Có bầu sau 3 năm tận tâm chạy chữa
Cái giây phút tôi biết tin mình mang bầu, tôi đã vỡ òa hạnh phúc. Bây giờ tôi mới thực sự hiểu, niềm vui tột cùng là như thế nào.
Tôi dường như nghẹn thở, trái tim tôi như muốn nổ tung, cần ai đó giữ lại. Tôi ôm chầm lấy chồng, hôn lên má anh và nước mắt tôi cứ thế trào ra. Tôi ôm mặt khóc, khóc như một đứa trẻ con nhớ mẹ.
Nếu như các bạn là những người dễ dàng mang bầu và sinh con, các bạn khó có thể hiểu được cảm giác lúc đó của tôi. Tôi thật sự muốn hét lên cho toàn thiên hạ biết rằng, tôi đã mang bầu. Tôi đã có con. Cuối cùng thì ước nguyện của tôi đã thành hiện thực, và bây giờ, tôi phải tận tâm, tận sức chăm sóc đứa con này.
Tôi và chồng cưới nhau đã được đúng 3 năm. Đó là thời gian quá dài đối với một người mong ước, khát khao cháy bỏng được làm mẹ như tôi. Lây chồng, tôi đã nghĩ mình sẽ sinh thật nhiều con, để gia đình vui vẻ, đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Nhưng một năm đầu, chúng tôi đợi mãi không có tín hiệu gì. Khi đó, chúng tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ hãi.
Suốt thời gian dài, cho tới tận năm thứ 3, khi tôi đã cảm thấy gần như tuyệt vọng, không còn sức lực để cố gắng nữa, thì tin vui đã đến. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Người ta bảo, 1 năm không có con thì phải đi khám ngay, khéo lại vô sinh nên tôi sợ hãi lắm. Tôi nói với chồng đi khám để xem có xảy ra chuyện gì hay không. Điều đặc biệt là, bác sĩ bảo chúng tôi sức khỏe sinh sản bình thường, không có vấn đề gì. Chỉ là cố gắng có chế độ ăn uống và tính ngày rụng trứng cho chuẩn để sinh con. Từ đó, tôi cứ cố gắng học theo bạn bè có kinh nghiệm đi trước, ăn uống bồi bổ sức khỏe cho cả hai vợ chồng và tính ngày rụng trứng, hi vọng sẽ có bầu.
Suốt thời gian dài, cho tới tận năm thứ 3, khi tôi đã cảm thấy gần như tuyệt vọng, không còn sức lực để cố gắng nữa, thì tin vui đã đến. Tôi thấy mình thật sự hạnh phúc, cảm giác vỡ òa ấy không thể nào nói thành lời. Có lẽ, lời cầu nguyện của tôi, ông trời đã nghe thấu. Ông trời đã thương xót một người đàn bà khát khao làm mẹ như tôi, để tôi có được tia hi vọng cuối cùng khi nó chưa tuyệt vọng.
Chỉ có người trong cuộc như tôi mới hiểu được sự vất vả kiếm tìm một đứa con suốt 3 năm trời. Dường như trong 3 năm ấy, tôi đã sống khép mình, lòng đau như cắt khi ai đó hỏi, bao giờ định sinh con? Có người hiểu thì không sao, người không hiểu thì tỏ vẻ buồn cười khi chúng tôi nói &’đang kế hoạch’. Tôi không muốn mang chuyện mình không thể có con để nói với người khác, vì đó là điều tế nhị, là nỗi buồn trong sâu thẳm trái tim vợ chồng tôi.
Tôi muốn nói với các bạn rằng, trong cuộc sống, hãy biết hi vọng, đừng bao giờ tuyệt vọng và phải có niềm tin, cố gắng tới cùng. (ảnh minh họa)
Thật may thời gian đó, chồng tôi vẫn luôn dành tình yêu thương cho tôi. Một người phụ nữ thường cảm thấy tội lỗi vô cùng khi mà không sinh được con. Dù không biết là nguyên nhân do ai nhưng người đàn bà hay nhận về mình phần lỗi đó. Vì đàn bà là người trực tiếp sinh nở. Tôi thật sự cảm thấy thất vọng, mệt mỏi và đau khổ suốt thời gian dài bên chồng. Nghĩ lại tôi vẫn thấy, đó là thời gian quý giá của vợ chồng tôi.
Bây giờ, cả nhà tôi và nhà chồng vui mừng khi chúng tôi có con. Tôi sắp đến ngày sinh rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Ai hỏi tôi là trai hay gái, tôi không biết. Vì tôi đâu bận tâm là trai hay gái, chỉ cần là con của tôi, đó đã là món quà thiêng liêng nhất trên đời mà thượng đế trao cho tôi. Tôi phải coi trọng điều đó giống như ông trời đã ban cho tôi một sinh mạng mới vậy.
