Có chồng nhưng tôi vẫn yêu người cũ
Tôi không biết làm thế nào đối diện với chồng mình, nhất là từ khi trái tim tôi bị xao động vì gặp lại mối tình đầu.
ảnh minh họa
Tôi yêu thầm anh đã 3 năm. Anh hơn tôi 12 tuổi, là người rất vui vẻ và hoà đồng, nhiều người xung quanh đều rất yêu mến anh. Tôi bé nhỏ và tầm thường, chuyên chống lại, không bao giờ theo phe anh cả. Chúng tôi thường xuyên chiến tranh lạnh với nhau, vậy mà tôi thấy vui vô cùng. Chỉ nhờ thế tôi mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh, nhưng cũng chỉ biết ngắm nhìn và tương tư anh thôi.
Đến khi phải xa anh, tôi buồn và mạnh dạn nhét vào tay anh bức thư vụng về của mình, bởi anh là người đầu tiên làm tôi rung động. Tôi biết đã có rất nhiều người xinh đẹp và giỏi giang hơn tôi đều bị anh từ chối, nên chắc tôi cũng không ngoại lệ. Tôi xa anh rồi, dù buồn nhưng cũng không hối hận vì đã nói hết được lòng mình.
Vậy mà ngày đầu tiên xa anh, tôi đã nhận được tin nhắn của anh, những dòng chữ hỏi thăm, tôi vui lắm. Rồi ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, hỏi cuộc sống của tôi, sức khoẻ của tôi. Dần dần tôi quen với cuộc sống luôn có anh hỏi han, nhắc nhở. Đến khi anh không nhắn tin cho tôi nữa, nỗi buồn chưa kịp tới thì anh gọi điện thoại cho tôi và nói:
- Anh nhớ em quá, cô bé ngốc à! Em hãy đồng ý yêu anh nhé? Anh vừa già, vừa xấu và nghèo nữa, anh chỉ giàu tình cảm thôi.
Rồi tình yêu của chúng tôi càng mặn nồng hơn khi tôi quay về bên anh, và biết rằng anh cũng đã để ý và thương tôi từ lâu lắm rồi. Chúng tôi yêu nhau, bạn bè ai ai cũng chúc mừng, mong chúng tôi hạnh phúc. Thời gian êm đẹp ấy không kéo dài được bao lâu khi anh ôm chặt tôi vào lòng và nói:
- Em ơi, mình chia tay nhau nhé?
Tôi khóc òa như bản tính trẻ con của mình. Anh nói ba mẹ bắt anh lập gia đình, cấm không cho anh quen tôi nữa. Anh đã lớn rồi, lại là con một, tôi thì còn nhỏ thế này, còn biết bao nhiêu điều thay đổi. Anh nói thật sự anh đau khổ lắm, nhưng anh không muốn ba mẹ của anh già rồi còn phải lo lắng. Tôi yêu anh mà sao lại vâng lời một cách ngoan ngoãn như vậy? Tôi khóc mà không biết nói gì, anh cũng khóc, giọt nước mắt đầu tiên tôi thấy từ khi tôi biết anh. Anh ôm chặt tôi và nói rằng:
- Em sẽ hạnh phúc, sẽ gặp được người yêu thương và trân trọng em hơn anh. Anh thật tồi tệ khi không dám đấu tranh vì tình yêu, bởi giữa tình và hiếu, xin em hãy tha thứ cho anh được chọn hiếu.
Khi tôi đi học ở xa, anh vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, vẫn y như anh vẫn là người yêu của tôi vậy, luôn bắt đầu bằng tiếng cười và kết thúc bằng tiếng khóc. Các cuộc gọi và tin nhắn thưa dần. Gần một năm anh không liên lạc với tôi rồi, tối nào tôi cũng nhớ anh và ngủ trong nước mắt, nhưng tôi không dám liên lạc với anh, tôi sợ làm phiền anh.
Video đang HOT
Và rồi tôi nghe được tin anh đã làm đám hỏi, chuẩn bị đám cưới, tim tôi thắt lại đau đớn và chết lặng đi. Bỗng anh gọi điện thoại cho tôi, vẫn là những câu hỏi thăm yêu thương ấy, tôi hỏi anh sao lâu quá không liên lạc, giờ gọi điện cho tôi có gì không, anh im lặng hồi lâu rồi nói:
- Anh sắp cưới, em à!
Tôi hét lên:
- Anh gọi điện cho em làm gì? Anh làm em đau khổ như vậy chưa đủ sao anh?
Anh xin lỗi tôi, nói sẽ sống hạnh phúc và tôi cũng phải vậy, bởi từ giờ về sau, anh sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi nữa. Đau thương kéo dài trong tôi suốt 4 năm, tôi không yêu ai, không để ý tới ai hết. Cho tới khi tôi gặp được một người đàn ông hiền lành, tốt bụng. Anh biết tôi thường khóc khi nhớ về người yêu cũ, anh chẳng nói gì ngoài việc im lặng vỗ về tôi.
