Có bao giờ bạn cảm thấy cô đơn?
Có lẽ, càng lớn thì con người ta lại càng mong được bé lại, được trở về với t.uổi thơ, được sống hồn nhiên, vô tư như cái thuở còn cắp sách tới trường, được nô đùa cùng đám bạn gần nhà, được lì xì mừng t.uổi mỗi dịp Tết đến…
Có bao giờ bạn cảm thấy cô đơn, như tôi bây giờ?
Gió mùa Đông Bắc về mang theo cái rét căm căm, thấu da thấu thịt, đủ để con người ta phải xuýt xoa, phải chạnh lòng, phải cô đơ.
Giữa đường phố tấp nập, hối hả kia, sao tôi như lạc lõng, vô hình đến vậy, tôi chẳng biết phải đi về đâu, phải lạc về đâu để là chính tôi, là cái tôi không cô đơn, không quên lãng giữa cuộc đời này.
“Là vì tôi cô đơn giữa cuộc đời tôi”
Là cuộc đời của tôi mà, là tôi sống cho tôi cơ mà.
Cuộc đời cho con người ta nhiều thứ nhưng cũng lấy đi của con người ta còn nhiều thứ hơn. T.uổi tác, nhan sắc, sức chịu đựng, niềm tin và cả hi vọng… Cuộc đời đều đã lấy đi ít nhiều tất cả, chỉ để lại cho con người ta vỏn vẹn những bài học, sự trải nghiệm, sự chín chắn, trưởng thành thực sự sau mỗi một chặng đường đời chẳng bao giờ trải hoa hồng đó.
Có lẽ, càng lớn thì con người ta lại càng mong được bé lại, được trở về với t.uổi thơ, được sống hồn nhiên, vô tư như cái thuở còn cắp sách tới trường, được nô đùa cùng đám bạn gần nhà, được lì xì mừng t.uổi mỗi dịp Tết đến và được học những bài học đầu tiên khi bước vào đời, chắc chắn tôi sẽ học thật tốt, sẽ sống thật tốt, sẽ không phải hối tiếc thật nhiều và sẽ không phải nói giá như thật nhiều, như bây giờ.
Video đang HOT
Giữa đường phố tấp nập, hối hả kia, sao tôi như lạc lõng, vô hình đến vậy, tôi chẳng biết phải đi về đâu, phải lạc về đâu để là chính tôi, là cái tôi không cô đơn, không quên lãng giữa cuộc đời này.
Ước gì thời gian quay trở lại.
Nhưng, thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại đâu e.
Ta phải sống tiếp thôi, phải sống tiếp chứ, phải sống thật tốt nữa chứ.
Bởi lẽ, ta cô đơn vì ta cho rằng như vậy, nhưng thực tế hãy nhìn lại quanh em và nhìn lại chính em. Em đã sống thế nào, em đã cố gắng ra sao và em đã có được những gì. Hãy thử ngồi lại một chút và viết ra tất cả xem sao, em nhé.
Em có một gia đình, có bố mẹ, anh chị, những người thân yêu nhất luôn yêu thương em vô điều kiện.
Em có một công việc bàn giấy thuần túy, phù hợp với em, đủ để em học hỏi.
Em cũng có một vài người để gọi là bạn, thi thoảng, lâu lâu lại í ới nhau hẹn hò cho đỡ quên nhau.
Và em còn có một vài mối tình để vắt vai rồi, để yêu thương và được yêu thương em nữa.
Vậy, em đâu có cô đơn.
Gia đình, sự nghiệp, bạn bè, tình yêu – thực ra cuộc đời đã cho em tất cả rồi đó, em ơi. Đừng bi quan mà cô đơn, đừng hối tiếc mà đ.ánh mất tất cả, đừng thất vọng mà ngừng hi vọng, em nhé.
Hãy cảm ơn những gì cuộc đời đã cho em.
Hãy tận hưởng cuộc sống của em.
Hãy yêu thương nó.
Và cũng đừng quên: Hãy lạc quan lên và không ngừng nỗ lực, cố gắng hoàn thiện cuộc sống này, cuộc sống của chính em đó, nhé em.
Theo VNE
Chán nản vì bị bạn gái từ chối nụ hôn đầu
Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn.
ảnh minh họa
Tôi 20 t.uổi, có tình cảm với bạn gái cùng t.uổi tên Huyền. Chúng tôi biết nhau được 2 năm khi du học tại Anh, sau một thời gian ngắn, tôi chuyển sang du học tại Australia. Tôi và em có vài kỷ niệm rất đẹp với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Sau thời gian đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau theo kiểu vui vẻ bạn bè, đôi khi tâm sự chuyện học hành, cuộc sống. Tôi cũng biết xa mặt cách lòng nhưng vẫn giữ liên lạc, thời gian bên Australia tôi có quen một người khác nhưng không được bao lâu.
Trong khi quen người mới, tình cảm tôi dần vơi đi nhưng sau đó lại hướng về Huyền. Chuyện học hành của Huyền gặt hái được thành tích cao, rồi cũng muốn chuyển sang Australia du học, cô ấy trở nên cá tính hơn. Hai tháng trước, chúng tôi về Việt Nam chung thời điểm, Huyền mời tôi lên nhà chơi và dẫn đi dạo nơi em sống. Trong thời gian đó, có lẽ tôi quá tự tin khi cảm nhận được tín hiệu từ Huyền nên đã làm mất đi hình tượng trong mắt cô ấy.
Gia đình Huyền có người bạn gần chỗ tôi sống, có lần qua nhà người ta chơi, gia đình cô ấy cũng mời tôi đi chung. Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Tôi cố gắng níu kéo tình cảm, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, thời gian đầu đôi khi Huyền chủ động nhắn trước.
Theo VNE
Bạn trai bắt viết cam kết trước khi dâng hiến Anh nói anh không từ chối vì đó là tấm lòng của em và anh cũng tin vào điều đó. Nhưng anh lại làm em buồn vì muốn em phải viết một bản cam kết là sau này dù có chuyện gì cũng không được bắt anh phải chịu trách nhiệm do đấy là em tự nguyện. Nhưng anh lại làm em buồn...