Có bầu ốm yếu mà nhà chồng cứ bảo ‘diễn’, ra viện cô vợ tuyên bố 1 câu xanh rờn khiến nhà chồng ‘ngắn mặt’
Thúy rút hồ sơ bệnh án của bệnh viện ra ném xuống trước mặt chồng, rồi nhìn 2 người đó rành rọt lên tiếng…
‘Cô cứ làm như mỗi mình cô chửa ấy. Ngày xưa tôi chửa còn đi làm tới tận ngày đẻ kia kìa, giờ cô làm bình thường đã nhàn hạ, cuối tuần về nhà cũng muốn lười biếng, cô muốn làm ‘mẹ dâu’ đấy à?’, mẹ chồng bĩu môi bảo cô.
‘Thôi mẹ ơi, mẹ nói chị ấy làm gì. Chị ấy là tiểu thư lá ngọc cành vàng sao có thể bỏ công bỏ sức ra dọn dẹp nhà cửa để đám cưới em chồng được. Chẳng qua cuối tuần con bận đi chọn nhẫn, không con cũng chả dám nhờ đến chị tiểu thư ấy đâu’, em chồng khinh miệt nhìn cô.
Ảnh minh họa
Thúy thở dài trong lòng. Cô bầu đến giờ là 7 tháng. Từ lúc bầu đã bị dọa sảy 1 lần. Hiện tại bác sĩ cũng bảo, thai cô hơi yếu, cần kiêng vận động nhiều và leo cầu thang. Cô vẫn cố gắng đi làm để có lương và sau này có chế độ thai sản. Đồng nghiệp ở công ty biết tình trạng sức khỏe của cô, đều tốt bụng giúp được gì thì giúp. Đằng này mang tiếng người trong nhà, mà mẹ chồng với em chồng lại bắt mình cô phải dọn dẹp cả căn nhà 3 tầng để chuẩn bị đám cưới em gái chồng. Cô có nói rõ lời bác sĩ dặn thì 2 người nói với cô như vậy.
Thúy gọi điện cho chồng đang đi công tác, anh nghe xong thì cáu: ‘Có mỗi chuyện như thế cũng gọi điện mách. Mẹ nói đúng đấy, đâu phải mình em chửa đẻ. Em về nông thôn mà xem, người ta chửa người ta còn làm những gì. Bình thường em cứ giở thói tiểu thư anh đã thấy ngứa mắt rồi, nhưng anh cố nhịn. Giờ đám cưới em, là việc chung trong nhà, em nên có trách nhiệm, đừng trốn tránh nữa’.
Thúy chán nản vô cùng, lo cho con nhưng phen này cô không làm đảm bảo không xong rồi. Mẹ chồng bắt cô lau sạch bóng từ tầng 3 xuống tầng 1, giặt giũ toàn bộ chăn màn, rèm cửa, ga gối. Bụng to khó cúi, nhưng bà đi sau bắt cô nằm rạp xuống quét sạch gầm giường các phòng, giặt giũ thì bắt cô giặt tay không cho giặt máy, vì sợ không sạch. Chưa nói còn bắt cô kê cái nọ, chuyển cái kia, một người khỏe mạnh bình thường vẫn mệt đứt hơi, nữa là bà bầu thai yếu như Thúy.
Video đang HOT
Tối, vừa rửa bát xong, Thúy đột nhiên thấy đau quặn bụng. Cô vào nhà vệ sinh thì phát hiện thấy ra máu. Sợ hãi vô cùng, Thúy vội thông báo với mẹ chồng. Ai ngờ bà lườm cô: ‘Có gì mai tính, giờ tối rồi làm thế nào được. Hơn nữa, tôi nghĩ là cô đang muốn viện cớ để lần sau khỏi làm việc thì đúng hơn’.
Thúy nuốt nước mắt vào trong, 1 mình bắt taxi vào viện. Quả nhiên cô thật sự bị động thai. Thúy khóc gọi điện cho mẹ đẻ, và những ngày sau ở viện cũng chỉ có 2 mẹ con cô. Khi cô ra viện về nhà chồng, chồng cô đã đi công tác về từ hôm trước, mà cũng không vào viện thăm cô.
‘Em động thai thật hay giả vờ đấy, mẹ bảo em giả vờ thôi, nên hôm qua anh về nhưng chưa vào viện, vừa hay bận gặp mặt bạn bè’, anh ta hỏi cô. Trong khi đó mẹ chồng thì cười cợt: ‘Tôi tưởng cô ở viện tới qua đám cưới em nó mới về, để khỏi phải làm gì’. Thúy chán tới mức chả buồn tranh cãi.
