Có ai như tôi, thấy chồng đưa đơn ly hôn mà mừng rơi nước mắt
Đứng trước lá đơn ly hôn của chồng, cũng là những giọt nước mắt nhưng đó lại là giọt nước mắt hạnh phúc.
“Mỗi ngày trôi qua, sống bên người chồng đó, tôi có cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi. Tôi chưa bao giờ có được một ngày thực sự vui vẻ, hạnh phúc. Cứ tưởng, lấy được người đàn ông mình yêu, cũng yêu thương mình là sung sướng, ai ngờ, đời không như là mơ.”
Tôi bước chân vào nhà anh làm dâu, mọi thứ đều mới mẻ.
Lẽ ra, tôi sẽ được mẹ chồng chỉ bảo nhiều thứ nhưng đổi lại, mẹ anh luôn mặc định, con dâu là phải biết làm mọi việc và phải hiểu được ý của bố mẹ chồng. Ngay cả việc luộc rau không bao giờ cho muối, mẹ cũng không nói với tôi.
Nhưng khi tôi cho muối vào, lúc ăn, cả nhà càu nhàu khó chịu, cả bữa không ngừng. Lẽ ra, mẹ phải bảo tôi rằng &’nhà mình không quen ăn rau cho muối, con chú ý lúc luộc nhé’, thì có lẽ đã êm đềm. Nhưng mẹ mặc định tôi phải biết, phải tìm hiểu sở thích ăn uống của cả nhà.
Bố chồng tôi không ăn được bún, nhưng có lần tôi lại làm bún linh đình. Nhưng, nếu thực sự ông không ăn được thì ngay từ đầu, lúc tôi nói có ý định làm bữa bún riêu cua, ông phải bảo tôi luôn. Nhưng không, chẳng ai nói một lời.
Lúc ngồi vào bàn ăn, gọi mãi ông không vào. Vào rồi thì ông bảo &’không có cơm à?’ Tôi mới chưng hửng. Tôi bảo &’con mua nhiều bún nên hôm nay con không nấu cơm đâu ạ’. Ông trừng mắt nhìn tôi &’cô định để bố chồng chết đói à? Cô không biết là tôi không ăn được bún sao’.
Nói xong câu đó, tôi chết khiếp. Chưa bao giờ tôi thấy không khí lại căng thẳng như vậy. Tôi chán nản, suốt ngày hôm đó kể lể với chồng nhưng không được một câu thông cảm. Anh còn bảo &’em không biết thì phải hỏi anh, sao cứ tự ý đi làm vậy’. Trời, tôi nào có biết mà hỏi. Không lẽ lại phải hỏi, nhà mình có ai không ăn được bún không hả anh à?
Chồng, từ ngày cưới, anh chưa bao giờ cho tôi một lời ngọt ngào.
Lúc nào anh cũng tỏ vẻ cau có, khó chịu với tôi. Anh luôn đổ thêm dầu vào lửa lúc tôi đôi co với mẹ chồng.
Có lần anh tát tôi trước mặt mẹ anh với lý do, không được cãi mẹ, nhất là cãi trước mặt chồng, vì như thế sẽ làm anh phải khó xử. Và không cần biết tôi sai hay đúng, lúc có cả hai người, anh sẽ không bao giờ bênh tôi, chỉ bênh mẹ mình. Có lúc mẹ anh sai rành rành, cũng không nói gì mà quay ra mắng chửi tôi.
Video đang HOT
Không ngờ người đàn ông tôi yêu lại là người nhu nhược đến vậy. Mẹ anh nói tôi không được về quê thì anh cũng không dám về dù đã hứa hẹn với tôi rồi. Mẹ bảo không đi du lịch thì dù có đặt vé máy bay rồi anh cũng hủy. Tôi cám cảnh.
Có lần, mẹ tôi ốm nặng, tôi bảo con phải về quê ngay thì mẹ chồng càu nhàu &’về gì mà về, ốm chứ có chết đâu mà phải cuống lên vậy’. Chồng đứng ngay đó, không nói câu nào, còn tôi thì căm hận. Không lẽ đợi tới lúc mẹ tôi chết thì mới về sao.
Tôi giận mẹ chồng 5 thì giận chồng 10. Câu nói quá vô lương tâm của mẹ anh khiến tôi đau đớn nhưng anh lại không mảy may suy nghĩ gì. Anh coi đó là việc đúng đắn. Nhìn chồng, nước mắt tôi cứ thế tuôn ra. Tôi hận, hận tất cả, hận người mẹ chồng không thấu tình đạt lý, hận chồng tôi, người đàn ông đã từng hứa hẹn đủ điều.
Sống trong nhà chồng, tôi thấy mình như tù giam lỏng.
Tôi đã quyết định nói chuyện ly hôn. Nhưng chồng tôi không cho phép, lạ hơn là mẹ chồng tôi không chấp nhận với lý do &’ảnh hưởng tới danh tiếng nhà này’.
Không có đường lui, tôi cũng không thể tự giải thoát cho mình. Bức bối, tôi đã quyết định làm liều, &’sống buông thả’. Tức là sống mà không cần bận tâm tới ai, kể cả là chồng, mẹ chồng. Tôi đi sớm, về khuya, hay tụ tập với bạn bè, thích thì la cà quán xá. Tôi không thèm đả động tới những lời chồng trách cứ hay dằn vặt mình.
Không có đường lui, tôi cũng không thể tự giải thoát cho mình. Bức bối, tôi đã quyết định làm liều, &’sống buông thả’. (Ảnh minh họa)
Tối về tôi ngủ riêng giường và chát, gửi tin nhắn với bạn bè. Tôi không muốn mình bị nhà chồng kìm kẹp và làm tới nước này để hi vọng, khi anh ta không thể chịu nổi tôi, mẹ anh ta cũng không thể chấp nhận tôi mà cho tôi được ly hôn.
Hơn 2 năm tôi sống như thế, cuối cùng ngày đó cũng đã tới. Anh vào phòng tôi, ném vào mặt tôi tờ đơn ly hôn và nói &’cô biến về nhà cô đi’. Tôi không nói lời nào nhưng lòng vui như mở cờ trong bụng. Vậy là tôi đã thành công, đã làm được việc tôi muốn làm, ly hôn chồng.
Tôi về nhà mẹ đẻ, tận hưởng những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc. Cuộc đời thật đáng sống biết bao nhiêu. Tôi không thể tưởng tượng nổi, lúc ở bên bố mẹ lại thấy thư thái đến thế. Bao năm nay tôi đã ấm ức, chịu khổ nhiều.
Bây giờ là lúc tôi sống thực với bản thân mình. Không cần biết ai nói gì, ai dị nghị ra sao về việc tôi bỏ chồng, mặc họ đổ tội cho tôi là con dâu hư hỏng, tôi vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, sống đúng với những gì mình thích.
Theo Tranh Khánh (Khám phá)
Biết vợ nói dối đi công tác để đi với trai, chồng vẫn vui vẻ đồng ý ở nhà trông con...
Khi viết những dòng này tôi cũng không muốn vạch áo cho người xem lưng đâu, nhưng với những gì mình đã làm đã cố gắng mà nhận được cái kết như thế tôi cũng không đành lòng.
Nên hôm nay khi con trai đang ngủ tôi tranh thủ ngồi gõ mấy dòng tâm sự để kể về câu chuyện của mình, cũng mong các chị em phụ nữ đừng bao giờ như vợ tôi mà hãy biết yêu thương con cái trân trọng gia đình.
ảnh minh họa
Tôi và vợ yêu nhau 2 năm rồi mới tiến đến hôn nhân. Cưới nhau về thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc, hơn 1 năm sau thì vợ tôi có bầu. Khỏi phải nói tôi đã hạnh phúc nhiều đến nhường nào, tôi nâng niu mẹ con cô ấy từng tý. Nhớ những đêm vợ bị chuột rút chân sưng phù tôi đều ngồi dậy nắm bóp cho cô ấy. Nhìn vợ vất vả để sinh con cho mình lòng tôi xót xa lắm nên càng cố gắng nhiều hơn.
Khi con tôi tròn 1 tuổi, tôi âm thầm mua 1 căn hộ để làm quà cho 2 mẹ con. Số tiền đó là mồ hôi nước mắt sau bao năm tôi vất vả dành giụm. Tuy có vay thêm bạn bè người thân nhưng tôi tự nhủ sẽ cố gắng trả hết và không nói với vợ để cô ấy thoải mái tinh thần chăm con.
