Có chồng rồi tôi vẫn muốn chơi trò thử lòng với đồng nghiệp
Tôi có nên âm thầm dừng cuộc chơi với đồng nghiệp rồi biến mất không dấu vết? Tôi thương chồng và thương cả anh.
Tôi đã có gia đình, anh cũng vậy, chúng tôi làm chung và chơi với nhau được 8 năm rồi. Thân nhau nhưng có lúc chúng tôi cũng cãi nhau long trời lở đất, rồi giận hờn cả tháng không nói chuyện. Ban đầu chưa có chuyện gì xảy ra, rồi có một lần anh chở tôi đi nhậu với đám bạn, tôi đã say, anh chở tôi vào khách sạn nhưng chuyện chưa nghiêm trọng, chỉ là âu yếm. Một lần đã xảy ra, rồi tiếp tục lại có các lần khác, giờ tâm trạng tôi rối bời, không biết đây có phải là tình thương mến nhau mới làm như vậy hay chẳng qua là sự ham muốn cơ thể. Thâm tâm tôi thấy đó không phải tình thương anh dành cho mình mà anh làm vậy, vì cứ quan hệ xong là chúng tôi lại xem như không có chuyện gì dù thật tâm tôi không quên được.
Tôi cảm thấy có lỗi với chồng, hối hận khi đến với người ấy. Dù biết cho đi là không hối hận nhưng tôi không nhìn thấy ở anh có sự quan tâm. Chúng tôi vẫn nói chuyện qua lại bình thường nhưng anh hình như xem như mọi chuyện không có gì xảy ra. Tôi không biết mình có nên dừng lại không vì mỗi lần tôi suy sụp anh lại chở đi chơi và đi nhậu. Mặc dù tôi biết anh rất đào hoa, có thể thân thiện nhiều cô gái, nhưng quan hệ thì không có, về điểm này tôi chắc. Rôi tôi quyết định không thân với anh nữa, cần gì trong công việc thì nói, không cần thì lặng im, vì người ta đâu quan tâm đến mình.
Video đang HOT
Rồi tôi tạo một tài khoản mạng xã hội khác để kết bạn với anh, cũng may là sim tôi mua lúc trước đã có người dùng nên tôi dùng lại, trong album của họ có sẵn mấy trăm ảnh nên anh tin. Tôi dường như quên mình đi, chỉ biết mình là người hoàn toàn mới. Chúng tôi nói chuyện thường xuyên, anh bảo có cảm giác đặc biệt với tôi, rằng tôi rất mạnh mẽ. Rồi anh muốn gặp tôi vì nghĩ không thể chỉ nói chuyện thế này mãi được, phải gặp mặt thì tình bạn mới thân thiện. Tôi cho rằng tại sao phải gặp, anh bảo chắc tôi là người không có thật nên mới từ chối thế. Tôi đang đóng hai vai khác hẳn nhau, rối lắm, không biết phải làm sao. Tôi có nên âm thầm dừng cuộc chơi với đồng nghiệp rồi biến mất không dấu vết? Tôi thương chồng và thương cả anh, mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Đồng nghiệp của tôi 'muốn biến khỏi thế giới' đã ra đi mãi mãi
Anh mất, tôi thay đổi nhiều, buồn một mình, hay đi một mình và hay ngồi cà phê góc quen một mình.
ảnh minh họa
Tôi là tác giả bài viết: "Đau lòng khi biết sự thật về người đồng nghiệp mình yêu mến". Từ khi đăng bài, có khá nhiều độc giả đã góp ý cũng như phân tích cho tôi nên làm như thế nào, thật sự lúc đó tôi đã muốn chạy ngay đến tìm anh nhưng vẫn không thể vượt qua được chính mình, thế là tôi lại né tránh. Thú thật khi gửi bài tôi chỉ nghĩ đơn giản là cho anh biết: "Anh, không thể đâu", muốn anh biết tôi vẫn quý anh sau những thái độ nhất thời đó, nhưng thật sự kết quả nó lại theo chiều hướng khác. Độc giả nói tôi nhiều chuyện, ích kỷ, còn anh không gặp tôi nữa.
