Có bầu, mẹ chồng bắt làm quần quật
Cứ nhìn người ta được chiều chuộng khi bầu bí mà em lại thèm.
Dù bầu bí nhưng em vẫn phải làm quần quật. (ảnh minh họa)
Đã rất nhiều đêm em nằm khóc một mình vì tủi thân và thương con yêu trong bụng.
Vợ chồng em làm đám cưới sau 4 năm yêu nhau. Thời gian đó khá dài khiến em có thể hiểu đương đối về chồng cũng như gia đình chồng nhưng có lẽ có sống ở gần nhau mới sinh ra nhiều mâu thuẫn phải không các mẹ. Người ta thường nói ngày nay mẹ chồng làm dâu con dâu nhưng với em thì hoàn toàn trái ngược.
Công bằng nhận xét thì mẹ chồng em là người khá chu đáo, biết vun vén cho gia đình, có lẽ vì tính cẩn thận thế nên bà khá kỹ tính. Bà còn là một người nổi tiếng phong kiến nữa. Em là dâu út trong nhà nên phải sống cũng bố mẹ chồng và cuộc sống đó với em không kém &’địa ngục’.
Video đang HOT
Từ ngày về làm dâu em luôn phải thức khuya, dậy sớm để chuẩn bị cơm nước và sinh hoạt cho cả gia đình. Sáng nào em cũng phải dậy từ 5 giờ để đi chợ sáng rồi về nấu bữa sáng cho gia đình 6 người (bố mẹ chồng, 2 vợ chồng em và 2 đứa cháu nhà chị gái chồng). Mặc dù em phải tranh thủ thời gian để làm mọi việc buổi sáng còn kịp đi làm nhưng mẹ chồng chẳng phụ cho tí nào cả. Dù bà dậy rất sớm nhưng cũng chỉ đứng &’chỉ đạo’ em làm cái này, cái kia chứ bà nhất quyết không đụng tay vào. 8 giờ sáng em phải có mặt ở cơ quan nhưng ngày nào cũng đến muộn vì công việc nhà quá nhiều. Chiều tối em cũng phải tranh thủ về để cơm nước cho cả nhà. Vì vậy mà dù mới cưới nhưng vợ chồng em chẳng có thời gian đi ăn hàng hoặc chơi bời đâu đó vì phải lo cơm nước cho cả nhà.
Mới về làm dâu mà chưa vướng bận con cái gì nên em coi chuyện đó là bình thường. Buồn nhất là đến khi em có bầu rồi, mẹ chồng vẫn bắt làm quần quật thế.
Thời gian đầu mang thai, em bị ốm nghén đến khổ sở. Em không ăn nổi cái gì, cứ ăn vào một tí là phải nằm nghỉ cả tiếng đồng hồ nếu không em lại cho ra bằng sạch. Em đã phải xin nghỉ việc ở cơ quan 1 tuần để ở nhà dưỡng thai, vậy nhưng sáng nào em cũng vẫn phải dậy sớm để đi chợ đều đặn vì nếu không đi chợ thì cả nhà chẳng có gì ăn. Buồn nhất là chồng em lại đi công tác liên tục nên chẳng có nhiều thời gian chăm sóc vợ. Có ngày em ốm nghén mệt quá, nằm lì trên giường thì mẹ chồng nên gõ cửa bảo dậy nấu cơm. Không bữa cơm nào bà quên kể lại &’thành tích’ chửa 7 đứa con mà chẳng ốm nghén tẹo nào, lại còn vẫn đi làm quần quật. Em nghe nhiều mà phát chán nhưng cứ đứng dậy là bà lại lườm nguýt, rồi nói cạnh khóe.
Ốm nghén mệt quá, em nói với chồng xin bố mẹ cho về nhà mẹ đẻ ở một thời gian nhưng mẹ chồng dứt khoát không cho vì bảo phải ở lại đây để bà chăm sóc (mẹ chồng nói thế cho sang miệng chứ nói thật bà chẳng chăm em được ngày nào). Đã rất nhiều đêm, em nằm khóc một mình vì nhớ nhà và nhớ bố mẹ. Em là con một nên hồi con gái chẳng phải động chân, động tay đến công việc gì. 27 năm ở cùng bố mẹ em chưa phải nấu đến 1 bữa sáng nào thế mà bây giờ… em nghĩ mà buồn quá.
