Chuyện về những ngón tay đan
Em thích mùa đông, thích những vòng tay ôm thật chặt và những ngón tay đan cài nằm gọn lỏn trong túi áo anh, vừa ấm áp vừa bình yên.
Tặng chàng trai em yêu nhất quả đất,
Anh này, từ khi yêu anh, anh có biết em thích nhất là điều gì không? Em thích nhất đó là cảm giác được đan tay mình vào tay anh, cứ như thể dù có chịu bao gió mưa bão bùng thì nhất định, nhất định chúng ta sẽ không bao giờ lìa xa nhau được.
Em thích những ngón tay đan cài, thích cái cách anh nắm chặt bàn tay tay em, từng ngón xen kẽ, xen kẽ vào nhau để chứng minh cho khoảng trống giữa các ngón tay là có thật, và ngón tay anh lấp đầy khoảng trống đó cũng là có thật.
Em thích cái nhăn mặt của anh mỗi khi em có “lỡ” quên mất mà không để tay mình vào tay anh như thường lệ, em thích cái cách anh dắt tay em qua đường, qua những dòng xe tấp nập, qua những phố dài mỗi khi mình đi bộ cùng nhau.
Em thích mùa đông, thích những vòng tay ôm thật chặt và những ngón tay đan cài nằm gọn lỏn trong túi áo anh, vừa ấm áp vừa bình yên.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Em thích mỗi lúc giận hờn, em quay lưng bỏ đi và khóc, rồi anh kiểu gì cũng chạy theo sau nắm lấy tay em, đan những ngón tay to lớn của anh vào những ngón tay nhỏ xíu như em bé của em. Anh nghiêm nghị bảo với em dù có thế nào, dù có chuyện gì, dù có bực anh đến mấy thì cũng đừng đi như thế, một cách chân thành.
Em thích nhìn lại mỗi lần chúng mình nắm tay nhau qua mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông, chỉ để thấy rằng anh vẫn luôn bên cạnh và gần em như thế. Em thích nhìn cả những dòng người tấp nập trên phố, thích nhìn những đôi tình nhân nắm tay nhau bước đi trong mùa lạnh buốt.
Bình yên là trong tay anh, bình yên là những ngón đan cài. Nếu ai có hỏi rằng tình yêu tuyệt vời ở điều gì nhất, thì em sẽ không ngại ngần mà nói rằng đó không phải là những nụ hôn bỏng cháy, không phải là những vòng ôm siết chặt, mà là ở những ngón tay đan của anh, của một chàng trai yêu em hơn cả.
Ngón tay anh đan vào ngón tay em, đưa em đi qua những vui buồn, khổ đau và hạnh phúc, đưa em qua những vấp ngã, những mỉm cười, những dại khờ và khôn lớn. Em tự hỏi lòng mình nếu không có bàn tay anh lúc nào cũng chở che, cũng níu giữ em lại, thì không biết chuyện tình yêu của chúng mình giờ đây thế nào.
“Chuyện của mùa đông … Chuyện về hơi ấm thân quen… chuyện về những bước chân không cùng nhịp”, và rõ ràng hơn bao giờ hết, luôn có những ngón tay lấp đầy những kẽ trống của tay em…
Theo Tiin
Chồng trơ trẽn đi ngoại tình, ăn bám vì vợ... vô sinh
Tủi phận mình khó khăn đường con cái bao nhiêu, chị lại càng buồn chán và thất vọng về người chồng vô tâm và bội bạc bấy nhiêu. Chị khó có con, anh đã không chung vai sát cánh cùng chị, động viên chị thì thôi lại còn đi cặp bồ rồi mang bệnh tật của chị ra làm lí do bao biện.
Ngày biết mình khó có khả năng có con, chị T. (Lê Chân, Hải Phòng) tưởng như mọi sức lực của mình bị rút hết. Chị và anh Q. lấy nhau 2 năm không có bầu, chị vừa lo vừa sợ. Đến khi đi khám, đứng trước sự thật rành rành, chị như rơi vào tuyệt vọng.
Có người phụ nữ nào không khao khát làm mẹ? Chị T. cũng vậy. Hai năm ngày nhớ đêm mong có được một thiên thần của riêng mình mà không trở thành hiện thực. Giờ lại đón nhận cái tin dữ này khiến chị khóc hết nước mắt. Biết chồng và nhà chồng cũng mong lắm một đứa trẻ để ẵm bồng, chị càng đau khổ và thấy mình có lỗi vô cùng.
Chị lao vào chạy chữa thuốc men các kiểu. Cứ nghe thấy ở đâu có ông lang nào chữa mát tay là chị lại tìm đến. Cực khổ trăm bề nhưng chính niềm hy vọng có ngày có tin vui đã tiếp thêm cho chị động lực và sức mạnh để vượt qua tất cả.
Chị để hết tâm trí của mình vào việc chạy chữa trong một thời gian khá dài, cũng xao lãng không quan tâm đến chồng nhiều như trước. Công việc công ty quá bận rộn và việc chữa bệnh thật sự đã chiếm trọn thời gian cũng như tâm trí của chị rồi. Đến khi ý thức được sự thay đổi lớn ở chồng thì cũng là lúc chị phát hiện anh có bồ.
