‘Có 100 triệu tôi sẽ là chồng tốt’
Vĩnh cười khẩy: “Cô vì con hay vì tham vọng của bản thân? Nghe đâu cô mới lên quyền Giám đốc nên đang cố gắng thể hiện mình xứng đáng được bổ nhiệm chính thức, đúng không? Chúng ta hãy sòng phẳng trao đổi để đôi bên cùng có lợi nhé. Tôi sẽ đóng vai ông chồng tốt để tôn vinh hình ảnh cho cô, còn cô lại quả cho tôi 100 triệu, coi như sự bù đắp”.
Ngày mới nên duyên, tôi thường nói với Vĩnh, nếu sau này tình cảm trong trái tim anh đã nguội thì hãy thẳng thắn nói ra chứ đừng lén lút phụ bạc, “đâm lén” sau lưng tôi bởi trên đời này thứ mà tôi ghét nhất là sự giả dối. Tôi còn bảo dù yêu đến mấy cũng sẽ không bao giờ níu kéo, ràng buộc khi người ta không còn tha thiết với mình…
Hai đứa con lần lượt chào đời trong niềm hạnh phúc viên mãn của tôi. Nhưng đúng vào dịp kỷ niệm 15 năm ngày cưới, tôi cay đắng phát hiện ra Vĩnh dan díu với cô đồng nghiệp trẻ. Không chối bỏ, cũng chẳng vòng vo tìm lý do bao biện, Vĩnh thừa nhận đã trót phải lòng người phụ nữ khác rồi lạnh lùng bảo tôi giải quyết thế nào anh cũng chấp nhận.
Giam mình trong nước mắt cả tuần liền cùng với những đắn đo, suy tính, cuối cùng tôi quyết định cho Vĩnh cơ hội quay về đoàn tụ. Nỗi đau bị phản bội không dễ khỏa lấp nhưng tôi muốn giữ cho hai con tổ ấm trọn vẹn với tình yêu, sự quan tâm, chăm sóc của cả bố lẫn mẹ. Ở cơ quan, tôi đảm đương trọng trách Phó Giám đốc kiêm chủ tịch công đoàn, lại mới được cấp trên đưa vào diện “nguồn quy hoạch” bởi còn 2 năm nữa chú Giám đốc đến tuổi nghỉ hưu.
Đường công danh đang thênh thang, rộng mở, tôi không thể vì chuyện riêng tư mà lỡ mất cơ hội thăng tiến. Gương tày liếp của cô bạn học cũ là bài học cảnh tỉnh tôi. Giỏi giang, năng động, được coi là ứng cử viên số 1 cho chức danh Giám đốc thư viện tỉnh, nhưng chỉ vì ly hôn chồng, tranh chấp quyền nuôi con, chia tài sản mà những đồng nghiệp bấy lâu quý mến, ủng hộ cô ấy đồng loạt quay lưng.
Họ bàn tán, dị nghị rằng việc nhà còn chẳng lo xong thì làm sao quản lý, điều hành được đơn vị gần 50 nhân viên. Vậy là gia đình vẫn “tan đàn xẻ nghé”, công việc thì dậm chân tại chỗ, bạn tôi chán nản, buông xuôi, chẳng còn động lực phấn đấu nữa.
Video đang HOT
Nhưng Vĩnh vẫn chẳng thể vượt qua cám dỗ. Sau khi trắng trợn tuyên bố “không thể sống thiếu cô ta”, Vĩnh chủ động đòi ly hôn. Tôi ngậm ngùi thỏa hiệp, dù không còn chút tình cảm gì với nhau thì cũng duy trì mối quan hệ hôn nhân vì con, vì thể diện của cả hai. Vĩnh chấp thuận với giao ước anh ta có quyền sống với “khoảng trời riêng” của mình, tôi không được phép can thiệp vào.
Từ đó, ngôi nhà trở thành quán trọ đối với Vĩnh. Tôi luôn phải kiếm lý do bố đi công tác, bố bận việc chỗ nọ, chỗ kia để trấn an hai con khi chúng thắc mắc, gặng hỏi. Lễ tết, giỗ chạp hoặc những dịp cần thiết, tôi và Vĩnh thường “đóng kịch” tình tứ đưa con về quê. Tôi cười đáp lại những lời tung hô, ngưỡng mộ của mọi người xung quanh mà lòng tái tê. Gần 2 năm, cuộc sống của tôi tựa địa ngục khi phải gồng mình lên duy trì vỏ bọc gia đình.
Ném tờ đơn ly hôn xuống trước mặt tôi, Vĩnh gằn giọng: “Cô làm ơn ký đi, buông tha dứt điểm cho tôi đi, tôi chán ngấy cái màn kịch này rồi”. Tôi cuống quýt khẩn nài: “Anh đối xử tệ bạc thế nào em cũng cam lòng, chỉ xin đừng làm tổn thương hai con”.
Hất tôi ra,
Choáng váng trước sự tàn nhẫn của Vĩnh nhưng tôi vẫn mềm mỏng thuyết phục: “Lâu nay anh chẳng đóng góp đồng nào nuôi con, một mình em phải trang trải mọi thứ, lấy đâu ra hàng trăm triệu đưa cho anh”. “Cô hẹp hòi vậy thì đừng trách tôi vô tình”- Vĩnh tức tối thốt lên rồi sập cửa bỏ đi.
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...