Có chồng rồi tôi chẳng dám lấy trai tân
Tôi luôn nghĩ, gái đã có chồng thì nên lấy người từng có gia đình. Lấy người là trai tân sau này họ sẽ coi thường mình, moi móc quá khứ của mình nếu như có chuyện gì đó xảy ra.
Lấy chồng lần thứ nhất, tôi cảm thấy đó là chuyện hạnh phúc nhất đời mình. Tôi từng cám ơn ông trời vì ông ấy đã ban cho tôi những điều ý nghĩa và cho tôi được gặp anh, được cưới anh, người mà tôi yêu thương vô vàn. Qua 3 năm tìm hiểu nhau, trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, có lúc tưởng như gục ngã, cuối cùng tôi lại đứng dậy, vững vàng hơn và chúng tôi đến được với nhau.
Chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều, cả gánh nặng vật chất và tinh thần. Anh cũng cho tôi nhiều thứ mà trước giờ tôi không có, nhất là tình yêu của anh dành cho tôi. Mọi thứ đến với tôi thật êm đềm. Chúng tôi vạch rõ kế hoạch tương lai, sinh con đẻ cái, vạch rõ chuyện mình cần phải làm là gì, để chúng tôi có cơ sở vững chắc sau này.
Thế rồi, sau 3 năm tìm hiểu và dành tình cảm cho nhau, tôi quyết định kết hôn với anh. Cuộc sống vợ chồng son thật hạnh phúc, tuần trăng mật ngọt ngào hơn bao giờ hết. Người đàn ông mà tôi yêu thương tưởng chừng như không bao giờ có thể chia lìa ấy, đâu ngờ lại có một ngày phũ phàng từ bỏ tôi.
Sau thời kì vui vẻ, chúng tôi trở về với guồng quay cuộc sống, làm công việc mà mình vẫn thường làm để kiếm tiền và lo cho gia đình. Hai chúng tôi có thuê một căn hộ tốt để ở và lập nghiệp trên thành phố. Công việc của anh tốt hơn tôi, còn tôi chỉ làm về hành chính, lương vài triệu bạc, đủ tiền tiêu linh tinh thôi. Thời gian đó, chúng tôi tập trung kinh tế để lo chuyện con cái. Nhưng có điều lạ là, sau hơn 7 tháng vợ chồng, tôi mãi không có tín hiệu gì của việc có con cả.
Video đang HOT
Thế rồi, sau 3 năm tìm hiểu và dành tình cảm cho nhau, tôi quyết định kết hôn với anh. Cuộc sống vợ chồng son thật hạnh phúc, tuần trăng mật ngọt ngào hơn bao giờ hết. (ảnh minh họa)
Tôi và chồng đã tìm hiểu nguyên nhân, lý do mà bác sĩ đưa ra chính là ở tôi. Tuy bác sĩ không bảo tôi vô sinh nhưng chuyện khó có con là có. Bác sĩ bảo, chồng tôi khả năng thụ thai dễ, chỉ là do tôi có vấn đề khó khăn nên hai người không hòa hợp nhau và khó có con cái. Chuyện này khiến tôi sốc vô cùng. Tôi cảm thấy lo lắng về tương lai của mình.
Cả anh và tôi cũng cố gắng thuốc men nhưng nửa năm sau nữa cũng không thấy tác dụng gì. Tôi lo lắng, buồn tủi và mệt mỏi. Lúc này, chỉ nghĩ là anh sẽ động viên tôi thì tôi sẽ cố gắng được nhưng anh lại chẳng bận tâm gì. Dường như anh từ bỏ tôi, ruồng rẫy tôi ra mặt.
Anh không còn muốn được ở bên tôi nữa. Anh đã bắt đầu có thái độ lạnh lùng với tôi. Anh bảo, vì chuyện không sinh được con , anh phải xem xét lại chuyện vợ chồng tôi, xem xét lại cuộc hôn nhânnày. Thế là tình cảm của chúng tôi rạn nứt từ đó. Tôi cảm thấy, những lời anh nói chính là một nhát dao đâm vào trái tim tôi. Tôi không còn cảm giác tin cậy anh nữa, cũng không muốn được yêu thương anh nữa. Tôi muốn ra đi vì không muốn anh thương hại tôi. Tôi đã trở thành người phụ nữ cô độc ngay trong chính nhà chồng mình, ngay cả khi tôi ở bên cạnh người tôi yêu thương.