Anh Q. là một nhân viên nhỏ với mức lương cũng "hẻo" vô cùng, có lẽ đủ anh trà thuốc và ăn sáng. Bình thường, chị T. là lao động làm ra kinh tế chính trong gia đình.
Nhiều lúc chị cũng buồn về chồng mình không được giỏi giang như người ta nhưng nghĩ đến những ưu điểm như hiền lành, không chơi bời gì của anh thì chị lại AQ rằng: "Còn hơn ối người!". Nhưng ai ngờ, nhân lúc chị tất bật công việc và lo chạy chữa bệnh tật thì anh vì có nhiều thời gian rảnh làm bạn với facebook suốt ngày và chát chít tán tỉnh các em gái. Và chuyện gì đến cũng đã đến: anh đã ngoại tình!
Bị vợ phát hiện, anh liền thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình. Nhưng lí do anh đưa ra lại như một mũi kim đâm vào tim chị: "Vì quá buồn phiền chuyện con cái nên anh thấy trống trải, cần người tâm sự nên mới xảy ra chuyện như vậy. Anh xin lỗi và hứa với em, đây sẽ là lần duy nhất!".
Anh còn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của chị. Chị chỉ biết âm thầm khóc. Mặc cảm bệnh tật của bản thân đã khiến chị mất đi cả sự ghen tuông đáng nhẽ ra phải có của một người vợ có chồng phản bội. Và chị chấp nhận tha thứ cho anh với suy nghĩ rằng, có lẽ đúng là anh quá buồn phiền chuyện con cái thật nên mới sa ngã.
Nhưng rồi chẳng bao lâu sau chị lại phát hiện ra anh vẫn ngựa quen đường cũ, lại cặp kè với một cô nàng khác. Trước đây, mặc cảm mình vô sinh nên cảm giác yếu thế hơn chồng, lại là người kiếm tiền chính nên sợ anh tự ti, vì thế xe đẹp, điện thoại đắt tiền, quần áo đẹp chị mua đều sắm cho anh đầy đủ chả thiếu gì.
Để giờ đây anh mang những thứ đó đi lấy le với bồ. Chị T. thấy cay đắng vô cùng. Anh lại còn mang bệnh của chị ra để ngụy biện hết lần này tới lần khác. Một lần thì chị còn cố tin, chứ đến lần thứ 2 thì chị biết, tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
Biết là thế nhưng chị T. vẫn chọn cách im lặng và tiếp tục sống bên chồng. Điều đó không có nghĩa là chị tha thứ cho anh. Chỉ là chị sợ chuyện bung bét ra, bố mẹ chị biết lại lo lắng và buồn phiền. Sức khỏe bố chị đã kém lắm rồi. Chị vẫn nói với bố mẹ là đang kế hoạch mặc dù ông bà giục giã chuyện con cái rất nhiều lần. Chị muốn nhân thời gian này cố gắng chạy chữa để thật nhanh cho bố chị được nhìn thấy cháu ngoại khi còn có thể.
Tủi phận mình khó khăn đường con cái bao nhiêu, chị lại càng buồn chán và thất vọng về người chồng vô tâm và bội bạc bấy nhiêu. Chị khó có con, anh đã không chung vai sát cánh cùng chị, động viên chị thì thôi lại còn đi cặp bồ rồi mang bệnh tật của chị ra làm lí do bao biện.
Thường ngày chị cứ nghĩ, thôi thì ông trời không chị một người chồng giỏi giang nhưng ít ra anh là người tử tế, yêu thương vợ. Nhưng hình như, vào lúc khó khăn này, chị mới biết được lòng yêu thương vợ của anh hóa ra chỉ có chừng ấy?
Nhất là sau đó, khi biết được điểm yếu, nắm được cái thóp của chị chính là mặc cảm bệnh tật và lo nghĩ cho bố mẹ, cho rằng chị chẳng bao giờ dám làm to chuyện, anh Q. càng được đà lấn tới. Mỗi khi bị vợ phát hiện tán tỉnh, hẹn hò với gái, anh chẳng còn lo sợ nữa mà thản nhiên nói vài lời xin lỗi cho lấy lệ rồi sau đó đâu vẫn lại đóng đấy.
Giờ đây chị cũng chẳng biết làm thế nào cho đúng nữa. Chị thực sự quá chán ngán người chồng ngày càng tệ bạc ấy rồi. Nhưng nếu li dị, bố mẹ chị sẽ mang tiếng, sẽ phải chịu nhục nhã khi có đứa con gái vừa vô sinh vừa bị chồng chán bỏ đi theo gái.
Còn không, để giữ được cái gọi là chồng, để không chịu điều tiếng, chị phải chấp nhận sống chung với sự thực cay đắng: đó là nuôi người chồng ăn bám và còn đi ngoại tình với mức độ ngày càng ngang nhiên và trơ trẽn.
Theo VNE
Cười ra nước mắt vì người yêu 'tự nhiên quá hóa vô duyên' Hùng tâm sự: "Ai gặp cô ấy lần đầu cũng khen lấy khen để nào là hoạt bát, dễ gần, nhanh nhẹn, xinh đẹp, sành điệu... Thế nhưng gặp đến lần thứ ba, thứ tư là ngấm ngay chân lý: tưởng tượng khác xa với sự thật thế nào. Bằng chính sự &'dễ gần' mà mọi người từng khen, cô ấy có thể...