“Có cái quý giá nhất thì cô không cho chồng…”
3 năm lấy chồng là 3 năm tôi sống trong bể nước mắt. Mẹ chồng, chồng nói và đối xử với tôi đầy cay nghiệt mà đời này, kiếp này có lẽ tôi chẳng thể nào quên.
Đã từ lâu tôi mang một nỗi hổ thẹn sâu kín trong lòng, chính vì thế tôi không dám thổ lộ chuyện này với bất cứ ai. Tôi đi cũng phải cúi người, ăn cũng phải ăn chậm, nói cũng phải ngó trước ngó sau… Tất cả bởi vì tôi đã lấy được một gia đình chồng giàu có, “danh giá” và nghiêm khắc quá đỗi.
ảnh minh họa (nguồn internet)
Tôi là con gái Hà Nội, học đại học xong thì tôi lấy chồng. Trước khi lấy chồng, tôi cũng nói rõ với anh rằng tôi không còn là con gái. Anh đồng ý và chấp nhận yêu tất cả những gì tôi có. Sau khi lấy chồng, bố chồng tôi xin việc cho tôi ở một cơ quan nhà nước. Tôi biết ơn chồng và gia đình chồng vì những điều đó.
Thế nhưng cuộc hôn nhân của tôi chỉ hạnh phúc trong thời gian đầu. Chồng tôi làm trong một cơ quan nhà nước, thường xuyên có người theo đuổi. Anh cũng có tính trăng hoa… Tôi không thể chịu được cái cảm giác chồng mình lúc nào cũng sẵn lòng ngủ với đàn bà khác và có rất nhiều đàn bà vây quanh chồng mình mời gọi.
Video đang HOT
Tôi đã ghen, thậm chí còn đánh ghen với một người phụ nữ khác. Chính vì thế mà chồng tôi hận tôi. Anh về nhà đánh tôi, rủa tôi trước mặt mẹ chồng. Anh có nói một câu mà cả đời tôi sẽ luôn khắc cốt “Cô là loại đàn bà… có cái quý nhất thì không trao cho chồng”. Lúc này mẹ chồng tôi mới ngã ngửa, con dâu bà không phải là một cô gái ngoan như bà vẫn nghĩ, nó đã “không còn” khi đến với con bà, từ đó bà đối xử với tôi bằng một thái độ khác.
Có năm, thời tiết lạnh căm căm bà không cho tôi tắm bằng nước nóng, bình nước nóng tôi bật lên và vào trong phòng tắm thì bà lấy tay gạt xuống. Có lúc tôi bị ốm sốt đến 39 độ bà thản nhiên mặc kệ. Những khi vợ chồng tôi cãi cọ, bà còn cố đổ thêm dầu vào lửa để chồng tôi đánh tôi đau hơn. Có lần, tôi đi qua trước mặt mẹ để lau nhà, mẹ còn cố ý đá vào chân tôi để tôi loạng choạng suýt ngã. Lúc bà nói chửi, bà cũng mang những lời lẽ sâu cay ra chửi. Bà nói bóng gió ý tôi là con gái hư, bà bảo tôi gian trá… Những lời chửi như được viết thành bài, cứ như cứa vào ruột vào gan tôi.
Khi tôi sinh con, bà ẵm bồng cháu nhưng không hề quan tâm đến con dâu. Tôi phải giặt quần áo ngay sau khi đẻ 1 tuần. Sữa bột mà đồng nghiệp, người nhà tôi tặng cho tôi bồi bổ sau đẻ, bè lấy bán đi. Có lẽ bà cho rằng, tôi không cần thiết dùng thứ ấy… Tôi nhớ lúc ấy, nước mắt mình trào ra nóng hổi, biết lấy chồng khổ đến vậy, tôi sẽ chẳng bao giờ lấy chồng.
Tôi có nói với mẹ của tôi (mẹ tôi cũng bị bố tôi bỏ khi tôi lên 5 và người em trai tôi lên 2) mẹ không cho tôi bỏ chồng. Mẹ bảo rằng, tôi phải giữ lấy mái ấm. Cuộc đời tôi, tôi đã chọn, đừng để người ta bảo cả nhà bỏ chồng. Mẹ không cho tôi về nhà, thế là tôi lại tiếp tục nhẫn nhịn… Tôi trở thành một người rụt rè, ít nói và luôn có u uất trong lòng.
Tôi có đi tâm sự với các đồng nghiệp về việc bị mẹ chồng đối xử ác. Các chị ấy cứ thắc mắc tại sao như vậy? Ai cũng nghĩ tôi đã làm sai việc gì hệ trọng lắm! Ai chia sẻ với tôi sự tủi thân ghê gớm này? Tôi lấy chồng khi mình đã lựa chọn và suy tính rất kĩ. Thế nhưng tôi vẫn không có được hạnh phúc. Tôi vẫn bị đày đọa bởi những lời nói cay nghiệt hằng ngày của cả chồng và mẹ chồng. Ai đó được lựa chọn, nhưng tôi chẳng có con đường nào…
Xin chuyên mục giấu tên tôi khi đăng những tâm sự này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Món quà không cô đơn
Tôi ngập ngừng bước vào cửa hàng bán đồ lưu niệm mang tên Quà cho tình yêu.
Một cậu thanh niên đón tôi rồi hỏi vồn vã: " U ơi! U mua gì tặng con hay tặng cháu của u đấy?". Thấy tôi lúng túng, cậu ta thanh minh: " Cửa hàng con bán toàn quà cho tuổi đang yêu. Chắc không có gì hợp với tuổi u".