Có lẽ vì tâm lý nặng nề quá nên em đã hai lần bị động thai. Vậy nhưng mẹ chồng vẫn cứ kệ mặc, và vẫn để em phải sớm chiều lo cơm nước và công việc trong nhà. Bà còn luôn miệng bảo em: “Bà chửa phải làm nhiều để dễ đẻ. Mẹ thấy các chị bây giờ làm văn phòng suốt ngày ngồi nên cứ phải đẻ mổ hết. Đúng là tự mình hại mình”. Nghe thế mình đã tủi thân khóc ngay trước mặt bà. Chẳng nhẽ cứ làm nhiều như mình là dễ đẻ sao?
Nói thật là em mới mang thai có 3 tháng mà đã mệt mỏi vô cùng. Em muốn xin về bố mẹ đẻ để ở ngay bây giờ nhưng chồng em lại không quyết định được việc này. Cứ như thế này chắc em tự kỷ mất. Nghe chuyện các chị có bầu được mẹ chồng chăm sóc cho từng bữa ăn, giấc ngủ mà em thèm quá. Em có nên nhờ bố mẹ đẻ sang xin về nhà không? Mong nhận được lời khuyên của các chị!
Theo VNE
Đông rồi, hãy cứ ôm em thật chặt
Để em thấy những lạnh giá kia chỉ là chuyện nhỏ, nhé anh!
Đông đến, em cảm nhận thấy bước chân của mùa đông qua từng mũi đan lên xuống của mẹ, qua sắc hoa bỗng chuyển mình e thẹn và qua những cơn gió nao lòng khiến em run lên cầm cập. Mẹ hỏi: "Đông này con đã có người thương chưa?". Em chỉ thẹn thùng đỏ mặt, đành giấu anh vào chút niềm riêng chỉ một mình em biết.
Mùa đông, người ta lại có cớ để nhớ một người, lại có lý do để muốn hết cô đơn và mong mỏi được vỗ về, được sưởi ấm. Ai đó nói với em, nếu có buồn và nghe lòng mình trống trải, con gái hãy cứ khóc vào mùa đông, để biết tay ai sẽ nắm lấy, bờ vai ai sẵn sàng để con gái nương tựa và môi hôn ai sẽ ngọt ngào xua đi lớp sương lạnh.
Ngày đầy gió, cảm giác sẽ bền chặt nếu có một người để nắm chặt tay, nghe hơi ấm len lỏi vào từng phút, từng giây. Em muốn được thử cảm giác ôm ai đó từ phía sau, đặt tay vào túi áo nhỏ rồi ngả đầu vào lưng áo phồng to sau lớp vải bông xù. Em đang đợi chờ những buổi hẹn hò như thế, nép vào anh, mặc mùa đông về, mặc hơi sương lạnh, mặc gió cồn cào.
Mùa đông về rồi, xin hãy cứ ôm em thật chặt, để em thấy bầu trời trên cao vẫn đầy nắng êm ả, để em nghe những yêu thương sôi bỏng dội vào lòng. Loài cúc họa mi đầu đông thi nhau khoe sắc nhưng sao sánh bằng nụ cười em, môi hồng em khi có anh bên cạnh. Tiếng đời huyên náo những ngày cuối năm sao có thể dịu dàng như lời em thủ thỉ, như lời em vẫn nói: "Yêu anh!".
Mùa đông về rồi, xin hãy cứ ôm em thật chặt, để em được hãnh diện với những ai còn một mình giữa mùa lạnh giá này. Không phải em ích kỷ đâu anh, chỉ là em muốn mọi người chia vui cùng em khi em đã tìm được anh - may mắn của em, điều kỳ diệu của em. Cuộc sống ngoài kia cứ ồn ã, xô bồ, có cớ gì mà mình không giữ nhau trọn vẹn?
Xin hãy cứ ôm em thật chặt, đừng để em trách mùa đông sao quá giá lạnh, đừng để em ghét mùa đông vì những cảm giác cô đơn cứ ùa về khi thiếu vắng anh. Mùa đông, ngày ngắn, đêm dài, anh đừng bắt em phải lang thang một mình đi qua những đêm đông buồn tênh.
Xin hãy cứ ôm em thật chặt, vì mùa đông về rồi. Để em được tan chảy trong tình yêu ngọt ngào, để em yêu thêm mùa đông dẫu giá lạnh đến nhường nào đi chăng nữa, anh nhé!
Theo VNE
Trong di chúc, chồng ghi tên người lạ Giờ chồng mắc bệnh, tôi chẳng muốn than vãn nói nhiều, chỉ hi vọng những ngày tháng cuối đời, ông ấy có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. Tấm di chúc ấy chỉ được công khai khi chồng tôi mắc căn bệnh hiểm nghèo. Dù là vẫn còn khỏe mạnh nhưng chồng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi...