kém quan trọng. Một đối tác xa lạ vùng Tây Á e-mail, hỏi về việc cung cấp nguyên liệu giấy tái chế. Vì các nhân viên chính thức của văn phòng đều bận rộn chăm sóc đối tác thân thiết, nên bức e-mail viết bằng thứ tiếng Anh vô cùng lịch sự và cầu kỳ kia được chuyển cho tôi.
Bạn biết đấy, một khi chẳng có gì để hy vọng, lại luôn có dư giả thời gian như mọi thực tập viên thì người ta sẽ xem việc phúc đáp một e-mail thương mại đầu tiên nhận được là công việc thuộc về nghệ thuật. Vẻ lịch sự và cầu kỳ sẽ phải phúc đáp bằng văn phong duyên dáng và hứa hẹn. Sau một tuần thư đi tin lại, văn phòng và đối tác xa lạ đã đạt thỏa thuận về giá cả lẫn phương thức vận chuyển nguyên liệu. Bước cuối cùng, sáng nay, khi anh luật sư gửi lên sếp bản báo cáo thẩm tra độ tin cậy của đối tác mới, bản hợp đồng do tôi theo dõi được khẳng định sẽ đi đến ký kết. Vị trưởng phòng dành cho tôi một cái bắt tay không thể chặt hơn: "Giỏi đấy, anh bạn!". Tôi bước thẳng ra hành lang, như lệ thường, rút điện thoại gọi cho Minh. Cậu ta okay như thường khi. Điểm hơi khác, lần này, địa điểm do cậu ta chọn.
9h tối, với một quán bar vẫn là thời khắc mặt trời chưa xuất hiện. Vậy nên việc xuất hiện của một gã to béo mặc T-shirt in dòng chữ Luôn có cơ hội thứ hai cùng một gã mặc sơ mi văn phòng bỏ ngoài quần jeans quả là một hình ảnh gây tức mắt với các nhân viên phục vụ trong trang phục đen thẳng nếp. Nhưng kệ đi! Tôi gọi hai chai bia nhẹ còn Minh đặt một đĩa hạt thông muối.
Bỏ qua thứ nhạc dubstep như đấm vào tai, tôi thuật lại gần như từ đầu hành trình ngôn từ chinh phục các nhà kinh doanh đội khăn xếp, cưỡi lạc đà. Minh gật gù, hết sức tán thưởng các bước đi khôn ngoan, vừa bài bản, vừa sáng tạo. Tuy nhiên, khi chai bia mát lạnh hoàn tất công việc dụng nên viễn cảnh xán lạn là sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ vào văn phòng, làm việc như một nhân viên kinh doanh, chẳng mấy chốc sẽ bước lên vị trí hoạch định chiến lược công cho công ty, tên bạn huých nhẹ khuỷu tay, nhắc khẽ trong cuống họng: "Nhìn sang phải, hướng 1h30!".
Tôi chưa từng nhìn thấy một gương mặt tỏa sáng ra thứ ánh sáng đặc biệt đến vậy (Ảnh minh họa)
Chai bia làm đầu óc hơi chếnh choáng. Tôi đảo mắt một vòng. Không gian của bar đã đầy lên. Cái bàn hai thằng ngồi hơi thấp. Phía sau lưng tôi, bên trái tôi, các bàn nhỏ và những chiếc ghế một chân lênh khênh đều đã gần kín. Giờ tôi mới để ý nơi đây nằm ngay góc đường khu phố Tây sầm uất, chen giữa các cửa hiệu bán hàng lưu niệm và những khách sạn mini lô xô như các hộp diêm xếp chồng lên nhau. Vì thế, trong quán bar này, lúc này, có đủ mọi loại người dáng vẻ buồn cười đến từ khắp nơi trên thế giới. Một gã Nam Mỹ với cặp lông mày bặm trợn chỉ ngồi gá tạm trên ghế, ăn đĩa salad và nhấn nhá uống cốc nước nho ép. Gần chỗ tôi hơn, hai cô người Úc (vâng, tôi dễ dàng biết họ đến từ đâu nhờ các nguyên âm y thật đặc biệt) xâu xỏ khắp cơ thể đang hút thuốc lá như ống bễ, tranh luận xem sáng mai sẽ lấy xe đi thẳng ra Hội An hay chỉ tới Nha Trang lặn biển. Và đông đảo nhất, vẫn là các anh chàng tóc tai ơ thờ, mặt mũi nhạt nhòa, ăn mặc đơn giản, ngồi đây, uống một thứ gì đó, nói một vài câu chuyện nhạt nhẽo nào đó mà cứ ngỡ là quan trọng nhất, không hề nhận ra tất cả đều lẫn lộn vào nhau, chỉ cần một trong số đó đứng lên, sẽ có ngay một kẻ khác thế chỗ.
