Cô bé không tay viết chữ siêu đẹp
Cất tiếng khóc chào đời không may mắn như bao đứa trẻ khác, Lê Thị Thắm không có cả hai cánh tay do di chứng chất độc da cam truyền từ đời trước. 15 tuổi, cũng chừng ấy thời gian mà cô bé gầy gò, nhỏ thó này vươn lên chiến thắng nỗi đau, số phận bằng nghị lực phi thường.
Giàu hai con mắt, khó hai bàn tay. Cái khó ấy lại ập vào một cô gái nhà nghèo ở vùng quê heo hút – thôn 9 Đoàn Kết, xã Đông Thịnh, huyện Đông Sơn (Thanh Hóa) thì nỗi đau, bất hạnh càng nhân lên. Bao giọt nước mắt của Thắm, của gia đình, của người đời xót thương em đã chảy.
Không chấp nhận nỗi đau, Lê Thị Thắm đã vươn lên hòa nhập với các bạn cùng trang lứa, làm nên những điều kỳ diệu, phi thường. Chỉ bằng đôi chân, Thắm đã tập luyện, viết được chữ, soạn thảo thành thạo văn bản trên máy vi tính, chải tóc, nhặt được rau cho mẹ và nhiều công việc trong sinh hoạt thường ngày.
Đặc biệt, em đã nhiều lần được nhà trường chọn đi thi giải học sinh viết chữ đẹp và đạt giải… cùng với đó là nhiều bằng khen, giấy khen và nhiều giải thưởng khác.
Nhưng rồi, việc tập luyện và những nỗi vất vả trong cuộc sống, cùng với di chứng của chất độc dioxin đã khiến em bị vẹo cột sống. Đôi chân thần kỳ của em giờ cũng bên ngắn, bên dài. Bàn chân trái cầm bút viết đã dài hơn bàn chân phải. 15 tuổi, nhưng em chỉ cao chưa đầy 1,4m và nặng chỉ 26kg.
Ở lớp 9B, trường THCS Đông Ninh (Đông Sơn – Thanh Hóa), Thắm được giáo viên cho ngồi trên một chiếc ghế cao gần bằng bàn để học tập
Thắm khéo léo dùng chân mở cặp và lấy sách ra học bài
Chữ của Thắm viết rất đẹp
Video đang HOT
Thắm đọc một đoạn hội thoại tiếng Anh cùng với bạn trong lớp
Em khéo léo dùng hai bàn chân nắp bút lại sau tiết học
Thắm vui vẻ chuyện trò cùng các bạn trong lớp 9B
Ở lớp, Thắm được giáo viên tận tình hướng dẫn học bài
Đôi chân của Thắm còn có thể chải tóc…
… thậm chí nhặt rau giúp mẹ làm cơm
Thắm dùng chân mở máy vi tính
Và soạn thảo văn bản rất thành thạo
Bằng khen, giấy khen và các chứng nhận giải thưởng của Thắm được treo ngay ngắn trên tường
Nguôi đi nỗi đau sinh con ra không có cả hai cánh tay, chị Tình hiện rõ nỗi buồn khi nhìn đứa con gái càng lớn càng bị vẹo cột sống và hai chân không đều nhau
Theo 24h
Khâm phục cậu bé không tay chẻ tre, bơi lội, viết chữ
Trên cơ thể em thiếu sự hiện diện của đôi tay. Chính vì thế em khiến những người mới gặp vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến em chẻ tre, rót nước, nấu cơm, viết chữ... bằng... đôi chân.
Cậu bé không tay chẻ tre rất giỏi
Về xã miền núi Gia Canh (Định Quán, Đồng Nai) hỏi em Hồ Hữu Hạnh (12 tuổi) không có tay, ai cũng biết. Người ta biết đến em vì em là cậu bé đặc biệt khi sinh ra đã không có đôi tay. Người ta biết đến em bởi tinh thần vượt lên số phận của em hiếm ai có thể sánh bằng. "Không có tay nhưng Hạnh rất giỏi. Hạnh có thể làm mọi việc như một người bình thường bằng chính đôi chân của mình" - một người dân không giấu nể phục, cho biết.
Không để chúng tôi phải mất công dò tìm, một phụ nữ đã tình nguyện dẫn đường đưa chúng tôi đến nhà của Hạnh. Bước tới sân nhà, chứng kiến cảnh Hạnh cầm dao bằng chân để chẻ tre mới biết người dân địa phương nói không ngoa tí nào.