Tôi nghe mà không thể nói gì, chỉ lặng lẽ đi ra với nỗi buồn của riêng mình. Ai quy định tuổi yêu trên trái đất này mà cay nghiệt thế? Các con tôi ở nhà cũng vậy. Chúng luôn nghĩ rằng tôi già rồi, mục tiêu sống của tôi bây giờ là cho con, cho cháu. Hôm sinh nhật tôi, chúng làm hẳn bữa tiệc linh đình và thay nhau gắp thức ăn đầy bát cho tôi. Đang ăn, có điện hoa dịch vụ mang đến một bó hoa cẩm chướng đỏ với lời chúc mừng chân thành của ông ấy khiến tôi rưng rưng cảm động. Nhưng mấy đứa con tôi chúng cười ồ. Thằng con trai bảo: " Các cụ già rồi còn lãng mạn làm gì, xa xỉ quá". Đứa con gái chêm vào: " Thà biếu bà hộp bánh ngon còn thiết thực hơn".
Chuyện của các con làm tôi tắc nghẹn miếng cơm. Mặt vui vẻ với chúng nhưng lòng tôi cô đơn hết sức. Tối tôi lên phòng gọi điện cho ông ấy: " Em cảm ơn anh về bó hoa nhé. Hoa đẹp, lời chúc chân thành khiến em rất xúc động. Nhưng từ nay đừng tặng hoa nữa anh ạ. Em muốn món quà kín đáo thôi". Ông ấy - một nhà giáo về hưu cũng đã góa vợ, tinh tế lắm, đoán ra ngay: " Chắc các con không thích em quan hệ với ai chứ gì? Kệ chúng, mình nên sống theo cách của mình cho nó trẻ trung, lãng mạn. Em mới hơn 50 tuổi, đừng coi mình là già".
Vì vậy, đến ngày Valentine, tôi muốn mua một tấm thiếp có tiếng chuông bản nhạc Hãy đến với người mình yêu để tặng ông ấy. Tôi nghĩ ông ấy sẽ thích bản nhạc này. Khi mở tấm thiếp có lời chúc của tôi và bản nhạc đó vang lên, chắc ông ấy cảm thấy hạnh phúc lắm.
"Mình nên sống theo cách của mình cho nó trẻ trung, lãng mạn." (Ảnh minh họa)
Mải nghĩ miên man nên bước chân tôi thành vô định. Nhưng rồi chẳng hiểu sao tôi lại rẽ vào một cửa hàng quà lưu niệm rất lớn. Lại một thanh niên ra vồn vã: "Cô mua gì ạ để cháu tư vấn giúp?".Tôi nói mạnh dạn: " Cô muốn mua tấm thiếp chuông với bản nhạc Hãy đến với người mình yêu, có không cháu?". Cậu thanh niên nghĩ ngợi giây lát đoạn xoa tay cười: "C ô ơi, tiếc quá, cửa hàng chúng cháu hết loại thiếp đó rồi. Hay cô dùng thiếp có bản nhạc Paloma nhé? Cháu tin người được tặng bản nhạc này rất thích". Tôi không toại nguyện nhưng rất vui vì lời tư vấn của chàng trai này nên đồng ý. Lúc ra cửa, cậu ta tiễn tôi và khuyên: "Cô mua thêm bó hoa hồng nhung tặng kèm cho tuyệt vời". Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười chào cậu. Trong tôi thầm nghĩ: Cậu thanh niên này rất được. Chẳng hỏi quà tặng ai, chẳng nói những điều nông nổi về tình yêu như tay bán hàng tôi đã biết và có lẽ cũng chẳng thực dụng như các con tôi.
Chiều ấy, tôi ôm bó hoa hồng cài tấm thiếp nhạc đến bấm chuông nhà ông giáo. Tưởng làm chủ nhà bất ngờ nhưng vừa mở cửa, ông bạn trong bộ comple trang trọng đã cười ha hả: " Anh biết hôm nay có người tặng hoa hồng nhung và bản nhạc Paloma mà mình yêu thích nhất đời nên ở nhà đón đây". Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết?". Ông bạn bảo: " Thằng bé bán thiếp cho em là con trai anh. Nó gọi điện về bảo: "Hôm nay bố sẽ được tặng bản nhạc mà bố say mê nhất, có khi còn kèm theo hoa hồng nhung mà bố yêu thích nhất. Chúc mừng bố! Bố hơn con rồi đấy". Tôi tròn mắt kinh ngạc: " Sao nó biết em mua tặng anh?". Ông bạn trai lại cười ha hả: " Nó đã nhiều khi thấy anh và em đi lễ phủ trên hồ Tây. Có lần nó còn nửa đùa nửa thực bảo: "Con thấy bố với cô Phụng đẹp đôi quá. Bố chọn ngày lành tháng tốt đi, chúng con sẽ sang thưa chuyện xin cô về ở với bố. Để bố thảnh thơi, an vui với hạnh phúc tuổi già". Anh cũng đùa bảo: " Bố già rồi, lấy vợ nữa người ta cười". Nó cãi ngay: " Ai bảo bố già? Tại sao hai người đang tự do mà cứ phải giấu giếm tình cảm của mình. Chúng con luôn tất bật làm ăn, sinh sống, chẳng chăm được bố, có cô ấy thương bố thế, chúng con thật là yên tâm, mỹ mãn".
Tôi ngồi lặng người. Chợt nhớ đến các con mình, tôi muốn trào nước mắt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm dâu... chị chồng! Chị chồng chống nạnh sa sả đứng ngoài phòng khách nói vọng vào cay nghiệt: "Mợ có ốm thế nào cũng đừng bắt cậu làm ba cái chuyện đàn bà thế chứ. Chị nuôi cậu khó nhọc từ tấm bé đến giờ đâu phải để cậu rửa bát quét nhà cho vợ...". Nước mắt ứa ra, Huyền tấm tức quay mặt vào tường,...