Ảnh minh họa
Thúy rút hồ sơ bệnh án của bệnh viện ra ném xuống trước mặt chồng, rồi nhìn 2 người đó rành rọt lên tiếng: ‘Thật hay giả thì mẹ nhìn đây sẽ biết. Còn nếu mẹ vẫn nghi ngờ thì con cũng đành chịu thôi, chẳng làm cách nào được. Nhân đây con cũng nói luôn, 2 người một là bà nội một là bố của nó, nhưng từ giờ đứa bé này sẽ không liên quan gì đến 2 người cả. Bởi chẳng ai quan tâm đến sự an nguy của nó, thậm chí còn cố tình đặt sức khỏe của bé vào nguy hiểm. Nếu như hôm đấy con vẫn nghe mẹ ở nhà đến sáng hôm sau thì chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa. Có khi đến nay đứa bé đã không còn rồi’.
‘Anh là chồng nhưng cái tối thiểu nhất là bảo vệ cho sức khỏe của vợ con anh, anh cũng không làm được. Con tôi cũng chả cần người bố như anh nữa. Anh kí vào đây đi, con tôi sinh ra sẽ mang họ mẹ, nhập khẩu ở nhà tôi, chẳng có chút liên quan nào tới anh cũng như cái gia đình này hết!’, cô đồng thời đưa đơn ly hôn cho chồng.
Chồng Thúy và mẹ chồng tái mặt nhìn cô, không bao giờ ngờ được cô lại quyết liệt như thế. Song Thúy chả quan tâm, cô xách túi quay người đi thẳng. Việc của cô lúc này là phải dưỡng thai cho tốt để sinh con khỏe mạnh. Trong chuyện động thai này, cô cũng có phần lỗi, đó là chưa đủ dũng cảm để bảo vệ con mình đến cùng.
Theo netnews.vn
Tôi đã khiến chồng mình trở thành đứa con bất hiếu?
Tôi vừa mới kết hôn được 8 tháng, nhưng cuộc sống chung với nhà chồng không có chút nào dễ chịu .
Nhất là từ khi tôi bị dọa sảy và phải xin nghỉ việc để ở nhà dưỡng thai, trong con mắt nhà chồng, tôi chính xác là một "kẻ ăn bám".
Do bầu bì khó ăn khó ở, cái thai lại không được khỏe nên tôi không dám động tay động chân vào việc gì. Mẹ chồng vì lẽ đó luôn kiếm cớ nhiếc móc tôi, còn cố tình kể trước đây chồng tôi yêu cô nọ cô kia điều kiện tốt như thế nào, rồi thở dài "số thằng K. đi đâu cũng không thoát khổ".
Điều kiện kinh tế nhà chồng tôi cũng không được tốt. Bố chồng tôi không có lương, mẹ chồng tôi ngày xưa làm công nhân nhưng nghỉ chế độ mất sức, lương hưu non rất ít ỏi. Kinh tế trong nhà trước nay hầu hết phụ thuộc vào lương của chồng tôi, nay lại phải nuôi thêm một cô vợ bầu trong nhà thật sự có chút chật vật.
Chồng tôi thương vợ, biết được mẹ chồng khó chịu khi thấy tôi không đi làm nên anh luôn tìm cách động viên tôi. Tôi cũng nghe lời chồng, nhịn nhục hết mức có thể. Thế nhưng "cây muốn lặng mà gió chẳng đừng". Một lần sau bữa cơm, còn ít đồ ăn thừa tôi gạt vào thùng rác, mẹ chồng tôi thấy liền nói với bố chồng: "Để mai tôi tìm mua con chó về nuôi. Dù ăn cơm thừa canh cặn nhưng nó còn có ích, biết trông nhà trông cửa chứ chẳng phải như nhiều kẻ ăn ngon mặc đẹp mà vô tích sự". Hôm đó, tôi vừa rửa bát vừa khóc, biết mẹ chồng ám chỉ tôi nên cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Tối đó tôi nói với chồng, tốt nhất hai vợ chồng tôi ra thuê nhà ở riêng chứ tôi không thể sống mãi cảnh này được. Nhưng anh không chịu, nói nhà có mỗi anh, ra sống riêng thì còn thể thống gì. Biết anh không muốn sống riêng, tôi đành gói ghém quần áo về nhà bố mẹ đẻ. Tôi nghĩ mình đang mang thai, buồn tủi ức chế lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến con, chi bằng cứ lo cho mình và con trước.
Tôi về nhà bố mẹ đẻ ba ngày thì chồng tôi sang, nói tôi thu xếp quần áo đi theo anh. Anh đã thuê một căn phòng trọ, vợ chồng tôi sẽ dọn đến đó ở. Lòng tôi mừng rỡ nhận ra, với anh tôi và con rất quan trọng, đến mức anh từ một người con nghe lời bố mẹ răm rắp dám rời bố mẹ mình ra ngoài sống với vợ.