Một sáng, sau đợt công tác 3 ngày về tôi thấy bàn anh trống trơn, nghĩ có chuyện gì rồi nên hỏi đồng nghiệp, tôi biết anh nghỉ việc đột xuất sau một ngày tôi đi. Anh có nhờ gửi lại cho tôi một số thứ để giúp tôi trong công việc, những đối tác tiềm năng chiến lược anh đều giao lại cho tôi. Tôi không hề quan tâm mấy thứ đó, chỉ chú ý đến một cuốn sách anh gửi: "Thương một người đến đau lòng". "Tuổi thanh xuân của ai cũng vậy, vì một người mà rực rỡ, cũng vì một người mà úa tàn. Tuổi thanh xuân dành trọn vẹn để thương một người đến đau lòng. Anh xin lỗi về tất cả". Đọc bìa sách xong tôi thấy trong lòng có gì đó đang vỡ ra từng mảnh, cứ như vừa làm rơi một thứ cực kỳ quan trọng mà không biết rơi ở đâu để tìm kiếm. Tôi buồn, ngẩn ngơ, đã điện thoại và đến tìm anh đều không được, người nhà nói đi công tác chắc lâu về, còn hỏi sao tôi không đi với anh. Cứ thế anh xa tôi và gia đình, như muốn tránh mặt. Có thể anh không muốn ai đau lòng khi thấy mình bị bệnh như vậy.
Hơn một tháng sau anh mất ở Hội An, quê nội của anh. Cho đến lúc đó tôi vẫn chưa một lần được nói với anh điều gì cả, gia đình anh cũng vậy. Họ biết anh không mất vì bệnh mà mất vì thuốc ngủ quá liều và anh có nguyện vọng được chôn cất ở quê. Vậy là đến khi mất anh cũng không muốn ở cái nơi cho anh quá nhiều nỗi buồn này. Tôi nhớ anh, người đã thương tôi đến đau lòng. Anh mất, tôi thay đổi nhiều hơn, hay buồn một mình, hay đi một mình và hay ngồi cà phê góc quen một mình. Bất giác tôi nghĩ có khi nào anh cũng như tôi, lang thang đâu đó và cũng một mình?
Anh nói thích tôi cười nên hay nói những câu hóm hỉnh, nhưng nay sao anh không còn ở đây? Đến giờ tôi vẫn nghĩ anh còn đâu đây thôi, tất cả chỉ là ác mộng, nhưng không phải. Hôm nay là 100 ngày anh mất, tôi lại đang ngồi nghĩ về anh, nghĩ về những thứ đã qua và nhớ. Anh sống tốt vậy sao lại ra như thế này, tại sao anh lại thương một người như vậy, thương đến đau lòng? Mọi thứ đã kết thúc, cuộc đời này vẫn luôn phải tiếp diễn.
"Ở nơi nào đó anh hãy an hưởng những điều tốt đẹp nhất vì anh xứng được vậy hơn. Tối nay làm về sớm chắc chắn em mua rượu về nhâm nhi sự đời với anh". Trên đây là đoạn cuối câu chuyện của anh mà tôi muốn chia sẻ. Tôi biết rất nhiều độc giả quý anh và đang mong anh vượt qua. Vâng, cuối cùng anh đã vượt qua rồi. Chào tạm biệt!
Theo VNE
Nếu được chọn lại, tôi vẫn yêu thương em như cách cũ Tôi muốn em tự chi tiền cho đôi giày và vali, dù có cho chọn lại tôi vẫn làm thế. Tôi là người đàn ông keo kiệt được mọi người đặt cho biệt danh đó trong bài viết "Tôi sợ lại vấp ngã trong hôn nhân vì từng một lần ly dị chồng". Em là người phụ nữ có tâm hồn sâu lắng...