Có ai “nghiện” Facebook như tôi không?
Đối với tôi, vào Face là một thói quen còn cần thiết hơn cả ăn uống, và việc không vào được Facebook khiến tôi đau khổ nhất trên đời…
Tôi liên tục ngồi hàng giờ đồng hồ chỉ để tìm kiếm bạn bè và “add friend”.(Ảnh minh họa)
Tôi, một đứa con gái tuy đã 17 tuổi mà vẫn chưa tìm thấy một thú vui đích thực nào trong đời. Không manga, không thần tượng, không một mảnh tình vắt vai…Tôi chỉ biết đến trường – đi học – về nhà ngày nào cũng như ngày nào. Nhiều khi tôi thấy rằng cuộc sống thật sự quá nhạt nhẽo và vô vị đến phát ngán. Và rồi một ngày tôi biết đến Facebook.
Đó là khi tôi thi đỗ vào cấp ba, bố mẹ đã thưởng cho tôi một chiếc laptop. Mới đầu tôi chỉ lên mạng nghe nhạc, đọc báo là chủ yếu. Tôi cũng chả hiểu Internet có gì hấp dẫn thú vị mà bạn tôi có đứa ngồi nửa ngày ở ngoài quán không biết chán. Đối với tôi những thứ đó không có gì hấp dẫn lắm.
Thế rồi tôi biết đến Facebook qua lời mời của bạn bè trong email. Tò mò nên tôi cũng lập thử một cái cho biết. Status đầu tiên của tôi: “Giờ mới biết mặt mũi cái Facebook nó ra làm sao…” đã được hơn chục bạn bè like.
Họ vào comment nhiệt tình và chào mừng tôi đã đến với mạng xã hội này. Thú thực tôi cũng thấy thú vị ra phết. Vì có những đứa bạn từ hồi cấp 1 cấp 2 lâu lắm không gặp vậy mà cũng nhận ra tôi trên Face.
Có đứa còn hết sức ngạc nhiên vì tại sao đến giờ tôi mới có Facebook, như thế là cập nhật chậm, là mù công nghệ…Dần dần cái tư tưởng “không Facebook là chậm tiến, là thụt hậu” đã đi sâu vào suy nghĩ của tôi từ bao giờ không biết…
Có Facebook, tôi nhận ra mình không còn đứng ngoài những câu chuyện của mọi người xung quanh. Tối hôm trước đứa bạn tôi vừa upload một album ảnh với người yêu nó, là ngay lập tức sáng hôm sau chuyện đó đã thành đề tài hot trên “hội nghị bàn tròn”.
Mọi người ngồi bình luận rôm rả, hết chuyện này đến chuyện kia. Nhiều khi đọc comment mà tôi lăn ra cười suốt cả buổi sáng. Chưa có lúc nào tôi lại thấy mình vui vẻ và hứng thú như vậy.
Sau hai tuần, tôi đã add được 300 bạn và cảm thấy rất vui khi tìm ra Facebook của người quen trên mạng. Click hết từ link này đến link khác, tôi cảm thấy bị cuốn hút vô cùng. Tôi thấy rất khoái việc chat và comment với bạn bè để giữ liên lạc hàng ngày, đỡ phải vào yahoo bất tiện.
Thậm chí không cần quen, Face của những người xa lạ tôi cũng add hết. Càng nhiều bạn trong friend list lại càng có những chuyện thú vị hơn để tôi theo dõi, bình luận. Đến giờ, tôi cũng add được hơn 4000 bạn bè để tám chuyện hàng ngày cho vui.
Video đang HOT
Tôi không nhớ rõ thời gian mình dành cho Facebook hàng ngày là bao nhiêu. Chỉ biết một buổi chiều được nghỉ học ở nhà tôi phải sạc pin laptop liên tục 3 lần để thỏa mãn thú vui lướt Facebook. Hiện tại tôi đã like khoảng 300 page và là thành viên của hơn 50 hội.
Sở dĩ tôi like và gia nhập hội nhiều như thế là để hóng các tin tức xung quanh. Một ngày mở Face lên mà không có vài chục cái Notification từ các hội là tôi thấy hụt hẫng và bứt rứt không chịu được. Một ngày như thế đối với tôi mà nói là một ngày cực kì nhạt nhẽo, vô nghĩa hết sức.
Chat với bạn bè rồi cũng hết chuyện, tám chuyện bang hội mãi cũng chán, tôi ngồi ôm Facebook cả ngày để khám phá hết các tính năng và ứng dụng của nó. Có đợt, tôi bị lậm phải trò chơi nông trại trên Facebook và gần như không thể nào bỏ được. Ngày nào cũng vậy, tôi tranh thủ trồng trọt, chăn nuôi và phải canh giờ liên tục để thu hoạch sản phẩm.
