Cô bạn thân con chấy cắn đôi bất ngờ rời đi và bí mật gói trong món quà sinh nhật
Đọc được tấm thiệp khó hiểu đó, Hằng liền nhấc máy gọi Loan. Đầu dây bên kia là những tiếng khóc thút thít, nói ngập ngừng…
Thanh và Hằng yêu nhau 3 năm rồi mới cưới. Một khoảng thời gian không phải ngắn để hiểu về nhau. Những tưởng tình yêu đã đến độ chín muồi thì Thanh và Hằng sẽ có cuộc hôn nhân hạnh phúc lắm. Nào ngờ, cuộc hôn nhân đó mới được 3 năm thì đã đang trên đà tan vỡ.
Có lẽ Thanh phản bội Hằng từ thời gian Hằng bầu bí rồi sinh con. Vì sức khỏe không được tốt lắm nên thời gian mang thai Hằng khá vất vả. 3 tháng đầu tiên cô phải xin nghỉ không lương để ở nhà dưỡng thai vì liên tục dọa sảy.
Cảnh sống xa nhà, chẳng bà con thân thích, Hằng hàng ngày chỉ có cô bạn thân là Loan qua lại hỏi han, đỡ đần cơm nước. Loan là một cô gái xinh xắn, nấu ăn rất ngon và khéo ăn khéo nói. Nhưng đường tình duyên có phần lận đận. Vì yêu đương nhiều mà vẫn chẳng đi đến đâu, 29 tuổi vẫn trong nhóm “những người độc thân vui vẻ”.
Ảnh minh họa
Hàng ngày Thanh đi làm, trưa về ăn cơm cùng vợ và Loan. Có hôm Loan cũng ở lại ăn tối cùng vợ chồng Hằng. Chơi thân với nhau từ nhỏ, Hằng biết rõ tính Loan nên không mảy may nghi ngờ hay đề phòng gì chuyện chồng mình với Loan có chuyện ngoài luồng.
Rồi đợt Hằng sinh con, bà ngoại, bà nội cũng chỉ lên với cháu được vào mỗi dịp cuối tuần vì các bà còn bận công việc. Cả nhà bàn chuyện thuê người giúp việc nhưng Hằng không đồng ý vì không muốn có người lạ ở trong nhà. Hơn nữa, sau 1 tháng đầu kiêng cữ, Hằng cũng tự xoay xở chăm con được. Thấy bạn vất vả, Loan càng hay lui tới giúp 2 vợ chồng. Tình bạn thân bấy lâu dần trở thành tình nghĩa chị em. Nhiều lúc nằm nghĩ, Hằng đúng là nợ Loan nhiều quá!
Khi con Hằng tròn 5 tháng, Loan nói lời chia tay gia đình Hằng để chuyển công tác vào Nam. Xót cô bạn thân, Hằng khuyên ngăn, phân giải cái được cái mất khi con gái xa nhà… nhưng Loan một mực vẫn giữ vững ý kiến.
Hàng ngày, Hằng và Loan vẫn nói chuyện, cho tới một hôm thấy Loan khệ nệ trong cái bụng bầu cỡ 5, 6 tháng. Hằng hỏi han: “ Sao không thấy tâm sự gì với tôi? Thế mấy tháng rồi? Khỏe không? Đấy có phải lý do bà phải chuyển công tác không?”.Ậm ừ 1 hồi rồi Loan kể: “Ừ, tôi không lấy chồng nữa, quyết định làm mẹ đơn thân! Nhưng ở quê chưa thông việc này lắm nên tôi tạm thời lánh đi cho bố mẹ đỡ đau lòng”.
Nhìn hoàn cảnh của Loan, Hằng thương bạn muôn phần. Cả đêm đó Hằng không tài nào mà chợp mắt. Cô có đem chuyện này kể với chồng thì Thanh cũng chỉ ừ à qua chuyện chứ không hỏi han gì thêm.
Năm tháng trôi qua, Hằng và Loan vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Đến ngày con trai Hằng tròn 2 tuổi, Hằng nhận được món bưu phẩm gửi từ Sài Gòn về. Vì món quà được gói bọc rất đẹp nên Hằng để đó trang trí, đợi sinh nhật con xong thì mới bóc.
Kết thúc bữa tiệc, Hằng cùng còn hí hửng bóc từng phần quà, tới hộp quà từ nơi xa, con tỏ ra thích thú vì có món đồ chơi lạ mắt và vài bộ quần áo rất đẹp. Tò mò mở tấm thiệp ra thì đó chính là nét chữ quen thuộc bấy lâu. Lời chúc ngọt ngào dành cho con nhưng lại đầy bí ẩn với Hằng: “Tôi ghen tỵ với tổ ấm của bà! Tôi xin lỗi vì không xứng đáng với tình cảm của bà dành cho tôi!”.
