Có ai ngu dại giống như tôi không hả trời!
Có lẽ ngoài việc sợ vợ thì ngu dại nghe lời đàn bà chính là nhược điểm lớn nhất của tôi.
ảnh minh họa
Bích Nga đã có chồng, còn tôi đã có vợ. Chúng tôi quen nhau trên mạng rồi bước ra đời thường. Tôi thấy nàng là một cô gái sắc sảo, thông minh, hài hước. Những điều đó như một thứ gia vị nêm nếm vào cuộc sống đã đi vào lối mòn của vợ chồng tôi.
Cho đến một ngày, Bích Nga nói rằng nàng yêu và cần có tôi trong cuộc đời này. Thật sự là tôi hốt hoảng bởi chưa bao giờ tôi muốn ràng buộc với một người phụ nữ khác theo kiểu tình yêu vụng trộm, ngoài luồng. Tôi nói: “Chúng ta đều đã có vợ, có chồng, em nên suy nghĩ kỹ. Với đàn ông thì đơn giản hơn, nhưng phụ nữ thì khác. Họ sẽ chịu nhiều tai tiếng, thiệt thòi hơn…”.
Tôi nói thật lòng nhưng Bích Nga lại nghĩ tôi yêu và lo lắng cho nàng nên mới nói vậy. “Khi nói điều đó với anh, em đã lường trước mọi thứ. Chồng em suốt ngày đi làm ăn xa, chẳng quan tâm gì đến vợ con nên em làm gì anh ấy chẳng biết. Có thể em sẽ ly hôn”.
Tôi lại càng không muốn chuyện ly hôn của một người phụ nữ khác dính dáng tới mình. Hơn nữa, sau này tìm hiểu tôi biết chồng nàng chẳng đi làm ăn đâu xa mà chỉ quanh quẩn ở nhà và đang thất nghiệp. Có một sự ngán ngại dần len vào suy nghĩ và tình cảm của tôi. Hay là mình tìm cách rút lui khi chưa quá muộn?
Khổ nỗi, tôi chưa kịp nói thì Bích Nga đã đưa tôi vào tròng. Nàng gặp tôi với bộ dạng thiểu não và nói rằng vừa phát hiện chồng ngoại tình. Rồi nàng ngã vào lòng tôi, ôm hôn tôi, thậm chí sờ soạng khắp người tôi như thể một thế kỷ rồi nàng không có hơi đàn ông.
Kết quả là hôm đó tôi đã đưa nàng vào nhà nghỉ. Chúng tôi đã có những giây phút ân ái tuyệt vời. Thật lòng mà nói Bích Nga hơn hẳn vợ tôi về chuyện gối chăn. Nàng biết cách khiến đàn ông không thể cưỡng lại. “Đây là cách êm ái nhất để em trả thù người chồng bội bạc”- Bích Nga nói với tôi như vậy.
Video đang HOT
Tôi thông cảm cho nàng nhưng thật lòng nếu được chủ động thì chưa chắc tôi đã dám rủ rê nàng vô khách sạn vì tôi rất sợ vợ. Đó là sự thật. Tôi sợ vợ tôi biết được sẽ buồn, sẽ khổ. Nhưng Bích Nga đã hứa sẽ không làm điều gì tổn hại đến gia đình tôi. Có lẽ ngoài việc sợ vợ thì ngu dại nghe lời đàn bà chính là nhược điểm lớn nhất của tôi.
Bích Nga cứ ngày càng lấn tới. Nàng hay gọi điện, nhắn tin, hẹn hò. Thậm chí nàng còn gọi điện thoại đến nhà tìm tôi. Khi nghe vợ tôi báo lại, hồn vía tôi lên mây. “Tại sao em lại làm vậy? Em đã hứa rồi mà?”- tôi bực mình. Nhưng ngay sau đó sự bực bội tiêu tan khi tôi nghe giọng nói sũng nước mắt của nàng: “Vì em quá nhớ anh”.
Vậy là tôi lại lén lút đến chỗ hẹn, lén lút làm chuyện có lỗi với vợ con mình. Mỗi lần như vậy, Bích Nga lại lục bóp, lấy hết tiền bạc trong đó với lý do: “Để anh không thể làm chuyện bậy bạ với người con gái khác”. Trời ơi, tôi đâu phải hạng đàn ông thèm khát chuyện gái trai; tôi chỉ làm chuyện đó với Bích Nga vì bị nàng o ép, quyến rũ.
Rút kinh nghiệm, những lần sau, tôi chỉ mang tiền vừa đủ trả tiền thuê phòng. Thế là Bích Nga giãy nảy: “Anh giấu đút để đi với con khác phải không? Anh có muốn em gọi điện về nhà méc vợ anh không?”. Nàng còn dọa đưa hình chúng tôi ân ái lên mạng và gởi cho vợ con tôi nếu tôi không mang đầy tiền trong ví.
Tôi ngờ ngợ đoán ra phía sau câu chuyện bị chồng phản bội của nàng có điều gì đó không bình thường. Tôi kê điện thoại bàn cho bị chênh để nàng không gọi được. Tôi dặn vợ con không nghe điện thoại, không gặp người lạ vì bây giờ lừa đảo rất nhiều.
Chưa yên tâm, tôi tìm cách trốn luôn. Tôi tạm thời khóa điện thoại, gởi xe ở bãi gần công ty rồi đi bộ vào trước khi quan sát kỹ lưỡng. Tôi cũng khóa luôn facebook và dặn bảo vệ, tiếp tân, có ai gọi đến thì bảo tôi đi công tác nước ngoài…
Thế mà Bích Nga vẫn không chịu buông tha. Nàng lảng vảng trước cổng công ty liên tục mấy ngày khiến tôi không dám ló mặt ra, hôm nào cũng phải nói dối vợ con là bận việc nên về muộn…
Thật sự tôi biết mình ngu dại nhưng giờ đây tôi như cá đã mắc câu, càng vẫy vùng thì lưỡi câu càng ghim sâu vào da thịt… Làm sao để tôi thoát khỏi tai ương này đây? Có ai ngu dại như tôi không hả trời!
Theo NLĐ
Bi kịch em dâu cướp chồng
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh chia tay vì mình đi cafe với bạn Đã chung sống với nhau và có kế hoạch kết hôn nhưng anh luôn đa nghi với mọi mối quan hệ của mình, cho rằng mình có điều gì mờ ám. Bây giờ mình mới hiểu câu "Tình ngay lý gian" làm người ta khổ đến thế nào. Bạn trai của mình lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cả hai rất hợp nhau....