Khi bé nhà tôi tròn 3 tuổi thì vợ xin đi học làm tóc và vẽ chân mày. Cô ấy nói không còn muốn đi làm văn phòng nữa, lương 3 cọc ba đồng và cô ấy không thấy hạnh phúc với công việc đó. Vợ thích vợ đam mê nên tôi chiều.
Tôi chăm con và đầu tư cho cô ấy đi học, 1 thời gian sau thì cô ấy thạo nghề và gom tiền mở tiệm với vài người bạn. Công việc làm ăn cũng ổn định dần, thấy vợ yêu nghề và vui vẻ với nó nên tôi cũng mừng. Nhưng thú thật cuộc sống gia đình của tôi cũng bị đảo lộn từ đó. Vợ đi làm về muộn nên chuyện cơm nước hầu như đều tôi lo, có khi cô ấy ăn hàng quán rồi mới về. Mẹ về thì cu cậu ngủ rồi, có hôm con ốm mình tôi chăm.
Tôi góp ý với vợ nhiều là phải biết quan tâm gia đình hơn nhưng em lại nói nghề em nó thế tôi phải thông cảm cho em chứ. Tôi nghĩ mình đã rất thông cảm rồi, đôi lúc vợ chồng bất hòa tôi cũng buồn lắm. Nhưng giận nhau vài ngày thì lại làm hòa lại tự nhủ cùng nhau cố gắng.
Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến 1 hôm, tôi gửi con rồi định qua cửa hàng đón cô ấy về. Nhưng cũng ngay lúc này tôi thấy vợ hôn hít 1 anh bạn ở bên đường cách cửa hàng 1 đoạn. Tôi định lao vào cho 2 người họ mấy cái tát nhưng gã kia bỏ đi nhanh quá.
Phát hiện vợ có bồ tôi sốc lắm, lúc đó tôi chỉ muốn giết người mà thôi. Tôi không nghĩ người phụ nữ chung sống với tôi bao năm lại có thể làm mấy chuyện ghê tởm đến vậy. Tôi chiều quá nên cô ấy trở nên hư hỏng vậy ư? Đêm vợ về cô ấy lăn ra ngủ tôi lén kiểm tra điện thoại thì chết sững với những tin nhắn mùi mẫn họ gửi cho nhau. Vợ tôi còn gửi cả ảnh nhạy cảm cho gã khốn nạn đó nữa. Những tin nhắn như:
- Hôm nay em mặc váy ngắn, anh hành sự dễ hơn đúng không? Mà tranh thủ trong nhà vệ sinh cũng thú vị nhỉ, lần sau mình kiếm chỗ nào hay ho rồi làm tiếp nhé.
Nhìn người đàn bà mà mình hết mực yêu thương đang lăn ra ngủ sau khi ân ái với thằng khác tôi thực sự muốn giết người. Nhưng tôi vẫn cố nhịn để xem em sẽ đóng kịch thế nào tiếp theo. Thực sự tôi thất vọng và tuyệt vọng vô cùng nhưng tôi muốn trước mặt con mình và mẹ nó là những con người có ứng xử văn minh nên mới cố im lặng như thế.
Mấy hôm sau vợ bảo muốn đi công tác vào Sài Gòn dự hội thảo về làm mày, công nghệ mới của Thái Lan gì gì đó. Nhưng tôi biết rõ cô ta đã book vé máy bay và phòng khách sạn để đi hú hí với thằng kia.
Nhìn con ốm sốt ly bì mà vợ vẫn quyết tâm đi nên tôi nhếch mép bảo: "Ừ em cứ đi đâu, muốn đi bao giờ về cũng được ở nhà anh sẽ chăm con". Vợ nghe thế sung sướng ra mặt liền gói gém đồ để đi, ừ thì công tác Sài gòn mà còn đưa cả maxi, đồ bơi là hiểu hàng rồi.