Đọc được tấm thiệp khó hiểu đó, Hằng liền nhấc máy gọi Loan. Đầu dây bên kia là những tiếng khóc thút thít, nói ngập ngừng: “Bà cứ xem ở đáy hộp quà, rồi hỏi anh Thanh sẽ hiểu mọi chuyện!”. Tai vẫn nghe máy, tay Hằng tìm bới dưới đáy hộp thì thấy có 1 tấm hình chụp giống như 1 gia đình gồm bố, mẹ và con gái. 2 trong 3 người trong tấm hình đó đều là người thân rất thân với Hằng. Đó là Thanh và Loan, còn cô gái nhỏ kia chính là con chung của họ.
Ảnh minh họa
Hằng choáng váng, không giữ nổi bình tĩnh nên đã làm um lên. Không ngờ, thái độ của Thanh lại làm cô sốc hơn cả. Anh ta vênh váo: “Con tôi đấy! Làm gì mà căng thế, người ta hiếm hoi xin con thì tôi cho, chỗ thân thiết với cô tôi phải nể mặt chứ! Ai bảo cô rủ người chị em thân thiết ở chung nhà làm gì. Cô mà còn làm quá là cô mất tất đấy, tôi sẽ bay vào đó để bù đắp cho mẹ con cô ấy!”.
Trời đất như sụp đổ dưới chân Hằng, mọi lẽ sống trên đời gần như tan biến. Hằng cảm thấy trống rỗng, không còn tin vào bất kì điều gì nữa. Hằng muốn khóc mà nước mắt không thể trào ra vì quá đau đớn.
Hằng và Thanh chưa giải quyết được chuyện. Hai người chọn cách sống ly thân để tự làm mình bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện được thấu đáo hơn. Thanh cắt phép chục ngày vào để “bù đắp” cho Loan. Nhưng nghe nói, Loan đã không cho gặp con và cũng dứt khoát mối quan hệ. Ngay từ đầu, Loan đã xác định làm mẹ đơn thân nên sẽ không bao giờ thay đổi, vả lại cô không thể làm điều có lỗi hơn được nữa với mẹ con Hằng.
Theo afamily.vn
Độc thân không cô đơn
Hãy mỉm cười khi mỗi sớm mai thức dậy thấy mình độc thân nhưng không cô đơn. Dành tặng những người độc thân không cô đơn !
Độc thân
Độc thân lâu rồi, nên mãi cũng thành quen
Chẳng thèm ghen khi bạn bè có gấu
Chẳng mong một người ăn cơm do mình nấu
Mặn chát hay nhạt phèo mà vẫn cứ khen ngon.
Độc thân lâu rồi nên chẳng sợ cô đơn
Chẳng bận tâm ai có người đưa đón
Một mình đi về thản nhiên hôm sớm
Người ta môi kề tay nắm kệ người ta.
Độc thân lâu rồi nên chẳng phải lo xa
Ngày nọ ngày kia người ta đi đâu mất
Chẳng còn lo âu người ta không chân thật
Một mình mình là vui nhất đó thôi.
Độc thân lâu rồi nên thấy thế thật vui
Có nhiều thời gian ngủ vùi trong chăn ấm
Có nhiều thời gian cùng bạn bè tụ tập
Chẳng phải buồn vì ánh mắt ai kia.
Độc thân lâu rồi nên thấy thật bình yên.
Khi bạn có một mối quan hệ chẳng thể đặt tên.
Là khi bạn khóc nấc lên sụt sùi đau khổ vì tình cũ thì anh ấy kịp thời xuất hiện ôm bạn vào lòng và vỗ về an ủi..
Là khi bạn gặp rắc rối stress nặng nề với công việc anh ấy như một vị cứu tinh nói những câu chuyện không đầu không cuối tưởng chừng như chẳng liên quan nhưng thực chất là đang đánh lạc hướng bạn để đầu óc bạn được thảnh thơi..
Là khi bỗng dưng bạn điên rồ muốn lang thang đây đó một mình buổi đêm, anh ấy kịp thời nhắn một tin - rất vô tâm - " đi vui vẻ" nhưng thực chất lại đang quanh co lo lắng không biết mấy giờ bạn sẽ về..
