Có chồng, mình vẫn “say” người đàn ông khác
Chồng mình tính trẻ con, không tâm lý. Chưa hề gặp lại nhưng mình khôn nguôi nghĩ về người kia, lý trí và tình cảm luôn ‘đánh nhau’.
Mình xin chia sẻ câu chuyện của mình. Đôi khi tâm trạng mình thấy bất an và không biết có làm điều gì sai hay không. Mong mọi người có thể chia sẻ cùng mình.
Mình năm nay 26 tuổi, đã có gia đình và một con trai 2 tuổi, rất thông minh và ngoan ngoãn. Chồng mình là người hiền lành nhưng trong cuộc sống, đôi khi mình cảm thấy anh ấy trẻ con hơn mình rất nhiều và mình nhiều khi không cảm thấy được chia sẻ, quan tâm. Có thể vì anh ấy hơn mình có 2 tuổi và là người được nuông chiều từ bé. Hoặc mình là cô gái có cá tính mạnh mẽ quá.
Mình thích một cuộc sống nồng nhiệt và vui vẻ, còn anh ấy lại sống đơn giản và không suy nghĩ nhiều đến xung quanh. Giống như khi lấy nhau rồi, mình vẫn muốn cuộc sống vui vẻ như lúc yêu nhưng anh ấy lại không như vậy nên nhiều khi mình cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán và buồn tẻ, mặc dù chúng mình mới lấy nhau được mấy năm. Ngoài chuyện đó ra thì anh ấy là người tốt.
Mình xin nói thêm là chúng mình yêu nhau 4 năm mới cưới và mình có công việc tốt, thu nhập cao hơn anh ấy. Nói chung cũng được mọi người đánh giá cao, con đường thăng tiến rộng mở, mặc dù mình còn ít tuổi. Nhưng về nhà, mình vẫn một tay chăm lo cho gia đình, chăm con từ bữa ăn đến giấc ngủ, từ lúc nó mới sinh ra đến giờ, mà không có sự giúp sức từ ông bà nội.
Chồng mình cũng là người quan tâm đến gia đình nhưng thực ra anh ấy rất vụng về nên nhiều khi mình cảm thấy mệt mỏi và buồn chán. Mình chỉ ước một cuộc sống như bên Tây, không ràng buộc, không trách nhiệm. Mình là người rất nặng lòng về con cái nhưng cũng có suy nghĩ hiện đại. Mọi việc trong nhà mình đều có thể quyết định sáng suốt, con cái cũng được mình chỉ bảo theo đường lối rất khoa học và ở nhà cũng chẳng ai chê trách được mình cả.
Video đang HOT
Mặc dù sống trong gia đình chồng đến 4 thế hệ, mình lúc nào cũng cố gắng hết sức để vừa lòng mọi người. Nhẽ ra, chồng mình phải hiểu điều đấy và biết chia sẻ hơn với mình trong cuộc sống, công việc gia đình nhưng dường như lấy vợ, anh ấy chẳng mất gì, lại thêm người để phục vụ vậy. Nên nhiều khi mình cảm thấy rất tủi thân.
Xin nói thêm là mình không phải cô gái yếu mềm và cam chịu. Mình đã điều chỉnh anh ấy nhiều rồi nhưng cái gì đã là bản tính rồi thì cũng khó có thể thay đổi được. Mình nghĩ thế. Vấn đề mình muốn nói ở đây là mình trước và sau khi lấy chồng đều có người để ý, quan tâm và theo đuổi. Công việc của mình lại quen biết nhiều đàn ông, vậy mà chỉ yêu và lấy chồng mình bây giờ. Khi chồng không quan tâm thì vẫn có những người nhắn tin hỏi thăm mình. Mình không để tâm nhiều, vì luôn nghĩ đàn ông là vậy mà, tham lam và thừa lời nói.
Mình chỉ thực sự quý mến một người. Mình quen anh ấy trước khi lấy chồng. Mình và anh ấy nói chuyện hợp nhau vô cùng. Mỗi lần nói chuyện, mình vui sướng phát điên vì cảm giác gặp được người có cùng quan điểm và lối nói chuyện thông minh, hài hước làm mình thích thú. Anh là một người rất biết ăn chơi nhưng lại rất giỏi trong công việc. Mình thích anh ở điểm đó.
Hai người chúng mình lúc não cũng nói chuyện với nhau như hai người bạn tri kỷ vậy. Mặc dù biết anh ấy có tình cảm với mình và nếu mình bật đèn xanh thì có lẽ anh ấy cũng không để yên như vậy. Nhưng ngay từ đầu tiên lúc quen, mình đã bảo mình sắp lấy chồng rồi. Sau đó, anh ấy vẫn thường xuyên nói chuyện. Mỗi lần như vậy thì bao nhiêu stress của mình cũng tan biến, dù chẳng bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm, chỉ là những vấn đề vớ vẩn như câu chuyện tán gẫu của hai người bạn thôi.