Tôi chia tay cuộc hôn nhân thứ nhất chỉ với lí do như vậy. Tưởng chừng đó là chuyện thoáng qua nhưng nó lại có ý nghĩa vô cùng lớn với cuộc sống vợ chồng. Chúng tôi bỏ nhau, anh không còn yêu tôi nữa vì anh muốn có một gia đình mới, có con cái. Tôi cũng muốn lắm chứ, tôi không vô sinh nhưng không hiểu tại sao tôi không thể sinh con.
Tôi không muốn lầm lỡ một lần nữa. Bỏ chồng chẳng hay ho gì, bỏ thêm lần nữa thì người ta cười vào mặt mình, bố mẹ mình, nhục nhã ê chề lắm. (ảnh minh họa)
Thời gian đó tôi suy sụp nhiều, sau đó tôi đã lao vào công việc để quên mọi thứ. Tôi bắt đầu gặp nhiều người khác nhau, tôi gặp cả những người đàn ông biết hoàn cảnh li dị chồng của tôi, và họ dành rất nhiều tình cảm cho tôi. Có những người chưa từng có gia đình cũng phải lòng tôi. Vì phải nói là, tôi đúng là một người phụ nữ đẹp và gợi cảm. Nhiều người nhận thấy tôi như vậy và tôi cũng tự tin về ngoại hình của mình.
Có một chàng trai theo đuổi tôi làm tôi rất thích. Nhưng không hiểu sao, tôi lo lắng lắm, tôi không muốn tiến xa hơn với anh ấy, vì tôi sợ, nếu như anh ấy và gia đình anh ấy biết chuyện tôi khó sinh con thì phải làm sao. Tôi không cho đó là vô sinh nên không dám thú nhận, nhỡ đâu tôi và anh lại hợp nhau. Nhưng anh là đàn ông chưa có vợ, còn tôi đã có gia đình. Liệu rồi bố mẹ anh có đồng ý tôi hay không?
Tôi luôn nghĩ, gái đã có chồng thì nên lấy người từng có gia đình. Lấy người là trai tân sau này họ sẽ coi thường mình, moi móc quá khứ của mình nếu như có chuyện gì đó xảy ra. Tôi không muốn lầm lỡ một lần nữa. Bỏ chồng chẳng hay ho gì, bỏ thêm lần nữa thì người ta cười vào mặt mình, bố mẹ mình, nhục nhã ê chề lắm. Tôi đau khổ lắm. Giờ tôi rất yêu anh và anh cũng vậy, nhưng đúng là tôi không dám vượt qua rào cản. Nói ra sự thật thì không dám nhưng nếu không có bầu lần nữa, chắc là tôi phải hi sinh cuộc sống của mình, phải ở vậy nuôi thân hoặc là xin con nuôi thôi đúng không?
Ai cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo VNE
Chẳng lẽ tôi phải lấy chồng lần thứ 4?
Sau cú sốc mất chồng, tôi bị nhà chồng quy trách nhiệm và cái tiếng là "gái sát phu" khiến tôi ngã quỵ. Tôi lấy chồng lần đầu tiên vào năm 24 tuổi - cái tuổi đẹp nhất để lập gia đình. Đó cũng là mối tình thanh mai trúc mã. Nhưng hôn nhân của tôi chấm hết ngay từ khi chỉ mới bắt đầu.
Ngày vừa mới cưới được 3 tuần, hai vợ chồng tôi tranh thủ về quê ra mắt họ hàng. Chẳng ai có thể ngờ, hôm ấy là ngày báo hiệu chuỗi bất hạnh của cuộc đời tôi. Chúng tôi gặp một tai nạn giao thông trên đường về. Và chồng tôi đã mất ngay trên đường đưa vào viện cấp cứu. Tôi cùng đi với anh nhưng thật vô lý khi chẳng hề hấn gì và không chút chấn thương nào.
