Chuyện từ làng “chê” chồng nội
Một ngôi làng nhỏ bé chỉ với trên 300 hộ dân, nhưng đã có trên 200 cô gái đi lấy chồng ngoại quốc. Đa phần họ đã vì cuộc mưu sinh mà phải cất bước ra đi, bỏ lại sau lưng cảnh quê hương yên bình và tình làng nghĩa xóm…
Ấp Tây Bình giờ đã trở thành làng “ba phú” với các ngôi nhà kiên cố mọc san sát nhau.
Nhắc đến ấp Tây Bình (xã Vĩnh Trạch, huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang), người ta thường kháo nhau những câu chuyện cười ra nước mắt về việc con gái trong làng đua nhau lấy chồng ngoại quốc. Không phải vì con trai làng này hiếm hoi hay xấu xí, mà vấn đề mấu chốt là họ túng thiếu về kinh tế gia đình nên bị gái làng… chê! Có thời điểm chỉ cần nhìn thấy chiếc xe ôtô đi qua là các cô gái bu tới vì tưởng đó là… Việt kiều về kén vợ. Ngôi làng nhỏ bé đó nổi tiếng với cái tên “ba bần” – ba cái nghèo, cái đói giai giẳng đeo bám họ.
Đua nhau… từ giã trai làng
Trước năm 2005, trong ấp bắt đầu rục rịch chuyện thôn nữ lấy chồng nước ngoài. Đến năm 2006, “chiến dịch” chồng ngoại diễn ra vô cùng rầm rộ ở ấp Tây Bình nói riêng cũng như toàn xã Vĩnh Trạch nói chung. Các cô gái thôn quê học hành chưa tới nơi tới chốn, cuộc sống lại khó khăn nên khi được những người đi trước “mách nước” rằng lấy chồng ngoại sẽ… thoát nghèo, vậy là họ đua nhau… từ giã trai làng.
Một trường hợp đang phỏng vấn tại sở Tư Pháp An Giang để đi lấy chồng ngoại.
Trên thực tế, các cô gái quê cũng như gia đình họ nhìn vào những gia đình xung quanh, gia đình anh em, họ hàng có con gái đi lấy chồng nước ngoài gửi tiền về xây được nhà, trả được nợ nên họ cũng mạnh dạn cho con xuất giá theo chồng ngoại. Cứ như vậy, người đi trước giới thiệu cho người đi sau, hàng xóm, anh em họ hàng giới thiệu cho nhau và chuyện lấy chồng ngoại trở thành phổ biến…
Bà Nguyễn Thẩm – Chủ tịch Hội Phụ nữ xã Vĩnh Trạch tâm sự: Người dân ở xã chủ yếu là làm nông, nhưng diện tích quá ít. Trung bình mỗi người dân chỉ được trên 300m2 đất nông nghiệp, do đó quanh năm túng thiếu.
Trong khi trung bình mỗi đám cưới ở đây, gia đình nhà trai cũng phải mất chừng 50 triệu đồng cho gia đình nhà gái vì ít nhất là phải có một cây vàng cho cô gái, khoảng 10 triệu đồng cho gia đình cô gái, đó là chưa kể cỗ bàn mà nhà trai phải lo… Với người nông dân chân lấm tay bùn nơi đây thì đó quả là một khoản chi phí “khổng lồ” và không phải ai cũng đáp ứng được.
Theo thống kê của UBND xã Vĩnh Trạch, chỉ tính từ năm 2005 đến nay, toàn xã đã có trên 500 cô gái lấy chồng ngoại quốc, trong đó riêng ấp Tây Bình có đến gần 250 người. Trước đây, các cô gái thường lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc là chủ yếu, nhưng nay đã đa dạng hơn và chuyển sang lấy Việt kiều Mỹ, Pháp, Canada, Úc… Chuyện mỗi gia đình có hai cô gái, thậm chí có ba con gái lấy chồng nước ngoài đã trở nên bình thường.
Làng… “ba phú” và những hệ lụy!
Video đang HOT
Ông Huỳnh Thanh Phong – cán bộ tư pháp xã Vĩnh Trạch cho biết: Hầu hết các gia đình có con gái lấy chồng ngoại đều xây cất được những ngôi nhà kiên cố, khang trang. Làng “ba bần” năm xưa nay đã trở thành làng “ba phú”. Mỗi lần gả con gái, gia đình nàng dâu lại nhận được một khoản tiền để trả nợ, có vốn làm ăn.
Có những cô gái gặp được người chồng tốt, giàu có thì vừa “sang bển” đã gửi tiền về cho bố mẹ xây nhà, còn những cô khác thì sớm hay muộn cũng gửi tiền về cho bố mẹ trang trải nợ nần và xây nhà chắc chắn. Nhiều cô còn bảo lãnh, mua vé máy bay cho cha mẹ, người thân sang nước ngoài du lịch cả tháng trời.
Có thể nói cho đến bây giờ, việc lấy chồng ngoại vẫn còn là niềm khát vọng lớn lao đối với nhiều thôn nữ và gia đình họ. Khi chúng tôi hỏi một vài cháu gái mới học cấp I rằng, liệu sau này các cháu có muốn ra nước ngoài không, không ít cháu trả lời: “Ở nhà khổ lắm chú ạ. Lớn lên con cũng đi nước ngoài như dì, như chị con, vì sang bên đó sướng lắm…”.
Đến ngay cả bà Nguyễn Thị Kim Tuyền – Chi hội trưởng Chi hội phụ nữ ấp Tây Bình đang có con gái tuổi ngấp nghé gả chồng cũng bóng gió gần xa: “Lấy đâu là do con quyết định, mình có muốn cho nó lấy chồng ngoại mà nó không thích cũng chịu. Nói thật với chú là ở đây ai đi lấy chồng nước ngoài cũng sướng cả”.
