Có ai như mẹ chồng nhà em không?
Nói thì nói ra cho đặng, mẹ chồng em hiện tại là mẹ kế của chồng em. Từ lúc em cưới anh ấy là lúc anh ấy mới sống chung với người mẹ kế của mình được 4 năm. Ngày hai đứa cưới về, nhà thì rộng nhưng được dành cho 1 phòng ở trên cùng, gần như phòng nhỏ và nóng nhất nhà.
Đứt ruột đứt gan em. Cố gắng lắm em mới vượt qua nỗi cơn ác mộng khi sống với gia đình chồng.
Em là con dâu người Quảng Trị, làm dâu gia đình người Sài Gòn gốc. Hồi đầu cưới, bố mẹ ở quê em nở mày nở mặt với xóm giềng lắm ạ. Cứ bảo cưới người Sài Gòn có nhà Sài Gòn là sướng lắm này kia. Nhưng mọi người nào biết, em cưới người đàn ông em yêu và yêu em chứ không phải cưới gia đình anh ấy… Anh ấy rất thương em, ủng hộ em mọi thứ, ngay cả bây giờ, khi em viết những dòng này gọi là “nói xấu” mẹ anh ấy, anh ấy vẫn không la mắng em gì, chỉ bảo em đừng bức xúc quá, bỏ qua mọi thứ.
Nói thì nói ra cho đặng, mẹ chồng em hiện tại là mẹ kế của chồng em. Từ lúc em cưới anh ấy là lúc anh ấy mới sống chung với người mẹ kế của mình được 4 năm. Ngày hai đứa cưới về, nhà thì rộng nhưng được dành cho 1 phòng ở trên cùng, gần như phòng nhỏ và nóng nhất nhà. Em với anh ấy đã tình chuyện chuyển ra ngoài từ đầu nhưng nhiều lần bị mẹ chồng nói lên nói xuống, rằng em mới về làm dâu mà tỏ vẻ ghê gớm. Nhún nhường nên em với anh ấy im lặng, dù gì một ngày chạm mặt nhau 2-3 tiếng vì hai đứa em đều đi làm.
Video đang HOT
Em tá hỏa khi sau tháng làm dâu đầu tiên, mẹ chồng em đưa một đống hóa đơn điện nước, và bắt vợ chồng em đóng 1 nửa. Tất nhiên, em và chồng ngoan ngoãn đóng. Rồi ngậm ngùi cùng chồng đi ăn, em buồn buông câu: “đó gọi là dâu phí hả anh?”…. (Này nghĩ lại em thấy mình có lỗi khi làm anh ấy buồn vì câu nói đó).
Bây giờ là tháng thứ 3 làm dâu nhà anh. Nhưng không biết nên buồn hay vui đây khi ngày mai em và chồng chính thức chuyển ra ngoài mướn phòng ở. Bực mẹ chồng thì ít mà thương chồng thì nhiều. Chồng em bị mẹ kế mình đuổi ra khỏi nhà chứ không phải em. Bà bảo anh ấy đơm đặt, để bố chồng em mắng bà ấy. Bà ấy tạo áp lực để anh ấy phải đi khỏi nhà. Còn nói đến thái độ của bố chồng em, em không còn từ nào để diễn tả. Nếu có thể thì chắc bị mẹ kế chồng em bỏ bùa…
Em buồn lắm, mà bực thì hơn. Chồng em thì tính hiền lành nên luôn nhẫn nhịn, giờ hai vợ chồng ra riêng, lương mấy tháng trước đều dồn vào tiền ăn uống, phí điện nước, không dư dã nhiêu. Số tiền hồi môn ngày cưới dư ra, vợ chồng em có nhiều dự định chắc phải đem tạm ứng để thuê phòng ở. Cũng may tính em mạnh mẽ nên có thể chịu và chia sẻ được với anh. Em chia sẻ lên đây chỉ mong mọi người hiểu thêm một hoàn cảnh khi làm dâu. Áp lực của người đàn ông bên cạnh mình không kém gì chuyện mẹ chồng – nàng dâu…
Theo Kenhphunu
Duyên nợ 5 năm của tôi và em đã đứt vì người đàn ông khác
Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời?