Sau cú sốc mất chồng, tôi bị nhà chồng quy trách nhiệm và cái tiếng là "gái sát phu" khiến tôi ngã quỵ. Nhà chồng tuy mắng chửi nhưng vẫn một mực thiết tha gặng hỏi tôi có đang mang giọt máu của con trai họ hay không.
Tôi trở thành kẻ thù nhưng cũng là niềm hy vọng của nhà chồng. Tôi bị mẹ chồng ép thử thai ngay trước mặt mọi người. Mẹ chồng cứ hy vọng tuy con trai mất đi, họ có thể níu kéo giống nòi.
Đứng trước gia đình chồng, tôi thật sự sợ hãi. Kết quả chỉ một vạch. Hy vọng tiêu tan, tôi trở thành cái bia hứng chịu mọi nỗi đau từ nhà chồng.
Không thể sống tiếp khi phải chịu sự dày vò của nhà chồng và tiếng ác của thiên hạ, 1 năm sau khi chồng mất, tôi quyết định đi xa lập nghiệp. Nói là lập nghiệp nhưng thật sự lúc đó với tôi là một cuộc chạy trốn. Tôi sợ dư luận, sợ cái định kiến khắt khe của người đời. Đối với họ, tôi chỉ là một con đàn bà mang họa sát phu.
Sau cú sốc lớn ấy, tôi thay đổi thái độ và cách nhìn đời. Tôi xem thường mọi thứ. Tôi cay nghiệt với đàn ông để chung thủy và tưởng nhớ về chồng cũ, và cũng ác cảm với mọi thể loại mẹ chồng khi ngẫm đến miệng tiếng mà thế gian "dành tặng" cho tôi.
Tôi sống cô đơn không giao thiệp như thế trong suốt 3 năm trời ròng rã. Tôi chỉ bắt đầu có sức sống hơn khi những cơn ác mộng về người chồng cũ thưa dần và sự quan tâm của người mới xuất hiện.
Đó là người hơn tôi 15 tuổi, từng có vợ và đang gà trống nuôi con. Mọi người chế giễu đây là một sự kết hợp "rổ rá cạp lại". Riêng tôi, sau hơn 3 tháng đi lại với người ấy, tôi tìm thấy một tâm hồn đồng điệu sau những biến cố đã gặp phải trước đó.
Tôi nhanh chóng kết hôn vì quá mệt mỏi. Vả lại, đàn bà tuổi 28, lại qua một lần đò cũng đã toan về già. Nhưng thật khéo thay, cứ như thể ông trời luôn trêu ngươi sắp đặt để bất cứ sự lựa chọn nào của tôi cũng đều là sai lầm.
Người chồng thứ hai của tôi thật ra chỉ là một lão dê già và bệnh hoạn biến thái. Vừa mới kết hôn, cái mặt nạ chân chính của anh lập tức rơi xuống để lộ nguyên hình. Anh không lấy vợ. Anh chỉ muốn có người phục vụ chăn gối và chăm nom thằng con ngổ ngáo của mình.
Vừa mới kết hôn, cái mặt nạ chân chính của anh lập tức rơi xuống để lộ nguyên hình.(ảnh minh họa)
Lấy anh rồi tôi mới biết tôi quá nai tơ, cứ thấy đàn ông trí thức đạo mạo là lao đầu vào. Vẻ bề ngoài, nghề nghiệp và túi tiền của đàn ông không đảm bảo cho bất cứ một điều gì bên trong cả. Anh cũng là cán bộ nhà nước đấy, có nhà lầu xe hơi đấy, nhưng bản chất y hệt một kẻ côn đồ vô học.
Và một sai lầm chết người tiếp nữa, đàn ông hơn 40 tuổi không cần tình yêu. Cái họ cần là tình dục và một ô sin phục vụ nhà cửa.
Tôi bất lực khi phải một lúc phục vụ 2 người đàn ông chẳng biết yêu thương, coi trọng gì mình. Đứa con ngổ ngáo của anh chưa bao giờ thèm nhìn mặt tôi và cứ nói trống không. Còn bố nó, ngoài việc ném tiền vào mặt tôi thì chỉ biết hùng hục lao tới làm tình như trâu già húc ruộng.