Tôi muốn nói với các bạn rằng, trong cuộc sống, hãy biết hi vọng, đừng bao giờ tuyệt vọng và phải có niềm tin, cố gắng tới cùng.
Theo VNE
Không có con ruột thì xin con nuôi
5 năm qua, tôi cũng không có con. Hai vợ chồng đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể sinh con được.
Chồng tôi cũng bị áp lực nhiều, bị gia đình nhà chồng rồi đủ các thứ áp lực khác đè lên vai. Thời gian đó, tôi cũng mệt mỏi lắm, gắng gượng nhiều. Mẹ tôi bảo, không sinh được con thì tính các phương án khác, có thể là thụ tinh nhân tạo hoặc là này kia. Nghe mẹ nói chúng tôi buồn cực kì, nhưng giờ nếu mà không thể sinh con thì chỉ còn tính đến chuyện đó.
Trước khi kết hôn, tôi chưa tính đến chuyện có con luôn. Nhưng 5 năm rồi, việc này quả thực là khó khăn với tôi. Nguyên nhân chính là do tôi, thế nên, tôi cũng không nói mạnh được. Chồng tôi đã yêu thương, quan tâm, chiều chuộng và bên tôi suốt thời gian dài như vậy, không một lời mắng mỏ, không một câu gắt gỏng, không một cử chỉ khó chịu. Thế mà, nhiều khi tôi cảm thấy cô độc vô cùng.
Chẳng có người phụ nữ nào lại không khát khao được làm mẹ, tôi cũng vậy. Đã chữa trị đủ thứ, chờ đợi 1 thời gian quá dài nhưng mà tôi không thể nào cố gắng được nữa. Tôi bàn với chồng chuyện ly hôn vì tôi không muốn anh thương hại mình, cũng không muốn bị người khác nhìn ngó. Anh bảo: "Sao lại chia tay, mình còn yêu nhau sao lại phải chia tay hả em? Nếu không có con thì chúng ta có thể xin con nuôi, được không? Anh yêu em nên không quan trọng chuyện đó, chỉ cần là con do chúng ta nuôi lớn, không sao em ạ. Từ bỏ em, thật sự anh không nghĩ có ngày đó, như thế anh sẽ sống trong đau khổ và day dứt. Chi bằng mình cứ sống với nhau rồi xin con nuôi, đến đâu hay đến đấy em nhé!".
Chẳng có người phụ nữ nào lại không khát khao được làm mẹ, tôi cũng vậy. Đã chữa trị đủ thứ, chờ đợi 1 thời gian quá dài nhưng mà tôi không thể nào cố gắng được nữa. (ảnh minh họa)
Nghe anh nói mà tôi xúc động vô cùng. Tôi không biết nên làm thế nào, nhưng nhìn vào mắt anh, tôi hiểu, đó là sự chân thành. Chúng tôi yêu thương nhau như vậy, hà cớ gì không còn tình cảm, nên tôi rất tin anh, tin là anh yêu tôi thật lòng. Nhưng nếu cứ đeo bám anh thì thật sự ích kỉ.
Thế mà không hiểu sao, anh đã âm thầm lo mọi chuyện. Một ngày, anh dẫn tôi tới trại trẻ mồ côi, anh nói, muốn cho tôi nhận con nuôi. Còn nếu sau này may mắn có con thì con cái càng đông, càng nhiều anh chị em. Tôi cảm thấy thực sự anh đã có ý định đó chứ không phải anh chỉ nói vậy để mong tôi từ bỏ anh. Tôi ôm chầm lấy anh vì hạnh phúc, lòng tôi phấn khởi vô cùng.
Từ đó tới giờ, chúng tôi nuôi con nuôi. Bằng cách nào đó anh đã thuyết phục gia đình mình đồng ý. Anh bảo, rồi sẽ có con, nếu như chúng ta kiên trì. Tôi thật lòng ngưỡng mộ anh, tôi yêu người chồng của tôi vô cùng.
Có thể tôi là người may mắn thế nên đã được chồng yêu thương và quan tâm như vậy. Nhưng nếu như các bạn có hoàn cảnh giống tôi, hãy mạnh dạn nói với chồng chuyện này, hoặc nếu chồng không thể sinh con, hãy nghĩ tới chuyện nhận con nuôi. Hi vọng chị em sẽ nghĩ thoáng hơn chuyện này. Con cái là quan trọng nhưng đừng để nó là gánh nặng gia đình, cản trở hạnh phúc vợ chồng...
Theo VNE
May quá chồng vô sinh! Nói như vậy, có lẽ chị em sẽ nghĩ tôi là người vợ độc ác, vô liêm sỉ. Ai đời, vợ lại đi cười trên nỗi đau của người chồng rồi hả hê vì nó. Nhưng không phải, tôi đang cười nhạo vào cái sự vụng trộm của chồng và người đàn bà đó, tôi cũng đang hả hê vì có lẽ, đó...