Cô ấy lấy tôi là để con cô ấy có bố
Cô ấy nói không muốn có con với tôi vì thứ nhất sợ tôi sẽ không yêu thương con cô ấy nữa. Thứ hai là do cô ấy không có tình cảm gì với tôi. Cô ấy lấy tôi là để con cô ấy có bố.
Giờ tôi đang rất rối bời và không biết mình phải xử sự ra sao với người vợ mà tôi nhất mực yêu quý?
Chúng tôi học cùng chung trường đại học với nhau. Vợ tôi khi ấy là một cô gái năng động, hoạt bát hay tham gia công tác Đoàn ở trường. Tôi rất yêu cô ấy nhưng cô ấy chỉ coi tôi là người bạn bình thường. Còn cô ấy yêu say đắm một gã đàn ông khác.
Gã đàn ông cô ấy yêu là một chàng trai hào hoa, đẹp trai và tán gái rất giỏi. Đã có rất nhiều cô gái gục ngã trước miệng lưỡi ngọt ngào của anh ta trong đó có cả vợ tôi. Và kết quả sau khi đã đạt được cái mình muốn, anh ta đã rất phũ phàng ruồng bỏ cô ấy không thương tiếc, để lại cô ấy và cái thai trong bụng.
Cô ấy đã đau khổ, gục ngã và có ý định tự tử. Chính tôi là người đã đến với cô ấy, khuyên nhủ và đã cầu hôn cô ấy mặc dù biết tất cả mọi chuyện yêu đương của cô ấy với gã đàn ông kia. Tôi còn chấp nhận đứa con của cô ấy và hứa sẽ yêu nó, coi nó như con ruột của mình.
Sau nhiều ngày thuyết phục, có lẽ vì thấy được tấm chân tình của tôi nên cô ấy đồng ý. Vậy là đám cưới của chúng tôi diễn ra. Bố mẹ tôi thì không hài lòng lắm vì con dâu có bầu trước khi cưới. Nhưng thấy con trai vui vẻ và dẫu sao cũng nghĩ là cháu mình nên ông bà đành chấp nhận.
Video đang HOT
Đến ngày vợ tôi sinh nở, cả gia đình tôi ai cũng tất tả lo cho mẹ con cô ấy mẹ tròn con vuông. Rồi vợ tôi cũng sinh được một bé trai rất kháu khỉnh. Tôi rất vui và trong lòng thầm hứa sẽ coi nó như con đẻ của mình.
Cô ấy lấy tôi là để con cô ấy có bốChẳng lẽ những điều tôi làm đều vô ích với vợ tôi? Tôi không biết giờ sẽ đối mặt sao với cô ấy và con cô ấy ra sao? (Ảnh minh họa)
Hai năm trôi qua, tôi muốn vợ tôi sinh thêm cho tôi một đứa con nữa bế bồng nhưng vợ tôi tỏ vẻ không vui lắm nhưng vẫn ậm ừ để đó. Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy đang phấn đấu cho công danh sự nghiệp nên chưa muốn có thêm con.
Vậy mà chiều nay khi đi làm về tôi chợt sững người khi nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với chị vợ. Cô ấy nói không muốn có con với tôi vì thứ nhất sợ tôi sẽ không yêu thương con cô ấy nữa. Thứ hai là do cô ấy không có tình cảm gì với tôi. Cô ấy lấy tôi là để con cô ấy có bố.
Khi nghe được điều này, tim tôi nhói đau. Vậy ra bấy lâu nay cô ấy đều giả tạo yêu thương tôi. Tôi biết cô ấy lấy tôi vì muốn con cô ấy có bố, tôi đã yêu thương thằng bé như bố đẻ của nó, tôi cũng đã hi vọng rằng tất cả những điều tôi làm cô ấy hiểu và sẽ yêu tôi và chúng tôi sẽ hạnh phúc. Vậy mà…
Tôi sẽ phải làm gì đây, chẳng lẽ tôi không được có đứa con của chính mình? Chẳng lẽ những điều tôi làm đều vô ích với vợ tôi? Tôi không biết giờ sẽ đối mặt sao với cô ấy và con cô ấy ra sao? Tôi không biết mình còn có thể yêu thương nó như trước được không khi mà biết nó là nguyên nhân khiến tôi không thể có đứa con của chính mình?
Mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên để tôi có thể vượt qua được chuyện này.
Theo Blogtamsu
Cứ mở lòng mình ra đi...
Hai tiếng "con người" đôi khi làm tôi sợ đến nao lòng. Là con người thì thông minh hơn phần lớn loài khác nhưng bù lại là cảm xúc nhiều, buồn nhiều, mệt mỏi nhiều.
Có một người anh nhắn tin cho tôi thế này: "Cứ tưởng mình không buồn mà giờ sao buồn quá!". Anh hay phần lớn mọi người hay nghĩ mình là người sống tích cực, nên hẳn sẽ chẳng phải buồn. Nhưng là con người, ai chẳng có lúc muốn gục ngã, có chăng là chọn cách trốn tránh nó.
Anh nói: "Trốn được à? Trốn được người khác chứ sao trốn được chính mình?". Thật ra, lao vào công việc, lao vào những cuộc chơi cũng là cách hay ho để chạy trốn nỗi buồn của chính mình. Chỉ là sau mỗi cuộc chạy trốn ấy, đến lúc tiệc tàn thì trong mỗi chúng ta sẽ còn lại những gì? Là đau thương nhiều thêm, là vết cắt ngày càng lan mạnh hay sự trống rỗng, buông lơi cảm xúc?
Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng những người trẻ có thể sống cho mình nhiều hơn chút. Giả hoặc có những trung tâm "phục hồi cảm xúc" để người trẻ có thể nhớ về mình nhiều hơn chút, trong những ngày tháng cô độc.
Anh hỏi: "Nếu có thể, bây giờ em có thể bên anh được không?". Bạn à, sẽ thật tuyệt nếu những lúc chơ vơ trong cuộc sống có ai đó gần bạn. Chỉ là người ấy có thật sự là người bạn cần. Như tôi, trong những lần đau, tôi mong có ai hiểu mình, ngồi im lặng nhìn tôi khóc chứ không phải đưa ra những lời nhận xét khách quan lẫn chủ quan. Con người ấy, đến cuối cũng chỉ là sinh vật yếu đuối và chẳng việc gì phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Dù là con trai hay con gái, les hay gay... thì ai cũng có quyền được yếu đuối những phút mỏi mệt trong cuộc đời.
Tôi đã luôn hy vọng mình có thể thành lập một nơi chia sẻ cảm xúc, cho từng bạn trẻ. Đó hẳn không phải là ý kiến tồi tệ. Vậy mà tôi lại nghĩ, ừ, ai cũng cần người để dựa vào nhưng hẳn phải tự vực dậy bằng chính năng lực mình thì mới đủ sức đứng trước sóng gió cuộc đời. Trên tất cả, tôi tin, luôn có những người lặng lẽ bên bạn, từng ngày. Chỉ là bạn có dám nói, dám bộc lộ ra sự yếu đuối của mình hay chỉ chọn cách che giấu, ôm nó vào bản thân?
Nếu vậy, nỗi buồn của bạn sẽ còn kéo dài và đến những lúc bất chợt, khiến bạn không hiểu nổi.
Vậy nên mở lòng ra đi, bạn tôi!
Theo Blogtamsu
Sự thật đau đớn về người vợ chung thủy Chính tôi mới là kẻ khiến em phải đau khổ. Tôi có nên tha thứ cho người vợ đã phản bội mình không? Vợ chồng tôi sống với nhau tính đến nay cũng đã được 5 năm, có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh. Chúng tôi cùng nhau lớn lên ở một vùng quê nghèo, cũng có thể coi là thanh...