Tôi không biết có yêu anh không, cứ để anh chăm sóc, đưa đi đón về, xa anh tôi cũng không thấy nhớ. Bạn bè trách tôi ngốc quá, người tốt phải biết giữ lấy và quên người kia đi. Anh cứ bên tôi suốt 3 năm , tôi bắt đầu thấy thương anh và có chút tội nghiệp anh. Anh quá yêu tôi, quá tốt với tôi, có lẽ trên đời này sẽ không ai yêu, chiều tôi bằng anh, và tôi đồng ý lời cầu hôn của anh sau đó chúng tôi đám cưới.
Cuộc sống vợ chồng tôi hạnh phúc và êm đềm lắm. Cho tới khi tôi gặp lại anh, mối tình đầu của tôi, trong một chuyến công tác xa. Tim tôi sao đập loan nhịp, mà tôi cứ ngỡ rằng tôi đã quên được anh, và đã hết yêu anh từ lâu rồi. Tôi đi uống nước với anh, chúng tôi chỉ nhìn nhau mà chẳng ai nói lời nào. Rồi anh chở tôi về, tim tôi không ngừng thắt lại, anh cầm lấy tay tôi vòng qua eo anh, sao tôi không phản kháng. Tôi ôm chặt sau lưng anh, anh giữ tay tôi, suốt quãng đường anh siết chặt tay tôi, tôi ôm anh mà chẳng ai nói câu nào.
Sao người tôi lạnh toát và chóng mặt quá, tôi bị trúng gió rồi. Anh dìu tôi vào phòng, để tôi ngồi dựa vào thành giường, anh xoa dầu và bóp đầu cho tôi. Xong anh ngập ngừng nói:
- Em ơi, chắc phải cạo gió mới đỡ chứ em tái xanh rồi!
Anh đánh hai bên cổ của tôi đỏ bầm lên, rồi anh nói tôi cho anh cạo gió ở lưng. Anh đỡ tôi nằm xuống, anh cạo gió, rồi xoa dầu cho tôi, đắp chăn rồi ngồi nhìn tôi mà cứ im lặng. Bỗng anh cúi xuống và hôn lên trán tôi:
- Sao em gầy hơn trước nhiều quá. Thấy em bị như vậy, anh lúng túng quá không biết phải làm sao.
Rồi anh chuẩn bị quay về phòng mình, tôi kịp nắm chặt tay anh rồi nhắm mặt lại. Anh cứ ngồi đó nhìn tôi, thời gian trôi qua rất lâu, anh đứng lên và đỡ tôi dậy, anh nói
- Em ơi, em cho anh ôm em một cái được không?
Tôi chỉ im lặng, anh kéo tôi vào lòng và siết chặt tôi đến ngợp thở, ôm tôi rất lâu. Tôi bỗng khóc, nỗi nhớ thương chất chứa bao lâu nay vờ oà. Anh hôn tôi, chúng tôi lên giường, tôi bỗng cảm thấy có lỗi với chồng quá và ngăn anh lại. Anh tôn trọng và chỉ ôm chặt tôi.
Khi chia tay anh, lòng tôi buồn đau như dao cắt. Hôm sau anh gọi điện thoại cho tôi và nói:
- Anh không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, sau bao nỗi đau anh gây ra, em vẫn yêu anh nhiều như vậy. Anh đã sai khi ngày xưa rời xa em, bởi anh nghĩ lúc đó em còn quá nhỏ, sợ đó chỉ là những rung động đầu đời. Anh sai rồi em ơi! Anh là kẻ phụ tình, xấu xa, đáng trách. Anh rất nhớ em, chưa bao giờ quên em. Nhưng anh thấy em rất yêu chồng em, em đã giữ lại những gì thuộc về chồng em, anh sai rồi.
Tôi khóc và nói:
- Em yêu và nhớ anh nhiều lắm! Mình có thể đến với nhau lần nữa không anh?
Anh nói tôi hãy trân trọng gia đình mình, bởi tôi có người chồng yêu tôi hết mực, anh không xứng đáng. Nhưng tôi nhớ anh lắm, tôi liên lạc thường xuyên nhưng anh lại không trả lời nhiều, tin nhắn cuối cùng anh nhắn cho tôi
- Em hãy sống thật hạnh phúc nhé! Anh thật đồi bại, đã phụ tình em, không xứng đáng với tình yêu của em. Em đừng bỏ chồng, bởi anh sẽ không bỏ vợ. Dù không yêu anh cũng sẽ không bỏ, bởi vì anh không muốn con cái anh đau khổ.