Mình cũng từng nghĩ, nếu chưa có người yêu chắc mình cũng sẽ yêu anh ấy mất. Nhưng mình không cho phép bản thân làm những điều sai trái được. Và có lẽ, trong tình yêu mình chưa bao giờ làm gì có lỗi. Đến sau khi lấy chồng, sinh con và đến giờ mình chưa gặp anh ấy thêm một lần nào nữa. Gọi điện mình cũng không nghe. Mình không muốn có điều gì đó xen vào cuộc sống của gia đình mình dù biết trong thâm tâm, mình vẫn luôn có một tình cảm mong manh khó tả nào đó với anh ấy.
Mình biết anh ấy cũng thế thông qua những dòng tin nhắn hỏi thăm. 3 năm trôi qua, dù chưa thêm một lần nào gặp lại anh nhưng cảm giác của mình là anh ấy vẫn luôn nghĩ về mình, chỉ cần có cơ hội thì anh ấy sẵn sàng gặp mình. Anh cũng đánh giá mình là người thông minh và “cứng rắn” mà anh đâu biết là lòng mình có lúc cũng sắp mềm yếu đến nơi rồi nhưng lý trí không cho phép.
Mình cũng không thể định nghĩa được thứ tình cảm này là gì nữa. Như là một niềm vui nho nhỏ mỗi khi nghĩ đến anh ấy vậy. Mình là sao vậy? Gần đây, anh ấy hay liên lạc hơn, mình hay nghĩ tới anh ấy nhiều hơn. Lý trí và tình cảm của mình lúc nào cũng “đánh nhau”. Bề ngoài mình luôn thể hiện là một người yêu gia đình, một cô gái mạnh mẽ, tự tin. Thái độ rõ ràng của mình với anh ấy dường như càng làm anh ấy quý mến mình hơn và lý trí của mình dường như yếu mềm hơn. Điều này chỉ mình mình biết thôi.
Mình đang bị loạn. Các bạn giúp mình với. Có phải mình đang có suy nghĩ tội lỗi với gia đình không? Khi mình có thêm một niềm vui nho nhỏ cho cuộc sống bớt buồn tẻ như vậy? Mình phải làm sao nếu anh ấy muốn gặp một lần, dù chỉ là uống nước? Anh ấy có thể nghĩ là bạn bè nhưng mình nghĩ giữa hai người khác giới có phải chỉ có thế không? Nếu mình gặp anh ấy có phải là tội lỗi không? Hay biết đâu lại có tiến triển gì nữa thì sao?
Mình từng nói với anh: “Anh đừng là cơn bão giữa trời yên bể lặng. Bão đến thì bão lại tan thôi”. Nhưng đến giờ trong mình vẫn còn day dứt lắm. Đừng ai nói mình là người trăng hoa nhé vì thực ra mình là người rất biết kiểm soát và chồng rất tin tưởng mình. Mình có nên cắt đứt mối quan hệ như thế này không?
Theo VNE
Trót có thai với chồng sắp cưới của bạn thân
Sau chuyện này, tôi thấy mình đã quá sai lầm. Sai lầm chính là việc tin vào người đàn ông kia, tin vào tình yêu và mụ mị vì nó. Tại sao tôi lai nông nổi như vậy, tại sao lại nghĩ, chỉ cần có tình yêu, có đứa con với anh ta là được, như thế đã là hạnh phúc rồi.
Con gái khi yêu muôn đời vẫn khổ, cứ cho rằng, chỉ cần được yêu một người là vui, chỉ cần có được đứa con với họ, nuôi con khôn lớn mà chấp nhận hi sinh khi người ta đã là người đàn ông của người con gái khác.
Tôi gần giống như trường hợp ấy. Tôi đã yêu thầm một người con trai, khi tôi quyết định thổ lộ tình cảm của mình thì cũng là lúc tôi biết, anh ta yêu cô bạn thân của mình. Lúc đó, trái tim tôi đau đớn vô cùng. Giá như đó là một người con gái khác thì không sao, nhưng đó lại là người bạn thân của tôi. Làm sao tôi có thể chấp nhận cảnh, anh ta yêu bạn mình và thường xuyên chứng kiến hai người họ tình tứ bên nhau?