Rồi chẳng ai còn nhớ rõ kẻ ấy thế nào. Tựu trung, dù trắng, nâu, vàng, đen, thì hết thảy cũng chỉ là những kẻ không đặc điểm, đầy rẫy mọi ngóc ngách trên trái đất này. Cũng như Minh và tôi.
Chạy xuyên một vòng trái đất thu nhỏ, mắt tôi cũng dừng lại theo hướng tên bạn gợi ý. Vị trí "1h30" là quầy bar cạnh bức tường kính. Một cô nàng mặc áo sơ mi carô hướng về đám đông, đặt lên đó cái nhìn mềm xốp, bao phủ hết thảy. Nhưng cũng có thể cô chẳng chú tâm nhìn ai. Chỉ là thói quen lơ đãng. Và các ý nghĩ trong đầu mới là thứ để cô thực sự bận tâm. Sau khi nhìn cô, tôi choàng tỉnh để hiểu ra, vì sao tên bạn muốn tôi chỉ dừng mắt ở hướng ấy.
Tôi chưa từng nhìn thấy một gương mặt tỏa sáng ra thứ ánh sáng đặc biệt đến vậy. Phải, cô ấy chính là chi tiết hoàn thiện cho một ngày tốt lành. Chính xác hơn, cô ấy là chi tiết tốt nhất, đặc biệt nhất, khiến một gã đang phởn chí như tôi quay trở lại mặt đất, đồng thời nhận ra, phần lớn những điều ngon lành mình có được từ trước tới nay mơ vặt vãnh làm sao.
Tôi nghĩ cách tiếp cận người đứng sau quầy bar. Minh vẫn hí hoáy bấm bàn phím, soạn một tin nhắn trên chiếc điện thoại cùi bắp, gửi đi. Cô nàng cao bồi giật mình, cúi đọc điện thoại trên mặt quầy. Rồi cô nhỏm hẳn dậy, đưa mắt tìm kiếm ai đó trong đám đông. Tên bạn thân đưa cao một cánh tay to béo, theo cách viên hoa tiêu làm hiệu cho một chiếc tàu tuần duyên. Khi tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không thể lạ lùng hơn, chiếc tàu tuần duyên với những lọn gió xanh thẫm ấy lướt thẳng về phía bàn của hai tên sinh viên năm cuối, nở nụ cười rạng rỡ rõ ràng chỉ có giữa những người thân thiết với nhau. Thật tự nhiên, Minh dang rộng hai cánh tay, choàng quanh lưng cô gái cao bồi, đúng kiểu chú gấu vụng về mập mạp ôm lấy cây lau sậy mảnh khảnh. Cô gái nhìn tôi từ trên vai cậu bạn thân, hơi nhíu mày, những tia sáng rạng rỡ trong mắt chuyển thành ánh tò mò. "Đây là cậu bạn mà anh từng nói với em. Cậu ấy thích được gọi là Pi - số Pi 3.14 - hơn cái tên Phong chính thức", Minh giới thiệu tôi với cô gái cao bồi. Rồi cậu ta ngoảnh qua tôi: "Cậu làm quen với An nhé. Cô ấy từng là khách hàng của tớ. Theo lẽ công bằng, giờ tớ là khách hàng thân thiết của An!".
