Có ai muốn đánh đổi sự bất hạnh của mình không?
Bạn có bế tắc trong ý nghĩ cuộc đời mình quá bất hạnh và mong được sống cuộc đời người khác? Câu chuyện này sẽ giúp bạn tìm được lối thoát.
Khi chưa biết đến nỗi bất hạnh của người khác, chúng ta thường có xu hướng cho rằng mình là người bất hạnh nhất. Tại một miền quê nghèo xa xưa, có một ngôi làng nằm khuất sâu trong thung lũng.
Tại đây, những người dân trong làng quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà vẫn nghèo mãi, khiến cho không khí trong làng luôn luôn ảm đạm, than khóc khắp nơi.
Một ngày nọ, có một ông lão từ đâu ghé ngang qua ngôi làng và dựng tạm cho mình một túp lều ngay đầu làng làm chỗ nghỉ chân. Ngày ngày ông lão lại đeo một chiếc giỏ to trên lưng, chịu khó đi nhặt nhạnh những nhánh củi khô sát bìa rừng và đổi lấy lương thực để sống qua ngày.
Ban đầu những người dân trong làng cũng không để ý đến việc ông lão từ đâu đến, bởi họ nghĩ cuộc sống nơi đây vốn đã quá đủ bất hạnh và khổ cực rồi, ai mà thèm để ý đến một ông lão sắp chết kia. Nhưng rồi ngày qua ngày, họ bắt đầu để ý, dường như họ chưa bao giờ nghe thấy ông lão này than thở dù chỉ là một tiếng, dường như cuộc sống của ông rất thỏa mãn, không thiếu thốn gì thì ông mới như vậy?
Cho đến khi không thể chịu đựng thêm được nữa, tất cả dân làng liền quyết định kéo đến túp lều của ông lão để hỏi bí quyết làm sao để có thể sống được thoải mái, vui vẻ như ông vậy.
Thật ngạc nhiên, sau khi nghe mọi người thắc mắc, ông lão chỉ mỉm cười, đi vào trong lều lấy chiếc giỏ to đem ra để giữa sân, đoạn nói: “Bây giờ mọi người hãy viết tất cả những nỗi khổ của mình ra một mảnh giấy và sau đó gấp lại rồi cho vào cái giỏ này cho ta.”
Dân làng thấy ông lão nói vậy càng cảm thấy khó hiểu và thắc mắc, tuy nhiên vẫn nghe lời ông lão mà làm theo. Sau khi tất cả người dân trong làng đều đã tự viết ra nỗi khổ của mình và đem thả vào chiếc giỏ, ông lão liền tiến về phía chiếc giỏ, dùng tay đảo đi đảo lại những mảnh giấy trong đó, và nói: “Được rồi, bây giờ làm phiền mọi người hãy lại đây, mỗi người hãy nhặt lại cho mình một mảnh giấy và đọc nó, sau đó hãy nói cho ta biết, có đồng ý đánh đổi nỗi khổ của mình đã viết lúc ban đầu, lấy nỗi khổ mà mình vừa lấy lại trên tay kia không nhé?”
Lại một lần nữa ông lão khiến cho dân làng càng trở nên hoang mang, khó hiểu, nhưng họ vẫn quyết định làm theo lời ông lão yêu cầu. Khi mọi việc đã xong, họ liền mở những mảnh giấy ra và đọc to lên những nỗi khổ của người khác được ghi lại trên giấy. Tuy nhiên sau đó, không ai bảo ai, thật lạ, tất cả đều lặng đi. Lúc này ông lão mới cười lớn và hỏi to: “Có ai muốn đánh đổi sự bất hạnh của mình không?”
Video đang HOT
“Không!” – Tất cả dân làng đều đồng thanh kêu to.
“Có phải những nỗi bất hạnh mà các người vừa nhặt lên kia, so với những bất hạnh mà các người cho là đang phải trải qua còn tồi tệ hơn rất nhiều lần?” Ông lão lại hỏi.
“Ví như anh kia bị gãy một tay, không thể làm được việc nặng ngoài đồng, đó là sự bất hạnh nhất rồi, vậy anh có đồng ý đánh đổi với người hàng xóm của anh, có đầy đủ tay chân kia, nhưng anh ta phải nuôi cha mẹ già, người vợ và cả đàn con còn bé không? Hay anh có đồng ý đổi lấy cặp mắt mù lòa của ông già ngồi mài dao ngoài chợ để có đủ tay chân không?”.
Đoạn ông nói tiếp: “Phàm đã là cuộc sống, chúng ta không thể tránh khỏi những khó khăn, trở ngại luôn song hành cùng chúng ta. Tuy nhiên nếu ta chỉ biết nhìn vào những khó khăn, những bất hạnh đó mà than thở, oán than, rồi soi mói, so sánh với người khác… mà không chịu tìm cách khắc phục, tập cách nhẫn nhịn, tự vượt lên bản thân, thì nỗi khổ đó há chẳng phải sẽ mãi mãi ngự trị trong tâm hồn ta, ám ảnh cuộc đời ta, và bao phủ lên cả cuộc sống gia đình ta sao?
Sở dĩ ta kêu mọi người tự viết ra nỗi khổ của mình và lại nhặt một nỗi khổ của người khác lên xem, cũng chỉ mong các người nhận ra được một điều, mọi vấn đề có thể với ta nó là sự bất hạnh, nhưng với người khác, nó chưa chắc đã là bất hạnh nhất, chỉ là do cách nhìn nhận của ta về vấn đề đó mà thôi. Phải vậy không?”.
Mọi người sau khi nghe ông lão nói xong, không ai nói được câu gì, chỉ lẳng lặng tản dần đi. Kể từ đó về sau, người ta không còn nghe thấy những tiếng oán thán kêu than trong ngôi làng đó nữa, thay vào đó là những lời ca tiếng hát, an ủi động viên nhau, và ngôi làng cũng dần khấm khá lên, không còn đói khổ như xưa.
Tuy nhiên cũng kể từ dạo đó, mọi người không còn thấy ông lão đâu nữa, và người dân trong làng luôn kể lại cho con cháu đời sau về câu chuyện “đánh đổi sự bất hạnh” như một bài học quý báu cho đời.