Sau khi ở riêng, cuối tuần vợ chồng tôi vẫn về nhà bố mẹ, nhưng ông bà chỉ niềm nở ân cần với con trai, còn với con dâu thì xem như không có, thái độ lạnh nhạt hơn cả người dưng. Tôi thấy có tôi, ông bà khó chịu mà tôi cũng chẳng thoải mái, dần dần tôi cũng kiếm cớ này cớ nọ mà thưa thớt đi về.
Nhưng cũng kể từ khi đó, tính tình chồng tôi thay đổi hẳn. Anh không cười, ít nói. Đi làm về, anh chỉ cắm cúi vào điện thoại chơi cờ tướng suốt ngày. Nhiều hôm anh về nhà ăn tối với bố mẹ, để mặc tôi ăn cơm một mình. Nhiều hôm anh ra khỏi nhà tới tận khuya, trở về trong men say. Tôi có nói thế nào anh cũng không lời qua tiếng lại, như người giả câm giả điếc.
Dù đã khỏe hơn nhưng do bụng ngày một to nên tôi không thể xin được việc gì làm. Hàng ngày tôi chỉ đi ra đi vào, lo cơm nước rồi đợi chồng về. Niềm vui của tôi chỉ nhìn vào anh, mà anh thì càng trở nên hờ hững. Cho đến hôm qua, khi anh trở về nhà đưa cho tôi năm sáu triệu tiền lương của anh thì tôi bực bội thực sự. Anh nói đó là tiền chi tiêu hàng tháng, còn lại anh biếu bố mẹ và chi tiêu cá nhân.
Tôi không hiểu thực sự chồng tôi đang nghĩ gì. Chỉ tầm vài tháng nữa thôi là tôi sinh, anh không lo tiết kiệm tiền để lo cho con lại còn đưa tiền cho ông bà. Tôi bảo chồng, chúng tôi sống riêng rồi, cái gì cũng phải lo, từ cái tăm cho đến hạt muối, hơn chục triệu tiền lương của anh đem xẻ năm xẻ bảy như vậy thì đủ làm sao được. Trước đây anh sống với bố mẹ, góp tiền ăn là việc phải làm, giờ sống riêng rồi thì phải khác chứ.
Tôi nói vậy, tự thấy không có gì sai cả, vậy mà anh như nổi cơn điên, hét lên: "Anh đã bỏ bố mẹ để cùng em ra ngoài sống rồi mà em cũng chưa hài lòng hay sao? Anh nói cho em biết, anh không bỏ bê mẹ con em, anh càng không thể không quan tâm chăm sóc bố mẹ. Không chỉ trước đây, bây giờ mà mãi sau này vẫn thế. Em đừng biến anh thành một thằng con trai bất hiếu". Đêm đó anh vùng vằng ra khỏi nhà không về, chỉ gửi vỏn vẹn một cái tin "Anh về nhà, em ngủ đi đừng chờ".
Cho đến lúc này tôi thực sự muốn hỏi, anh có thương tôi hay không? Tôi biết, anh rất khó khăn khi quyết định ra ngoài sống riêng. Nhưng thà vậy còn hơn là sống chung mà mọi người không có lấy một ngày vui vẻ. Những ngày tôi ở trong nhà, anh dù thấy tôi bị mẹ chồng đối xử tệ bạc cũng chỉ an ủi tôi chứ không dám nói mẹ mình dù một câu. Anh đã chọn dọn ra ngoài sống riêng, sao giờ thái độ lại như là tôi ép anh làm vậy.
Hóa ra bấy lâu nay anh lạnh nhạt hờ hững, anh ít cười ít nói là vì anh bực bội tôi, cho rằng vì tôi mà anh phải bất hiếu với mẹ cha, không thể sống chung để chăm sóc phụng dưỡng. Anh cho rằng tôi là nguyên nhân khiến bố mẹ anh buồn phiền, là nhân tố khiến tình cảm gia đình anh sứt mẻ. Anh không hiểu, nếu mẹ anh đối xử tốt với tôi thì mọi chuyện đã không như bây giờ.
Tôi cảm thấy thực sự buồn chán và mệt mỏi, không ngờ cuộc hôn nhân của mình lại trở nên như thế. Tôi có nên về nhà bố mẹ đẻ sinh con, trả anh về cho bố mẹ anh để anh làm một người con có hiếu hay không?
Theo Dân Việt
Gửi đứa con ngoài giá thú mà bố không có can đảm để nhận Bố muốn cảm ơn mẹ đã không bỏ con đi mà sinh con ra để con được thành người. Hình ảnh minh họa Gửi con thân yêu của bố! Khi bố viết những dòng này là lúc chuẩn bị cho cuộc sống mới với người vợ chính thức của mình. Con sinh ra khi không được là con chính thức, trên giấy khai...