Thế mà lúc chẳng hài lòng, anh còn đem quá khứ của tôi ra nguyền rủa và giở giọng thanh cao khi đã cứu vớt đời một phụ nữ đã qua một lần đò như tôi.
Sống cùng chồng tập 2 được suýt soát 2 năm, tôi nhận thấy thà quay về địa ngục trước đây còn hơn phải sống để bị hành hạ. Không thể chịu đựng được nữa, tôi quyết định ly hôn.
Từ khi tôi dứt khoát ly hôn, đó là một cuộc chiến thật sự. Anh không muốn buông tha cho tôi dễ dàng. Cuối cùng, khi tôi dọa trình báo với cơ quan, anh mới chịu thua tha cho tôi để giữ chức vụ.
Đời tôi như mắc phải một cái "dớp" tai họa. Chuyện tôi sang sông và thất bại lại một lần nữa khiến ba mẹ đẻ của tôi tan nát. Còn nhà chồng cũ và thiên hạ thì lại hả hê. Đúng là khác máu tanh lòng. Trước nỗi đau của tôi, họ vẫn độc mồm độc miệng và hẹp hòi lắm.
Sau 2 lần đổ vỡ, tôi lãnh cảm với cả chính số phận của mình. Tuy mạnh mẽ lên rất nhiều nhưng tôi không còn thiết tha với cuộc sống. Tôi đi làm rồi lại lủi thủi cô độc trong ngôi nhà tuềnh toàng của mình. Ngoài nhu cầu sinh lý, tôi chẳng cần gì.
Thế nhưng sau 4 năm lấy chồng lần 2, duyên phận lại một lần nữa đưa đẩy tôi đến với hôn nhân. Mọi chuyện đến tình cờ và không có đường lùi cũng như buộc tôi phải trả hết cái nghiệp của mình.
Người ta đã yêu và chọn tôi làm vợ. Anh hơn tôi 8 tuổi và là người đàn ông mà phụ nữ nào cũng nên lấy làm chồng. Không điển trai, không giàu có nhưng anh lại mộc mạc và đáng tin cậy. Anh không biến thái cũng chẳng làm tình làm tội quá khứ của tôi như người chồng thứ hai. Anh luôn nỗ lực bù đắp những thiệt thòi để tôi hạnh phúc.
Thế nhưng, tôi vẫn không hạnh phúc. Anh quá kín đáo và luôn cư xử chu toàn. Nhưng chuyện "gần gũi" thì giữa chúng tôi không hề có. Mãi sau tôi mới biết, anh bị bất lực.
Sau 3 năm sống bên cạnh một người đàn ông bất lực, dù chưa bao giờ bị anh chửi mắng thậm tệ, nhưng cuộc sống của tôi cứ trầm buồn và đơn điệu. Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ tôi hạnh phúc. Nhưng bên trong, tôi là một phụ nữ bất hạnh và khát khao ân ái.
Đã là cuộc hôn nhân thứ 3 rồi nhưng tôi vẫn chưa thể tìm thấy hạnh phúc. Thật chẳng dễ chịu gì khi phải trải qua 15 năm biến cố, tôi vẫn không có lấy một ngày thanh thản.
Tôi đang cố chịu đựng để ở lại bên anh. Nhưng chỉ sợ tôi không thể chịu đựng nổi với hạnh phúc ảo tưởng này bao lâu nữa. Tôi khát khao được làm một người vợ đúng nghĩa, khát khao được làm một người mẹ tất bật với con thơ...
Nhiều lúc tôi nghĩ, đã qua 3 lần đò có phải là một cái tội? Tôi giật mình khi nghĩ đến một người chồng thứ 4 và nhận ra những người đàn bà như tôi nên chết đi thì mới hạnh phúc.
Theo Eva
Lấy chồng lần 2, gồng mình giữ Lan đã bước qua hai đời chồng. Với cô, lấy được người chồng thứ hai như hiện tại là một điều may mắn vô cùng. Chỉ sợ mất chồng lần nữa Lan đã bước qua hai đời chồng. Với cô, lấy được người chồng thứ hai như hiện tại là một điều may mắn vô cùng. Vì thế, dù thế nào và dù...