Theo VNE
Thiếu nữ nhà giàu ngây thơ và cái giá đắng phải trả phút lên bar
Những ngày tháng nằm nhà chờ sinh là những ngày tháng tôi phải sống trong nước mắt ân hận và sự tủi hờn. Chỉ vì 1 phút nông nổi, tôi đã tự đưa cuộc đời mình vào ngõ cụt thế này đây.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội trong một gia đình có 4 anh em, tôi là con út và là con gái duy nhất trong nhà. Vì thế, bố mẹ rất cưng chiều và coi tôi như tiểu thư. Trong nhà tôi không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì.
Về điều kiện kinh tế, bố mẹ tôi có công ty kinh doanh riêng nên cuộc sống về vật chất lẫn tinh thần 4 anh em tôi không phải lo lắng. Dù công việc kinh doanh có bận rộn đến đâu thì bố mẹ vẫn dành cho chúng tôi những khoảng thời gian sum vầy bên nhau.
Tôi thừa hưởng nét cao ráo của bố, cộng thêm làn da trắng ngần của mẹ. Vì thế đứng cạnh các bạn nữ đồng trang lứa, tôi luôn là đứa nổi bật, cuốn hút.
Còn nhớ hồi đi học, có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng vì xác định phải học nên tôi lắc đầu từ chối.
Cuộc sống của tôi không có nhiều sự biến động cho đến năm tôi bắt đầu vào đại học năm nhất. Khi ấy công ty của bố mẹ cũng lâm vào tình cảnh khốn đốn. Không có tiền xoay sở, bố mẹ bắt đầu cãi vã và rồi những bữa cơm gia đình thưa thớt dần.
Bỗng một ngày, tôi nhận hung tin công ty phá sản, trong nhà còn tài sản gì bố mẹ đem cầm cố, bán hết để trả nợ. Còn căn nhà là tài sản giá trị duy nhất cũng bị ngân hàng siết nợ. Cả nhà chúng tôi phải dọn tạm về ở thuê trong một căn nhà bé nằm sâu trong ngõ nhỏ.
Kể từ ngày đó, tôi như bị trầm cảm, sốc tâm lý không chú tâm vào học hành được nữa. Cha mẹ tôi nhìn con đờ đẫn thì xót vẫn hàng ngày động viên "thôi con ạ, của cải mất đi còn làm được chứ giờ con phải chú tâm học hành để mai sau đỡ khổ".
Bỏ mặc những lời can ngăn ấy, ban ngày tôi vẫn ngoan ngoãn đi học, đến lớp đến trường như bao bạn bè khác. Nhưng cứ đêm đến, lấy cớ đi học thêm, tham gia các hoạt động ngoại khóa này nọ, tôi cùng đám bạn lên bar, ăn chơi nhảy múa thác loạn. Từ một "tiểu thư" tôi bỗng chốc trở thành một đứa con gái biết chơi hết thảy mọi thứ mà không biết điểm dừng.
Thường xuyên lên bar chơi nên tôi có làm quen với một chàng trai công tử, hào hoa. Anh bảo anh 27 tuổi chưa vợ con, nhà cao cửa rộng ở Hà Nội. Cũng phải nói thêm rằng tôi chưa từng yêu ai hay rung động trước ai nên khi nhìn thấy vẻ điển trai cuốn hút của người đàn ông ấy tôi đã như người mất hồn, tưởng chứng bị "thôi miên".
Dần dần, anh tiếp cận tôi bằng những món quà hàng hiệu, đắt tiền - Thứ mà hồi xưa khi công ty gia đình tôi chưa phá sản có cho tôi cũng chẳng đoái hòa. Cứ thể, chúng tôi tâm sự, thủ thỉ hẹn nhau lên bar mỗi tối.
Và rồi trong một đêm mưa gió định mệnh anh ngỏ lời yêu tôi. Trong cơn say không kiểm soát được hành động tôi đã trao "cái ngàn vàng" cho anh mà không nghĩ rằng cuộc đời mình chính thức rẽ sang một trang đầy đau khổ từ đây.
Từ sau hôm đó, chúng tôi vẫn liên lạc cùng nhau nhưng những tin nhắn hỏi han nhau ngày một thưa dần. Tôi vẫn đến lớp nhưng một thời gian sau cơ thể thường xuyên thấy mệt, buồn nôn.
(Anh minh hoa)
Mẹ thấy con gái ngày càng xanh xao bắt tôi đi khám và rụng rời khi biết mình đã mang bầu. Tôi lo lắng, gọi điện thoại cho anh mà điện thoại đều "thuê bao không liên lạc được".
"Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra" bụng tôi mỗi ngày một lộ rõ. Mẹ tôi đã sinh nghi. Tôi cũng phải thừa nhận đã mang bầu với một người đàn ông mà giờ tôi không biết anh ở đâu.
Mẹ tôi choáng váng và bắt tôi đi phá thai vì lo sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Nhưng bác sĩ nói nếu bỏ sau này khả năng làm mẹ của tôi rất thấp nên tôi đành bảo lưu kết quả học tập và chờ tháng sinh con.
Những ngày tháng nằm nhà chờ sinh là những ngày tháng tôi phải sống trong nước mắt ân hận và sự tủi hờn. Chỉ vì 1 phút nông nổi, tôi đã tự đưa cuộc đời mình vào ngõ cụt thế này đây. Tôi đã làm bố mẹ tôi thêm khổ sở khi phải lo liệu cho cả tôi và đứa con sắp chào đời. Tôi hận anh, tôi hận bản thân mình.
Theo blogtamsu
Cuộc đời xuống dốc không phanh vì yêu phải cô vợ sắp cưới Khi bắt đầu, tôi đã nghĩ mình có thể cáng đáng, có thể đóng vai người hùng để cứu rỗi đời cô ấy. Nhưng giờ, tôi mới nhận thấy, hình như cô ấy là tội nợ của đời tôi. Tôi đã nghĩ chỉ cần xong khoản nợ đó là hai đứa có thể yên tâm cưới nhau, lo cho tương lai sau này....