Ảnh minh hoạ: Internet
Tôi và em là tình đầu, yêu nhau vội vàng từ cái nhìn đầu tiên mà không cần tìm hiểu kỹ. Tôi có lẽ già hơn số tuổi 18 vì sớm phải bôn ba đủ xứ, kiếm sống bằng đủ nghề nên tính tình cũng, cộc cằn, thô lỗ. Em là cô gái mới lớn, "cuồng yêu" và thích vị ngọt bởi cho rằng cuộc đời màu hồng. Em sống khép kín, xung quanh không có một người bạn, gia đình lại không quan tâm. Gần một năm bên em cảm giác tôi như vĩ nhân, có thể là một người anh trai, người cha, vệ sĩ, tư vấn, bác sĩ, xe ôm, bảo mẫu, "bạn gái tâm sự". Tôi là thứ duy nhất em có chứ không phải thứ quý nhất trong những thứ em có.
Tôi mệt mỏi lắm khi yêu phải một "đứa trẻ" sợ cô đơn. Tôi chưa yêu bao giờ nên cũng không hiểu được tâm lý con gái và có lẽ quan trọng nhất là chưa đủ trưởng thành để yêu. Tôi đề nghị chia tay, em chọn cách tự sát để níu kéo, tôi hoảng hồn quay lại. Suốt thời gian dài tôi lạnh nhạt, không có tình cảm nhưng cứ ép mình làm theo ý em vì sợ mình đi rồi em sẽ nghĩ quẩn mà làm bậy.
Thời gian trôi qua, tôi nhận ra sự yêu thương em dành cho mình và thương lại em, thương chứ không phải yêu vì sự đồng cảm giữa chúng tôi hoàn toàn không có. Thương cũng đủ làm tôi quan tâm em, cho em những tháng ngày hạnh phúc bên mình dù trong lòng chưa từng có cảm giác đó, chỉ là nghĩa vụ, coi em như một "đứa con".
Đến khi phải yêu xa, cái gì đến cũng đến, phần lớn do sự lạnh nhạt và cái "nghĩa vụ" thương em nên mâu thuẫn xảy ra liên tục. Em quyết định quen người mới, đem người đó ra so sánh với tôi rồi quay lại nói tôi tồi tệ dù sự trong trắng của em tôi vẫn giữ suốt 5 năm. Trong đêm mưa bão, tôi chạy xe lên nhà em níu kéo theo quán tính khi vừa mất một thứ gì đó, phân tích em nghe mọi việc nhưng hầu như đã trễ. Khi người con gái sợ cô đơn dẫn đến bị cảm nắng thì nói gì cũng vô ích.
Em kể tôi nghe cách anh ấy nói chuyện, rất già dặn, tâm lý, nhưng câu mà cả đời này tôi sẽ không đủ can đảm nói với một cô gái nào khi mới gặp mặt. Em đã xác nhận có tình cảm với anh ta trong lần đầu gặp nên giai đoạn "tìm hiểu" mà em nói có lẽ không cần thiết. Em đến với tôi vì cô đơn, rồi giờ do sợ cô đơn em lại yêu vội một người khác. Giờ em ra đi, tôi vẫn dõi theo vì biết em yếu đuối. Tôi hy vọng đó là duyên nợ thật sự của em và anh chàng kia không phải họ Sở.
Giá như trái tim tôi có thể sản sinh ra tình yêu như ý muốn, tôi sẽ dành hết cho em. Tôi tự hỏi những gì em làm cho mình nhiều thế mà sao bản thân không thể yêu em? Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời? Có phải đây là món nợ của cả hai? Giờ tôi lại ôm một nỗi lo cho "đứa con gái" của mình, khi chập chững vào đời mà không cách nào ở bên chăm sóc được.
Theo Tienphong
Anh ấy vẫn yêu em, còn anh? Anh đã quên mất rằng tình yêu chỉ dành cho hai người để rồi vội vã buông tay hạnh phúc của mình, để rồi khi quay lại, chúng tan biến như chưa từng tồn tại. Con người có thể gặp được người mình thích không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ giữa biển người kia, em gặp được anh, bên anh...