Là khi bất chợt trời mưa và bạn thì lại dở chứng muốn đi chơi trong điều kiện thời tiết như vậy, không phản đối như anh người yêu cũ, anh ấy còn cổ súy cho hành động mà - hầu- hết-đàn-ông-đều-ghét, mặc áo mưa và chụp ảnh điên cuồng cùng bạn.
Là khi anh ấy chê ỏng chê eo món ăn mà bạn nấu nhưng vẫn đánh chén một cách no nê tất cả vì anh ấy trân trọng tình cảm của bạn đặt vào món ăn. Và tương tự như thế, khi bạn gieo mầm một cái cây và tặng anh ấy sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi - một người không hứng thú với cây cảnh- lại chăm sóc cho nó một thời gian dài - cẩn thận- mặc dù cuối cùng nó cũng chết..
Là khi anh ấy đi một quãng đường rất dài và xuất hiện trước cửa nhà bạn trong lúc bạn đang khóc nấc lên vì sinh nhật cô đơn - chỉ để nói Happy birthday..và thực tế câu chúc mừng anh ấy đã nói cách đó 1 tuần và ngày nào cũng lặp lại như thế chỉ để bạn không- cố tình quên sinh nhật như mọi năm.
Là khi bạn buồn, bạn cô độc, bạn không ổn..dù là nửa đêm anh ấy cũng webcam và đàn cho bạn nghe một bài hát -trông rất ngố- chỉ để bạn bật cười và có thể ngủ ngon
Là khi một người không thích nắm tay bạn qua đường vì theo anh ấy đó thể hiện sự thân thiết nhưng lại bất chợt hôn bạn mà không vì lý do nào cả..
Chẳng ai có thể định nghĩa được tình yêu và nắm bắt được cảm xúc của chính mình. Và nhất là khi bạn có một mối quan hệ nửa vời giữa tình yêu và tình thương. Bạn có quyền ảo tưởng anh ấy thích bạn nhưng đừng mặc định anh ấy sinh ra để dành cho mình. Vì thực tế, tôi tin mỗi một người đến với cuộc đời bạn đều có một lý do nào đó, một sứ mệnh cần hoàn thành và đến một thời điểm nhất định người cần ở lại sẽ ở lại thôi còn sự ra đi luôn là một điều không tránh khỏi.
Tôi luôn nghĩ, khi mình có mối quan hệ như thế tốt nhất nên tránh để bản thân mình không tổn thương, vì xét cho cùng nó chỉ mang lại một vòng tròn luẩn quẩn giữa yêu thương và dửng dưng. Nó giống như một bản nhạc vậy, có nốt cao nốt thấp, sẽ có lúc bạn và người ấy như những đôi tình nhân quấn quýt bên nhau, nhưng cũng có lúc như người xa lạ đến một tin nhắn cũng im lìm. Nhưng con người mà sống để yêu thương có sự quan tâm cứ mặc nhiên đón nhận. Có thể là ngốc nghếch nhưng nếu có một liều thuốc an thần loại nhẹ dỗ dành trái tim tại sao chúng ta không thử? Thay vì hành lý trí với hàng đống suy nghĩ: yêu hay không? Là tình cảm gì? Tại sao chúng ta không đón nhận - một mối quan hệ không rõ ràng như là món quà của thượng đế. Hãy mỉm cười khi mỗi sớm mai thức dậy thấy mình độc thân nhưng không cô đơn.
Vũ Phương Mai
Ba mươi hai tuổi
Ba mươi hai tuổi, cái tuổi Quý Hợi, ai cũng bảo tôi sướng về hậu vận, sướng lắm ấy, tôi nghe và biết là chưa đến hậu vận ấy, ba mười hai năm với những thăng trầm sẽ làm nền cho cái hậu vận ấy chăng?
Ba mươi hai tuổi, tôi bước sang trang mới của cuộc đời, hành trang ba mươi hai với lưng chừng hạnh phúc và vơi đầy những muộn phiền.
Ba mươi hai tuổi, tôi có một hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời, đó là một thiên thần luôn chờ tôi sau mỗi giờ tan sở, tôi yêu thiên thần ấy đến ngần nào, là tất cả trong lòng tôi, là nghị lực và niềm tin để tôi có thể vượt qua mọi thử thách của cuộc đời, dẫu biết rằng nếu đã không vì thiên thần ấy, tôi đã dễ dàng buông tay.