Tôi trách tại sao anh còn làm vậy với tôi, anh nói lúc đó anh không kiểm soát được, con tim anh cũng đập loạn nhịp. Tôi luôn oán trách, hận anh đã bỏ rơi tôi. Anh không phải kẻ lợi dụng bởi chúng tôi chưa vượt quá giới hạn. Anh rất tôn trọng tôi và tôi vẫn rất yêu anh. Nhưng phải làm sao để đối mặt với chồng tôi đây? Tôi thật sự không biết mình có yêu anh không nữa. Tôi đã quyết tâm không liên lạc với người yêu cũ, nhưng mãi vẫn không làm được. Tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Vì thủ dâm, tôi đã mất chồng
Khi chồng chỉ vào mặt tôi và nói: "Tôi sợ cô quá rồi, cô định làm trò bậy bạ này tới bao giờ?" thì tôi biết, mình thực sự đã mất anh.
Người đàn ông tôi yêu thương nhất cuộc đời này cuối cùng lại bỏ tôi ra đi nhưng không phải lỗi tại tôi mà là tại chính anh. Nhưng anh không hiểu, anh luôn đổ tội cho tôi, cho rằng, tôi chính là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Còn nhớ lần đầu tiên, khi anh đang nằm bên cạnh và thấy tôi có động tác lạ, anh đá hét toáng lên trong đêm bảo: "Em làm gì vậy, em định dọa anh ấy à?". Lúc đó có lẽ, anh chưa bao giờ dám tưởng tượng ra, vợ mình, người con gái lúc nào cũng nhu mì, hiền lành, ngoan ngoãn lại... thủ dâm.
Tình dục là nhu cầu chung của con người. Với một ngườiphụ nữ như tôi, chuyện được chồng ân ái, yêu chiều là điều tôi mong muốn nhất. Nhưng chính anh, chồng của tôi đã không thể khiến tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu hay được hưng phấn khi tham gia vào &'cuộc yêu' với chồng. Lúc nào tôi cũng cảm thấy mình bị ra dìa, chẳng có chút hứng thú nào khi bên cạnh chồng vì anh không chủ động đến gần với vợ. Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ.
Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ. (ảnh minh họa)
Nghe anh nói tôi thấy hài hước. Vợ chồng yêu nhau, quan hệ với nhau thì cứ gì phải quy định ngày nào ngày nào. Chỉ cần hứng, chỉ cần có cảm xúc là có thể gần gũi nhau. Vậy mà anh nhất định làm vậy, anh bảo đó là nguyên tắc. Nếu như không làm thế, không thưa ra thì chẳng mấy chốc mà vợ chồng chán nhau. Tôi thì không nghĩ như vậy, nếu cứ thử thì được, còn nếu thưa quá, cứ thưa mãi như vậy dần dần sẽ khiến đối phương không còn cảm hứng với nhau nữa và lâu dần sẽ chán nhau hẳn.
Chồng quản tôi cả chuyện chăn gối vợ chồng khiến tôi chán ngấy. Nhu cầu của phụ nữ cũng như đàn ông, có thể không cao bằng nhau nhưng với phụ nữ, cuộc sống không thể thiếu chăn gối vợ chồng. Vậy mà anh nhất định không chịu đáp ứng tôi, khiến tôi phải thủ dâm.
Tôi nghi ngờ về sinh lý của anh, chẳng có người chồng nào lại chịu để cho vợ vài tuần không động vào người nếu như anh ta thật lòng yêu vợ. Hay là, anh ta có người khác bên ngoài, đó là suy luận của tôi.
Đã đến 5 lần, chồng bắt được tôi thủ dâm, chồng đều la toáng lên trong đêm. Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng.
Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng. (ảnh minh họa)
Lúc này, tôi buồn lắm vì chồng coi tôi như người ngoài hành tinh vậy. Anh coi việc phụ nữ nghiện sex là chuyện không thể chấp nhận được, thủ dâm thì càng không bao giờ. Anh xua đuổi tôi mấy ngày hôm đó, bảo tôi bị bệnh và cách ly tôi bằng việc anh sang phòng khác ngủ.
Từ đó tới nay đã được gần 1 tháng, anh không đoái hoài gì tới tôi. Cứ ăn cơm xong là anh về phòng ngủ, không nói với tôi một câu. Sống với nhau, là vợ chồng mà giống như hai người lạ trong nhà. Nghĩ lại cảnh anh hờ hững với mình, tôi đau khổ vô cùng.
Tôi đã làm gì sai chứ, có phải tôi cần anh là sai không? Ai chẳng như tôi, chỉ có anh là lạ, chính anh đã khiến tôi thành ra thế này, sao anh còn nghĩ tôi bị bệnh. Đó đâu phải bệnh. Tôi đang lo sợ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì vợ chồng chúng tôi sẽ sợ nhau, không thể hòa thuận được nữa và lâu dần, hôn nhân sẽ chấm dứt. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh xin lỗi vợ vì cái tát Có lẽ, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho phụ nữ mà lại là người phụ nữ anh yêu thương nhất. Khi anh đưa tay lên, anh đã có chút hối hận và muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bàn tay ấy quá nhanh, cái tát ấy cũng quá vội vàng để em phải chịu tổn thương quá...