Dùng chân cầm ấm rót nước, Hạnh hồ hởi nói: "Vì không có tay nên mọi việc em đều phải tập cho đôi chân. Khó khăn nhưng không muốn mình trở thành người vô dụng nên em luôn cố gắng làm bằng được. Bây giờ đôi chân của em không chỉ dành để đi mà nó còn giúp em cầm nắm và làm mọi thứ".
Huy chương đồng giải bơi lội, một giải thưởng mà người thường cũng khó đạt được
Ngày Hạnh chào đời, mẹ của em đã chực ngất lịm khi biết em không có tay. "Tôi chỉ biết bồng cháu trong tay mà khóc. Thương con, lo cho con sau này gặp khó khăn trong cuộc sống. Nhiều người không những không chia sẻ nỗi đau mà họ còn nói mình sinh ra quái thai rồi xa lánh", chị Bùi Thị Hợp, mẹ của Hạnh, tâm sự.
Dù không có tay nhưng chưa một lần em từ bỏ nghị lực sống và vươn lên. Những ngày còn bé, muốn đến trường học chữ như bao bạn bè cùng trang lứa nên em đã xin ba mẹ cho đi học. Anh Hồ Hữu Thân, ba của Hạnh nhớ lại: "Thấy cháu không có tay nên mình cũng ngại chuyện cho cháu nhập học. Không cho cháu đến trường thì cháu trốn nhà theo bạn rồi đứng ngoài cửa sổ lớp học nhìn vào. Thấy Hạnh ham học nên sau đó tôi đã đích thân tới trường để nhập học cho cháu. Nhìn hình hài của Hạnh, nhiều thầy giáo, cô giáo đã không dám nhận cháu vào lớp vì sợ Hạnh không theo nổi bạn bè".
Ngày đầu tiên tới trường của Hạnh cũng là ngày em gặp bao gian nan thử thách. Không có tay để cầm bút, không có tay để lật từng trang sách nên em phải phó thác nhiệm vụ đó cho đôi chân. Hồ Hữu Hạnh chia sẻ: "Em cảm thấy rất khó khi dùng ngón chân để kẹp bút. Nó rất mỏi và không thể nào viết uyển chuyển được. Chữ to và xấu nên sau đó em đã phải tập rất nhiều. Cô giáo không thể cầm chân em để luyện từng nét chữ nên em phải tự mình tập viết".
Hành trình đến với con chữ của Hạnh chỉ là một trong muôn vàn những khó khăn thử thách của cuộc sống. Bây giờ, những nét chữ của hạnh không chỉ đẹp mà em còn có thể chép bài rất nhanh. Hạnh cho biết, hiện tại em có thể viết chữ bằng cả chân trái và chân phải.
Viết chữ và sử dụng máy vi tính bằng chân là cách Hạnh quyết tâm vươn lên trên con đường học tập.
Sinh ra không có tay nhưng Hạnh lại làm tất cả mọi việc nhuần nhuyễn như một người bình thường. Chỉ với đôi chân, Hạnh có thể tự tắm gội, giặt đồ, rửa chén bát, nấu ăn, thậm chí em có thể cầm dao chặt cây. Năm 2010, Hạnh khiến mọi người phải kinh ngạc khi em đăng kí tham dự Đại hội thể dục thể thao với môn bơi lội và giành hai huy chương đồng.
Không chịu đầu hàng trước số phận, trong những năm vừa qua Hạnh luôn là học sinh gương mẫu tiêu biểu. Hiện Hạnh đang là học sinh lớp 7A8 trường THCS Lê Thánh Tông. Trong suốt 7 năm học, em luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi cấp trường. Thầy giáo Nguyễn Ngọc Tứ, hiệu trưởng trường THCS Lê Thánh Tông cho biết: "Dù không được may mắn như bao bạn khác nhưng Hạnh luôn là cánh chim đầu đàn trong phong trào học tập và lao động. Có tinh thần học hỏi và luôn luôn cố gắng trong cuộc sống rất đáng khâm phục".
Chia sẻ về tương lai, Hồ Hữu Hạnh thổ lộ: "Cuộc sống còn nhiều khó khăn thử thách nhưng em sẽ cố gắng đến cùng. Trước mắt em sẽ học thật tốt và phấn đấu để đạt được nguyện vọng của mình".
Theo Dantri
Rớt nước mắt chuyện ông lão ở phòng bệnh 229 "Càng nhìn cụ, em càng nhớ cha em. Em thèm được tình cảm cha con và có lẽ vì thế em đã hết lòng với cụ...". Cụ Bùi Đức Nhã trên giường bệnh Giường bệnh phòng 229, khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện nhân dân Gia Định (Q. Bình Thạnh TP.HCM) những ngày đầu tháng 11 đầy ắp bệnh nhân. Bên cạnh...