Ba mươi hai tuổi, tôi có nhiều tâm trạng, ngổn ngang chất chứa trong lòng. Tôi không biết bắt đầu từ đầu, không biết sẽ nói với ai, kể cho ai nghe... Ba mươi hai năm đi qua, tôi trải qua nhiều cung bậc cảm xúc của cuộc đời, hồn nhiên, hạnh phúc, đau khổ, tự hào lẫn thất vọng. Những ký ức trở thành quá khứ, những ngày tháng dần xa trở thành kỷ niệm, những lần bước đi trở thành những dấu ấn của cuộc đời. Ba mươi hai năm đâu là gì nhỉ mà cuộc đời lắm nỗi sân si.
Ba mươi hai tuổi, không biết bao lần tôi tự định nghĩa về hạnh phúc.Tôi từng nghĩ hạnh phúc là tự do mỗi con người cảm nhận, thấy cần và đủ thì đã là hạnh phúc. Tôi an ủi bản thân rằng mình hơn khối người chỉ để được tạm yên lòng với hạnh phúc đang có.
Ba mươi hai tuổi, tôi muốn ngược một chút nắng, ngược một chút gió để trở về với miền cổ tích, ở nơi ấy, chỉ có những điệu cười trong vắt như pha lê, tôi cứ hoài niệm và vương vấn.
Ba mươi hai tuổi, rồi tôi bắt đầu thấy nhớ. Tôi nhớ giọt nước mắt chảy dài của Mẹ và âm thanh thở dài của Ba khi thấy tôi trở thành mẹ đơn thân, tôi nhức nhối ánh nhìn yêu thương của họ. Tôi nhớ Ngoại với món món cá rô đồng kho măng đầy những ớt làm nước mắt nước mũi chảy dài mà vẫn thấy ngon, nhớ cả mùi khói làm mắt cay xè vì củi tươi của Nội. Tôi thấy mọi thứ ngày xưa sao thân thương nhẹ dịu, giận thời gian đưa người ta đi nhanh quá, chưa kịp trở về đã thấy xa xôi.
Con đường đến trường chắc không còn những cỏ, những ổ gà, tuổi học trò đi vội vã, kỷ niệm rồi ai kia cũng quên, bỏ lại những mối tình đầu chưa ngỏ. Trang lưu bút, nét chữ đã mờ dần ngày, tháng, những cái hứa hẹn đã trở thành quên lãng, để rồi mỗi năm họp lớp chưa năm nào đầy đủ gương mặt thân quen, lý do thì chính đáng, mà giận thì giận thôi. Nghĩ lại rồi đã có bao nhiêu cái hẹn, hẹn rồi lỡ hẹn, cuộc đời này chẳng phải thế sao.
Ba mươi hai tuổi, tôi nhớ về những mối tình, nhớ như in cái run nhẹ khi bàn tay thằng bạn thuở hàn vi chạm phải, nhớ những người đi qua đời tôi như những chuyến tàu,đến rồi đi để lại sân ga bao giờ cũng vắng. Tinh khôi, bất chợt, nồng nàn, hạnh phúc và cay đắng. Những trái tim ấm áp, gần rồi lại xa, gieo vào đời nhau những cái duyên không trọn vẹn. Cái nắm tay ngày xưa chỉ còn là kỷ niệm. Bờ môi nào rồi cũng lãng quên... Tình yêu không hứa, dang dở chia tay, tình cờ là thế, vì suy cho cùng, lỗi có chăng chỉ là định mệnh.
Ba mươi hai tuổi, tôi trở về với đời thường, đối diện với thực tại. Với tay ôm lấy thiên thần vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính và cái miệng còn thơm mùi sữa, yêu biết bao. Từ ngày được thiên chức ấy, tôi đã dường như mạnh mẽ hơn.
Suy cho cùng, con người ta vùi đầu vào công việc và guồng quay của cuộc sống cũng chỉ để mưu cầu hạnh phúc, mà chẳng có hạnh phúc nào là trọn vẹn, chỉ có biết cách chấp nhận và hài lòng với hạnh phúc mà thôi.
Ba mươi hai tuổi, tôi thấy tôi đang hạnh phúc!
Theo blogradio.vn
Có bầu ốm yếu mà nhà chồng cứ bảo 'diễn', ra viện cô vợ tuyên bố 1 câu xanh rờn khiến nhà chồng 'ngắn mặt' Thúy rút hồ sơ bệnh án của bệnh viện ra ném xuống trước mặt chồng, rồi nhìn 2 người đó rành rọt lên tiếng... 'Cô cứ làm như mỗi mình cô chửa ấy. Ngày xưa tôi chửa còn đi làm tới tận ngày đẻ kia kìa, giờ cô làm bình thường đã nhàn hạ, cuối tuần về nhà cũng muốn lười biếng, cô...