Vợ vừa đi tôi liền gọi mẹ lên chăm con, dù gì bà cũng có kinh nghiệm hơn tôi. Mẹ tôi vốn không thích con dâu vì cô ấy không biết chăm gia đình, nhưng mấy năm nay tôi toàn bảo vệ nói đỡ cho vợ nên mẹ con mới không xích mích với nhau.
Lên sân bay tôi gọi cho vợ thì em vẫn bảo: "Em và các chị đang làm thủ tục, anh ở nhà với con hôm nào về em mua quà cho 2 bố con nhé". Tôi nhếch mép mỉm cười, đeo kính vào rồi ngồi chiêm ngưỡng cảnh 2 con người đó hôn hít ôm nhau.
Nơi vợ đến không phải Sài Gòn mà là Phú Quốc, nhìn 2 người họ như đi trăng mật vậy. Tôi không nghĩ sao mình lại có thể bình tĩnh đến vậy, có lẽ khi niềm tin bị giẫm đạp khi tình yêu bi phản bội nó sẽ khiến cho bạn 1 là gục ngã 2 là mạnh mẽ gấp đôi. Tôi cũng không rõ mình thuộc phương án nào nữa.
Đêm đó khi 2 người họ đang hú hí trong phòng tôi đến rồi gõ cửa, vừa nhìn thấy tôi mặt vợ cắt không ra máu còn tôi chỉ mỉm cười. Tôi bảo:
- Anh vào được chứ?
Vợ tôi ú ớ, còn gã kia cũng tái mét mặt, chắc hắn sợ bị tôi đấm vỡ mặt vì dù gì tôi cũng to con gấp rưỡi hắn. Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng để nhẫn nhịn đến ngày hôm nay thì tôi nghĩ mình không cần gì phải đánh ghen theo kiểu bạo lực đó. Đàn bà 1 khi đã nằm ngửa cho thằng khác thỏa mãn thì tốt nhất chẳng nên giữ lại làm gì. Vợ tôi quỳ gối van xin này nọ, gã kia cũng xin lỗi rồi hứa hẹn sẽ chia tay vợ tôi nhưng tôi chỉ cười rồi bảo:
- Đơn ly hôn đây, em kí vào đi nhé. Con anh sẽ nuôi, nhà do anh tự mua nên bố con anh sẽ ở. Em cứ đi với hắn đi, nhưng nên nhớ nếu sau này 2 người có lấy nhau thì tốt nhất là sống cho đàng hoàng vào để mà tích đức cho con cháu và đừng khiến bố mẹ của các người phải hổ thẹn nữa.
Tôi quay qua gã kia và nói:
- Người đàn bà phản bội này, tôi biếu không anh đó, cứ giữ mà xài nhé. Còn nữa đồ của em, anh cho người gửi về nhà bố mẹ đẻ rồi, về đó mà lấy.
Mặc kệ cho vợ mình gào khóc, van xin tôi chỉ bảo:
- Anh có thể lấy đĩ về làm vợ nhưng lấy vợ về làm đi thì không.
Rồi lạnh lùng bỏ đi, về đến nhà tôi ôm lấy con, nhìn nó mà tôi xót nhưng tôi tự hứa sẽ nuôi dạy con thật tốt. Thế đấy, có những lúc tôi uất hận ước gì có thể giết chết 2 con người khốn nạn đó, nhưng sau cùng tôi chọn cách nhẹ nhàng nhất để giải quyết vấn đề. Tôi biết sẽ có nhiều người nói tôi nhu nhược, nhưng không sao ai nghĩ gì cũng được. Giờ tôi chỉ muốn bình yên bên con, tôi mong những người phụ nữ có gia đình nên biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để 1 ngày đánh mất mọi thứ rồi mới hối tiếc thì e là đã quá muộn.
Theo Webtretho
Cưới 5 năm không có thai, vợ nhờ cô bạn thân 20 năm mang thai hộ và cái kết khó tin khi cô ấy nhiệt tình đồng ý vì... Yêu nhau hơn 4 năm mới đi đến kết hôn, ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ với tình yêu và mái ấm gia đình của vợ chồng Khánh và Ngân. Thú thật Ngân cũng thấy mình may mắn khi có được một người chồng giỏi giang và thành đạt như Khánh, cứ tưởng hạnh phúc sẽ theo cô mãi mãi. Thế nhưng niềm...