Đêm nào tôi cũng phải hẹn chuông báo thức vài tiếng dậy một lần để thu hoạch, nếu không tôi sợ sẽ bị kẻ khác “trộm” mất. Tôi mê game ấy khủng khiếp, lúc nào cũng thấy bứt rứt, nóng ruột chờ được tan học về nhà để tiếp tục trò chơi.
Tôi nghiện game, nghiện Facebook có lẽ chẳng khác gì bọn con trai mê Đế chế hay Rồng Đen. Hội cú đêm mê game nông trại của tôi trên mạng lắm đứa còn phải ngạc nhiên vì tôi là con gái mà lại có sức để cày game thông đêm suốt sáng như vậy.
Cũng chả có gì là ngạc nhiên, vì đã là sở thích thì ai cũng sẽ dành trọn thời gian để theo đuổi nó. Bạn bè có thú vui thức khuya đọc truyện tranh, rồi ngắm video của thần tượng, còn tôi, tôi đam mê Facebook. Dù là đam mê gì thì tôi thấy cũng không khác nhau là mấy. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm khi nuông chiều sở thích của bản thân như vậy. Đến giờ tôi đã chính thức bị cuồng Facebook và phải chịu những tác hại khủng khiếp.
Vừa lên cấp ba, tôi đã phải đi đo lại kính vì mắt tôi tăng lên 5 phẩy do ngồi lap quá nhiều. Thức khuya liên tục, cộng với việc chơi game quá độ đã khiến tôi nhiều lúc bị hoa mắt và kiệt sức khi ở lớp. Có lần tôi gục xuống ngủ ngon lành suốt ba tiết học vì quá buồn ngủ. Nhưng không hiểu sao cứ về nhà là tôi lại tỉnh như sáo sậu.
Tôi tiếp tục chơi game, tiếp tục vào Facebook để cập nhật tin tức không biết chán. Để phục vụ cho thú vui, tôi nhất định đòi bố mẹ phải mua cho mình chiếc điện thoại mới để online Facebook. Có điện thoại trong tay, cứ 5 phút tôi vào Facebook một lần nếu không thì không chịu được.
Ngày nghỉ ở nhà, mọi dự định đi chơi của tôi với bạn bè gần như bị trì hoãn liên tục vì tôi bị cuốn vào những câu chuyện trên Facebook. Dần dần tôi không còn thích ra đường vui chơi với bạn bè như trước, thay vào đó được ở nhà chơi game và chat chit với anh em trong hội về thành quả lao động còn thích hơn nhiều.
Không biết từ bao giờ tôi lại tự tách mình ra khỏi bạn bè như vậy. Đối với tôi thì vào Facebook là một thói quen còn cần thiết hơn cả ăn uống và việc không vào được Facebook khiến tôi đau khổ nhất trên đời. Ngồi ăn cơm thấy tôi cứ ôm lấy cái điện thoại để lướt Face mà bố mẹ tôi rất bực. Kết quả học tập giảm sút khiến bố mẹ quyết định tịch thu điện thoại và laptop để bắt tôi phải cai game.
Nhưng tôi biết phải làm sao khi cái thú vui ấy đã ăn sâu vào máu tôi rồi. Tôi ngày càng hay cáu gắt và chửi bậy liên tục vì ức chế, vì stress, vì không được vào Facebook. Cứ thế này thì tôi điên lên mất. Hai ngày sống không face với tôi như cực hình. Rồi tôi tìm mọi cách lao ra quán Internet để thỏa mãn bản thân mình, có lần tôi còn dám trốn học cả buổi chiều để online…
Tôi phải làm thế nào đây. Liệu đây có phải là bệnh không hay chỉ vì tôi quá mải chơi và yếu đuối? Ngày nào tôi cũng nhắc mình hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mình chơi game. Ngày mai sẽ không như thế nữa nhưng rồi tôi lại chứng nào tật nấy.
Tôi càng lúc càng không kiểm soát bản thân mình được nữa rồi… Mong các bạn cho tôi một lời khuyên hữu ích vào lúc này nhé! (Chắc trên đời này chẳng có ai ẩm ương như tôi đâu nhỉ, hic..)
Theo VNE
Tôi làm sao có thể trách mẹ chồng?
Bà khóc và xin lỗi tôi vì "con dại cái mang" nhưng trong chuyện này, tôi làm sao có thể trách mẹ?
Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên".
