Cô ấy và “người cũ”
Chúng tôi yêu nhau được khoảng 6 tháng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho tới gần đây, chị gái của người yêu cũ của cô ấy gọi điện, nhờ cô ấy đến trông bọn trẻ cuối tuần.
Nói qua về “người cũ” của bạn gái tôi. Hai người họ yêu nhau được 4 năm trước khi chia tay vào mùa hè năm ngoái. Dẫu thế, bạn gái tôi vẫn giữ quan hệ khá tốt với chị gái của bạn trai cũ. Tôi không được thoải mái lắm với lời nhờ của người chị kia, song bạn gái tôi nói rằng cô ấy là mẹ nuôi của bọn nhóc nhà đó, thật không nên không phải nếu từ chối lời nhờ.
Cuối cùng thì bạn gái tôi vẫn đi “trông trẻ”. Mọi việc cũng không đến nỗi nào, nhưng rồi cô ấy về kể cho tôi nghe là tình cờ gặp bạn trai cũ ở nhà chị gái của cậu ta. Từ đó trở đi, hình như thỉnh thoảng họ lại “tình cờ” gặp như vậy khi bạn gái tôi đến nhà chị cậu kia trông bọn trẻ. Bạn gái vẫn khẳng định với tôi là giữa họ chẳng có gì, chỉ trò chuyện như bạn bình thường. Tôi thì cố gắng coi nhẹ chuyện này và tỏ ra dễ chịu.
Video đang HOT
Thế rồi một hôm người yêu lại hỏi ý kiến tôi về chuyện cô ấy có thể đi uống cà phê với bạn trai cũ được không, để thuyết phục anh ta trả cho bạn gái tôi khoản tiền anh ta đã nợ. Một lần nữa tôi lại không thoải mái, song vẫn để bạn mình tự quyết định, tôi bảo cô ấy là chỉ đi gặp để đòi lại tiền mà thôi.
Gần đây nhất, bạn gái tôi lại “xin phép” đến ăn cơm cùng gia đình bên đó. Hình như họ có buổi tụ tập mấy gia đình với nhau và bạn gái tôi được mời, nhưng lại không có tôi đi cùng. Đến nước này tôi bảo cô ấy là tôi thực sự không thấy thoải mái, và cô ấy không nên qua lại với gia đình bạn trai cũ hay với bạn trai cũ như vậy. Cô ấy tỏ vẻ buồn lòng và ca lại bài “mẹ đỡ đầu” đã cũ.
Đến giờ tôi nên làm gì để tỏ ra quyết liệt hơn? Mà chuyện này có nên làm cho quyết liệt? Tôi nghĩ mình đã cố gắng đặt địa vị vào bạn gái để hiểu cho cô ấy, nhưng tôi không muốn mang bạn trai cũ của cô ấy vào tương lai của chúng tôi.
Tôi có cảm giác, nếu không phải tôi đã mất bạn gái thì cũng đang dần mất cô ấy rồi, có phải không?
Theo VNE
Vết nứt
Ngày chị để anh quay về sau những lỗi lầm, ai cũng khen chị cao thượng. Hiếm người phụ nữ nào đủ lòng vị tha để hành động như chị.
Vậy mà giờ đây, chính chị lại cảm thấy lương tâm cắn rứt vì mình không thể "đã thương thì thương cho trót". Đơn giản, chị cũng chỉ là một người đàn bà, có những ích kỷ, ghen tuông thường tình, đâu phải thánh thần.
Vợ chồng chị kết hôn hơn mười bảy năm, có với nhau hai mặt con đủ nếp, đủ tẻ. Chị là kế toán một cơ quan nhà nước, chồng chị mở cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng. Nhờ biết tính toán làm ăn nên vợ chồng chị có một cơ ngơi đáng mơ ước: nhà lầu, xe hơi và vài miếng đất ở khu đô thị mới khi tuổi còn khá trẻ. Giông bão ập đến. Chồng chị sinh tật mê cờ bạc, gái gú. Tài sản lần lượt đội nón ra đi. Rồi chồng chị quyết định đi theo nhân tình, hối thúc chị ly hôn, chia đôi ngôi nhà đang ở để lấy tiền. Thủ tục ly hôn được giải quyết nhanh chóng. Chị ngậm ngùi bán nhà, đưa cho chồng nửa số tiền, còn mình thì tìm mua một mảnh đất mới xây nhà cho ba mẹ con. Nhiều lúc chị tưởng mình đã gục ngã trước số phận nhưng nhìn hai con đang tuổi lớn, chị lại gắng gượng đứng lên.
Mẹ con chị dọn về nhà ngoại ở tạm vì chị chưa tìm được mảnh đất nào ưng ý. Gần nửa năm sau, chị quyết định mua mảnh đất ngay phía sau nhà cũ, tuy nhỏ và ở hẻm cụt nhưng môi trường sống đảm bảo, hàng xóm thì đã quen thuộc. Chị kiếm thợ làm nhà, khởi công được một tuần thì chồng chị đột ngột trở về. Chẳng nói với chị một lời, anh lao vào phụ xây nhà, mua vật liệu, chỉ đạo thợ xây...
Dù anh em nhà ngoại và đứa con gái lớn phản đối quyết liệt hành động ấy của anh nhưng chị chỉ im lặng. Vợ chồng đầu gối tay ấp mấy chục năm, chị hiểu anh đã nhận ra sai lầm. Thì ra, sau khi lấy nửa số tiền bán nhà, anh đưa cho cô nhân tình lấy vốn làm ăn. Chưa đầy nửa năm, tiền cạn dần, cô ta bắt đầu cặp kè với người khác. Anh biết mình bị lừa, cùng đường không biết đi đâu, đành trở về với chị theo cách không giống ai... Thấy chị không nói gì, anh đoán chị đã mở lòng nên đánh liều đưa số tiền còn lại cho chị như thỉnh cầu "cho anh góp chút ít làm nhà". Chị không nhận, anh lấy tiền đó tự ý mua thêm vật liệu...
Nhà xây xong, anh dọn về ở cùng ba mẹ con. Chị vẫn im lặng. Từ ngày về, anh chỉn chu hơn trước, bỏ cờ bạc và biết lo lắng mọi việc trong nhà. Nhưng, gia đình chị không còn được như xưa. Hai đứa con đủ lớn để hiểu việc bố chúng đã làm. Chúng cãi lời anh, thậm chí nhiều lần hỗn láo hét vào mặt anh: "Nhà này đâu phải nhà của bố". Thấy con như vậy, chị vẫn im lặng. Nhiều lần anh đề nghị hai người đi đăng ký kết hôn lại nhưng chị vẫn lưỡng lự. Trong thâm tâm chị, chưa bao giờ thôi ám ảnh chuyện cũ và không khỏi khinh bỉ anh. Mỗi lần xem phim hay nghe kể chuyện ngoại tình, chị chì chiết người ta như thể mắng anh. Anh sống như một cái bóng trong nhà...
Cuộc sống của gia đình chị như tấm gương đã một lần bị vỡ, dù cố hàn gắn nhưng vết nứt đã quá lớn...
Theo TTVN
Muốn tử tế cũng khó Anh lớn lên trong một gia đình tư tưởng trọng nam khinh nữ còn nặng nề, mọi việc lớn bé to nhỏ đều đến tay mẹ anh. Thương mẹ nên lúc nào anh cũng nhủ mình phải trở thành người tốt, là chỗ dựa cho những người phụ nữ chân yếu tay mềm. Suy nghĩ của anh vấp phải chông gai khi mọi...