Những ngày ấy, tôi đau khổ vô cùng. Lúc nào tôi cũng tự nhủ với mình rằng, tôi phải quên anh đi. Nhưng tôi càng đau lòng hơn, nhất là mỗi lần cô bạn kể với tôi về những chuyện của hai người, họ tình cảm và hạnh phúc biết bao! Dường như, những ngày đó, anh đã cảm nhận được tình cảm của tôi. Và khi anh hỏi tôi, tôi đã thú nhận tất cả sự thật. Tôi thà là một lần được nói hết lòng mình, bị anh từ chối còn hơn là chôn giấu suốt đời. Tôi nghĩ, mình sẽ không bao giờ níu kéo được anh, nhưng tôi phải nói.
Anh đã nắm lấy tay tôi và nói lời cám ơn. Anh còn nói, giá như không có cô ấy, nhất định anh chọn tôi vì tôi là một đứa con gái tốt. Vì những lời như vậy mà tôi lại càng cảm thấy yêu anh là sự lựa chọn sáng suốt của tôi. Đúng là tình yêu đã khiến con người ta mù quáng. Thật tình, anh đã làm cho trái tim tôi bị bóp nghẹt, tôi vẫn quyết định yêu anh, chờ cho tới khi nào anh lấy vợ và tôi cũng nói với anh điều đó, mong anh giữ kín chuyện này và để cho tôi được phép yêu anh.
Anh đã nắm lấy tay tôi và nói lời cám ơn. Anh còn nói, giá như không có cô ấy, nhất định anh chọn tôi vì tôi là một đứa con gái tốt. (ảnh minh họa)
Thời gian đó thật lạ, anh quan tâm tôi nhiều hơn. Anh nói, anh muốn bù đắp cho tôi dù người anh chọn là cô bạn của tôi. Anh nói, nếu tôi đã quyết như vậy thì anh đồng ý làm một phần tinh thần của tôi, an ủi và động viên tôi khi nào tôi cần. Tôi vui quá vì được anh chấp nhận chuyện này dù biết rằng, tương lại cũng chẳng có được anh.
Và thật không ngờ, tình cảm của chúng tôi càng ngày càng gắn bó. Cũng có thể vì anh muốn lợi dụng tình yêu của tôi, thấy tôi yêu anh quá nhiều nên anh tính chuyện đó. Anh đã đưa tôi đi uống rượu, cũng đưa tôi đi chơi, đi hát rất nhiều, và trong một lần say xỉn, anh đã đưa tôi và nhà nghỉ.
Lần ấy thật lạ, tôi không hề giận anh sau khi tỉnh dậy. Biết mình đã qua đêm với anh nhưng tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Và khi đã có lần đầu tiên thì những lần sau cũng dễ dàng hơn. Việc đưa nhau vào nhà nghỉ, yêu thương nhau, giấu giếm người bạn của tôi đã trở thành việc quá dễ dàng. Tôi cứ như thế cho tới ngày tôi phát hiện mình mang bầu.
Khi tôi nói chuyện đó với anh cũng là lúc cô bạn thân của tôi báo tin, cô ấy sắp cưới anh và mời tôi tới dự đám hỏi của hai người. Tôi hoàn toàn suy sụp, không thể nói lời chúc phúc bạn. Anh thì chối bay chối biến cái thai ấy, anh nói giờ anh không thể làm gì giúp tôi, chỉ có thể khuyên tôi đi phá, anh sắp thành người đàn ông có chủ. Đau đớn hơn, anh còn buông lời xúc phạm tôi, nói tôi là cô bạn tồi, vì tôi dù biết anh là chồng sắp cưới của bạn thân mà vẫn còn có bầu với anh.
Thật sự, tôi đau khổ vô cùng. Tôi biết, mình đã yêu lầm gã đàn ông đê tiện, Sở Khanh. Tôi phải làm gì bây giờ, tôi thật sự không nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của mình và tôi cũng yêu anh quá nhiều. Tôi định đi thật xa, mang theo bí mật này đến hết đời và sinh con ở một vùng đất mới, khi đó tôi sẽ sinh cơ lập nghiệp và nuôi con lớn lên từng ngày. Bằng không tôi phải phá thai nhưng đó là đứa con của người tôi yêu, tôi không nỡ nhẫn tâm như thế. Hãy cho tôi một lời khuyên, tôi biết, mình đã quá sai lầm rồi nhưng không thể dừng lại.
Theo VNE
Có chồng và hai con, nhưng bất thình lình tôi phải lòng người khác Tôi năm nay 32 tuổi, đã có hai con trai đáng yêu và kháu khỉnh, nhưng cuộc sống vợ chồng của tôi không hạnh phúc nếu nói quá hơn một chút là địa ngục. Chồng tôi là một người có học, yêu các con nhưng tính anh khó hiểu, dễ nổi nóng và ghen tuông thì vô lối. Anh ghen với quá khứ...