Tôi nói rằng tôi không mơ giàu có mà chỉ muốn anh được thỏa chí bay nhảy và cuộc sống gia đình đỡ chật vật hơn. "Còn cái chuyện lên thành phố thì sau này tính vì em quen sống ở đây rồi, trên đó ồn ào lắm". Tôi nói để anh đỡ lo chớ thật ra ai cũng bảo tôi chồng đâu thì vợ đó mới chắc ăn vì ở thành phố mọi thứ không đơn giản, nhất là đàn ông, không có vợ con bên cạnh, họ rất dễ sa ngã. "Nhớ là không được lo lắng bậy bạ nghe chưa. Anh chỉ có một mình em thôi"- anh ôm hôn tôi trước khi đi.
Anh lên thành phố hùn hạp với bạn bè mua bán phế liệu; được hơn 2 tháng thì lập cơ sở gia công cơ khí. Có lẽ ông trời thương tình, cộng với tính tình chăm chỉ của anh nên chỉ 5 năm sau anh đã kiếm được 5 cây vàng mua miếng đất ở Bình Chánh cất căn nhà nhỏ. Khi nghe anh nói tôi rất mừng vì có nhà rồi, anh sẽ đỡ vất vả; hơn nữa có nhà rồi thì ngày vợ chồng sum hợp cũng không còn xa nữa.
Có lần mẹ chồng tôi bảo: "Hay là con dọn lên ở với nó, để mẹ về Cà Mau với con út chớ vợ một nơi, chồng một ngã như vầy, mẹ thấy không được". Ý mẹ tôi nói chuyện con cái vì cưới nhau như vậy là đã được hơn 8 năm mà tôi vẫn chưa sinh cho mẹ thằng cháu nội. Đâu phải tôi không muốn có con mà vì thời gian đầu mới cưới còn nghèo quá nên vợ chồng kiêng cữ; còn kể từ khi anh đi Sài Gòn thì mỗi tháng anh về một lần rồi đi, tôi cũng van vái trời phật phù hộ cho tôi có một đứa con để hủ hỉ cho vui cửa, vui nhà nhưng mãi vẫn không thấy.
Cho đến một lần cách đây chưa lâu, anh gọi điện nói rằng anh bị bệnh nên không về được. Anh bảo tôi đừng lo, tiền chi tiêu trong tháng của hai mẹ con, anh đã bỏ vô thẻ cho tôi đầy đủ. Tự dưng tôi muốn khóc. Cái mà tôi cần là hơi ấm của một người chồng chứ đâu phải những đồng tiền vô tri mà tháng tháng anh gởi vào tài khoản cho tôi? Anh đâu biết rằng, tôi không hề đụng đến những đồng tiền đó. Lương giáo viên của tôi cộng với thu nhập từ tiệm tạp hóa của mẹ, hai mẹ con chi xài tằn tiện thì cũng đã đủ.
"Tháng này thằng Tuấn không về hả con?"- tối thứ bảy, mẹ tôi đột ngột hỏi. Tôi cứ tưởng mẹ quên, ra là mẹ vẫn nhớ. "Dạ, ảnh bệnh rồi mẹ"- tôi nói để bà đừng trông. Không ngờ bà bảo tôi: "Vậy thì con phải lên coi nó bị làm sao". Bà giục tôi đi Sài Gòn. Thú thật nghe nói là tôi đã sợ. Tôi xem tivi thấy trên đó đủ thứ phức tạp thì rất sợ. Hơn nữa đường đi nước bước tôi đâu có biết, lỡ mà đi lạc thì không biết làm sao? "Đường đi trong miệng mình, cứ hỏi người ta thì ra hết"- mẹ tôi gắt.
Tôi biết bà nóng ruột con trai nên mới như vậy chớ trước nay lúc nào bà cũng nhẹ nhàng với tôi. "Dạ, để con đi thăm ảnh, mẹ đừng lo, mẹ ngủ đi". Tôi trấn an bà trong khi cả đêm tôi gần như không ngủ được. Tôi cũng không dám gọi cho Tuấn vì biết tính anh, một khi anh đã nói không được làm thì không được cãi lời.
Những tháng ngày trước mặt, tôi không biết phải làm sao với cuộc hôn nhân đã rạn vỡ của mình (Ảnh minh họa)
Sáng sớm, tôi đón xe đi Sài Gòn. Lên tới Bến xe miền Tây thì đã 11 trưa. Tôi đưa địa chỉ cho một anh xe ôm nhờ anh chở đi. Anh ta săm soi tờ giấy rồi lắc đầu: "Ghi vầy ông nội tui tìm cũng hỏng ra nói chi tui". Nhưng có lẽ thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, anh ta tội nghiệp nên lại nói: "Thôi thì để tôi chở cô đi tìm nhưng nói trước là tôi coi đồng hồ để tính tiền đó nghen".