Vậy đã rõ. Cô gái cao bồi là chủ nhân quán bar. Điều này phá bỏ nốt định kiến trong tôi lâu nay, rằng quán xá kiểu này chỉ có thể điều hành bởi mấy tay sõi đời, bụi bặm hoặc lạnh lùng. Nữ chủ nhân ngồi xuống, giữa tôi và Minh. Cô thì thào vào tai cậu phục vụ. Họ mang ra ba ly nước xanh nhạt, soda cộng vài thìa rhum, nhưng điểm nhấn là những miếng quả cây gắn đầy quanh miệng cốc như một bữa tiệc trong rừng nhiệt đới. Chút hơi men xóa đi sự dè dặt. Tôi bắt chuyện với An, trả lời các câu hỏi của cô.
Kinh nghiệm trao đổi thư tín với mấy vị doanh nhân lịch sự rất hữu ích cả trong hoàn cảnh này. Một khi không tự xem mình quan trọng và những việc mình làm là ghê gớm thì câu chuyện sẽ trở nên lưu loát, hóm hỉnh. Đôi mắt cô gái cao bồi chăm chú, càng lúc càng hứng thú khi tôi nói về các môn học điên rồ mà tôi đang theo đuổi. Ở một trong các lớp kỹ năng ấy, tôi và Minh trở thành bạn thân ra sao. Cả lý do chính thức để có cuộc tụ tập của hai tên bạn, vào buổi tối mới chỉ giữa tuần.
Ở phần cuối, Minh bỗng xen vào: "Nếu cậu không gọi, thì tớ cũng gọi cho cậu hôm nay, hẹn ra đây. Tớ muốn cả ba chúng ta ngồi với nhau!". Suýt nữa thì câu hỏi "Tớ gặp An để làm gì nhỉ?" buột ra. Nhưng tôi kịp thời ngậm miệng. Đĩa nhạc chill out mới được đặt vào máy. Những âm thanh nhẹ nhõm, bồng bềnh. Lúc này tôi mới nhận ra, thế giới chung quanh đang hướng mắt về bàn tôi. Không, họ đang ngắm nhìn nữ cao bồi mắt đen sẫm, với những lọn tóc óng mượt thì đúng hơn.
Gần 12h. Tôi và Minh là các khách cuối cùng rời quán. Trong khi chờ An đóng cửa, trên vỉa hè, cậu bạn thân vẫn khoanh tay bình thản, còn tôi bồn chồn bước lui bước tới. Tôi có nên hỏi số điện thoại của cô ấy không? Tôi có nên nhờ Minh hẹn cô ấy thêm một lần khác? Sẽ thế nào nhỉ nếu chỉ có riêng cô ấy và tôi?
Tôi còn chưa quyết định được phải làm gì tiếp, chủ nhân quán bar bước ra. Mái tóc xanh thẫm huyền ảo biến mất. Nếu không phải là chiếc áo carô nổi lên dưới luồng sáng đèn đường vàng dịu, hẳn tôi đã ngỡ một anh chàng gầy gò nào đó đang tiến thẳng về phía mình.
(Còn tiếp...)
Theo 24h
Lấy người mình yêu hay người mẹ thích? Mỗi lần anh ấy đến, mẹ cháu vui và cười nhiều nên cháu cũng không gay gắt nữa. Bác sỹ Liêm kính mến! Cháu vừa trải qua một chuyện buồn, rất buồn bác sỹ ạ. Người mẹ mà cháu yêu quý vừa ra đi mãi mãi. Với cháu thì đây là một cú sốc vì bố cháu cũng đã mất cách đây 10...