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Xem phim "Sex Education" cùng chồng, tôi đỏ mặt NGƯỢNG NGÙNG vì một câu nói và đúc rút BÀI HỌC ĐẮT GIÁ trong hôn nhân

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Chưa nhận được lời chúc nào từ chồng ngày 8/3, mở mắt ra mẹ chồng đã đưa tôi món quà ẩn giấu bí mật kinh hoàng

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp

Anh rể đẩy cho em dâu chậu quần áo, tôi ấm ức bê đồ đi giặt thì phát hiện xấp tiền và giật mình với câu nói phía sau lưng

Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu "mời khéo" về vì đi ăn 2 người sẽ làm họ lỗ vốn

Chồng cũ chuẩn bị tái hôn, tôi bất ngờ đến sốc khi biết vợ sắp cưới của anh ta là ai

Nghe nhân tình nói một câu trong bữa tối, tôi hối hận vì đã lầm lỡ suốt 5 năm

Tôi chỉ mong một lần bố tặng quà 8/3 cho mẹ
Có thể bạn quan tâm

Ukraine cân nhắc thoả thuận ngừng bắn để giành lại hỗ trợ quân sự từ Mỹ
Thế giới
19:37:15 10/03/2025
Xuất hiện với khuôn mặt căng phồng tại Paris, Lâm Tâm Như 49 tuổi lại bị mỉa mai: Thư Kỳ "nuốt trọn" hào quang
Sao châu á
19:16:34 10/03/2025
Vụ xe limousine 'chở người' trên nắp capo ở Hà Nội: Tạm giữ tài xế ô tô
Pháp luật
19:13:39 10/03/2025
Thu Quỳnh lên tiếng về chi tiết nhầm thoại trong phim "Cha tôi, người ở lại"
Hậu trường phim
18:03:46 10/03/2025
Khoảnh khắc cậu bé núp sau bức tường khiến gần 2 triệu người thót tim hồi hộp
Netizen
18:01:43 10/03/2025
"Cha tôi, người ở lại" tập 10: Việt bị côn đồ hành hung, bố ruột đến cứu
Phim việt
17:18:17 10/03/2025
Phía Anh Trai Say Hi chính thức lên tiếng về văn bản lan truyền có nội dung Tiêu ngữ quốc gia sai lệch gây phẫn nộ
Tv show
17:09:23 10/03/2025
Nữ nghệ sĩ bần thần, vừa đi vừa khóc nức nở sau lễ hoả táng của diễn viên Quý Bình
Sao việt
17:01:21 10/03/2025