Đúng là cái địa chỉ mà Tuấn nói và tôi ghi lại chẳng tồn tại trên đời này. Nó là một khu nhà xây dựng trái phép, chẳng có số nhà, cũng không có tên đường. Tôi nói với anh xe ôm: "Thôi, anh để tôi đi hỏi từng nhà, thế nào cũng kiếm được". Anh xe ôm có vẻ ái ngại cho tôi: "Lỡ cô kiếm không ra thì sao?".Tôi bảo anh đừng lo, kiếm không được tôi sẽ đón xe ra bến xe để về quê. Anh chỉ lấy 50 ngàn tiền xe dù phải mất cả buổi trưa chở tôi đi vòng vòng.
Cuối cùng rồi tôi cũng tìm được nơi cần tìm. Đó là nhờ tôi nhanh trí, kiếm nhà tổ trưởng dân phố để hỏi. Nhưng bà tổ trưởng cũng nghĩ nát nước mới nhớ ra: "À, nhớ rồi, hai vợ chồng ông này ở tuốt luốt trong hẻm. Nghe đâu vợ mới đẻ. Cháu là em ổng hả? Dưới quê mới lên hả?". Tôi nghe vậy thì tin chắc rằng bà tổ trưởng đã nhầm lẫn, thế nhưng đã lỡ nhờ người ta dắt đi tìm, thôi thì cứ đến rồi cảm ơn và đi chỗ khác cũng không sao.
Thế nhưng bà tổ trưởng không lầm, chỉ có tôi lầm. Nhà đó đúng là có một người tên Tuấn, đúng là họ có hai vợ chồng và đúng là vợ anh ta vừa đẻ... Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt hốt hoảng của anh lúc đó. Anh đứng như trời trồng, miệng há hốc. Tôi cũng vậy. Nhưng rồi chính tôi lại người giải vây cho anh. Tôi cố nén để đừng khóc: "Anh hai, mẹ nghe nói anh bệnh nên bảo em lên coi anh sao rồi".
Bà tổ trưởng tươi cười: "Thôi, ở chơi với anh chị nghen, dì về đây".
Tôi chết sững nhìn chồng mình. Ra lý do anh không về là đây. Tôi nhìn vào buồng, nơi có tiếng con nít khóc oe oe rồi lại nhìn anh. "Ra là vậy!". Tôi chỉ nói được có bấy nhiêu rồi quay lưng bỏ chạy. Anh đuổi theo kéo tôi lại: "Nghe anh nói, chuyện dài dòng lắm, không phải như em nghĩ đâu". Tôi hất tay anh ra: "Tôi không muốn nghe".
Tôi chạy như bị ma đuổi khỏi ngôi nhà không số, không có tên đường ấy. Đất trời như đổ sụp dưới chân. Đầu óc tôi quay cuồng.
Hôm đó tôi về tới nhà đã 11 giờ đêm. Mẹ chồng tôi vẫn còn thức chờ. Nghe tiếng kêu cửa, bà lật đật chạy ra: "Nó sao rồi con? Vô tắm rửa rồi ăn cơm. Để mẹ hâm đồ ăn". Thấy mẹ luýnh quýnh, tôi thương bà đến nghẹn lời: "Ảnh chỉ bị cảm sơ sơ thôi mẹ". Rồi tôi vào phòng tắm. Dường như sức chịu đựng của tôi chỉ đến đó. Tôi ngồi sụp xuống, ôm mặt bật khóc.
Giờ thì mẹ tôi đã biết. Bà nằm vùi mấy ngày. Bà khóc và xin lỗi tôi vì "con dại cái mang" nhưng trong chuyện này, tôi làm sao có thể trách mẹ? Nếu có trách là trách chồng tôi, anh đã không giữ được lòng mình, không giữ vẹn chữ thủy chung như đã từng thề thốt. Anh gọi điện về nói rằng, anh không dám về để gặp tôi, gặp mẹ. Anh nói do hoàn cảnh đưa đẩy chứ anh vẫn một dạ với tôi...
Thế nhưng giờ đây niềm tin trong tôi đã sụp đổ. Những tháng ngày trước mặt, tôi không biết phải làm sao với cuộc hôn nhân đã rạn vỡ của mình. Tôi phải buông bỏ để anh đi với người đàn bà kia hay là giành giật, níu kéo một con người đã không còn trọn vẹn thuộc về mình?
Theo VNE
Nếu "cho" quá sớm, anh có khinh tôi? Nếu tôi dâng hiến cho anh quá sớm, liệu anh có khinh thường hay lợi dụng tôi? Nếu tôi gần gũi thể xác với một chàng trai phải nói là khá sớm cho một mối quan hệ, vậy anh ấy có khinh thường, lừa dối hay lợi dụng tôi không? Và liệu tôi có nhận được một tình yêu chân thành từ trái...