Mặc dù đã tuyên truyền rất nhiều, nhưng xem ra tư tưởng lấy chồng ngoại vẫn ăn sâu vào ý nguyện của người dân nơi đây. Giờ thì tình trạng mất cân đối giới tính chưa thấy rõ, nhưng ít năm tới chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
Không thể phủ nhận được việc lấy chồng ngoại đã mang lại cho người dân nơi đây nhiều lợi ích về cuộc sống vật chất. Tuy nhiên, không phải tất cả đều có cuộc sống tốt đẹp khi lấy chồng ngoại.
Không ít trường hợp gặp phải người chồng không tốt, tuổi tác quá lớn, bất đồng ngôn ngữ, gia cảnh khó khăn, ốm đau bệnh tật… nên các cô gái này lại phải “đứt gánh giữa đường”. Tại xã Vĩnh Trạch đã có 12 cô gái lấy chồng nước ngoài đã tan vỡ vì nhiều lý do. Có cô gái đã đi tìm chồng khác hoặc bỏ đi biệt tích nơi vùng đất khác vì không chịu được những hổ thẹn…
Tiềm ẩn nhiều rủi ro
Theo báo cáo của tỉnh An Giang, từ năm 2005 đến nay, toàn tỉnh có trên 2.100 cô gái đi lấy chồng nước ngoài. Trong đó 795 trường hợp lấy chồng Đài Loan, 773 trường hợp Hoa Kỳ, 118 trường hợp Canada, còn lại là các nước khác. Sở Tư pháp phối hợp với công an tiến hành xác minh 1.700/2.100 hồ sơ kết hôn có yếu tố nước ngoài và đã phát hiện 22 trường hợp đăng ký kết hôn giả, tráo người đăng ký kết hôn… Việc tìm hiểu nhau khi lấy chồng nước ngoài cũng rất sơ sài, chủ yếu qua người giới thiệu hoặc điện thoại. Cả hai bên không biết tiếng nói của nhau phải qua người phiên dịch. Một số trường hợp người chồng lớn hơn vợ từ 30 đến 40 tuổi, con rể bằng hoặc lớn hơn tuổi ba mẹ vợ cả chục tuổi. Nhiều trường hợp chưa hẳn vì hôn nhân tự nguyện, tiến bộ mà vì nhiều mục đích khác như vì lợi ích vật chất, để được xuất cảnh sang nước ngoài…
Theo Pháp Luật VN
Kết hôn với người nước ngoài: Nỗi buồn và nước mắt
Một lần về công tác tại TP Đà Lạt (Lâm Đồng), tình cờ tôi được một đồng nghiệp mời đến dự một đám cưới: cô gái đất hoa Đà Lạt lấy một ông "Tây", người Australia.
Theo lời giới thiệu của bạn đồng nghiệp thì cô dâu năm nay 26 tuổi còn chú rể ở vào độ tuổi 45. Khác với nhiều đám cưới ở đất hoa Đà Lạt, đám cưới này được tổ chức ngay tại nhà gái. Do vậy, khách đến dự đám cưới, ngoài một số bạn bè của cô dâu còn phần đông là bà con thân tộc họ nhà gái, cộng với mấy anh em nhà báo chúng tôi.
Lần đầu tiên đến dự một đám cưới người Việt Nam kết hôn với người nước ngoài nên tôi để mắt quan sát xung quanh đám cưới, nhưng xem ra cũng không tìm được gì khác lạ so với các đám cưới của người Việt Nam với nhau. Trước khi ngồi vào bàn tiệc, mở đầu câu chuyện vẫn là vài lời của ông chủ hôn. Sau đó cô dâu, chú rể từ trong phòng bước ra trình diện. Sau nữa, ông Trưởng ban tổ chức có vài lời giới thiệu về cô dâu và chú rể rồi đề nghị mọi người cùng nâng cốc chúc mừng hạnh phúc trăm năm của họ.
Chừng hơn nửa giờ sau, khi đám tiệc gần tàn, cô dâu, chú rể bước lại bàn chúng tôi. Anh bạn đồng nghiệp vốn là người nhà của cô dâu đề nghị chúng tôi cùng chụp ảnh kỷ niệm với cô dâu và chú rể. Sau đó, anh giới thiệu: Cô dâu tên là Ngọc T., làm nghề trồng hoa ở Đà Lạt. Còn chú rể là Pon-ting, quốc tịch Australia, cách đây hơn một năm, chú rể lên thăm Đà Lạt và gặp Ngọc T. Họ yêu nhau. Pon-ting về nước xin phép bố mẹ và trở lại Việt Nam làm đám cưới. Theo đề nghị của Pon-ting, gia đình và cô dâu đồng ý bỏ các thủ tục đến làm lễ ở nhà thờ và đón dâu xung quanh bờ hồ Xuân Hương.
Tranh thủ lúc người bạn đồng nghiệp đang nói chuyện với Pon-ting, tôi hỏi Ngọc T.:
- Ở bên kia, ông xã em làm gì?
- Em cũng không biết nữa, nghe anh ấy nói với em trong lần gặp đầu tiên thì anh ấy là một nhà doanh nghiệp, sang Việt Nam để tìm hiểu thị trường. Anh ấy nói nhiều lắm nhưng vì trình độ tiếng Anh yếu nên em không hiểu hết được.
- Thế anh ấy có biết tiếng Việt không?
- Cũng sơ sơ thôi.
- Vậy hai người chưa hiểu nhau kỹ càng?
- Đúng vậy. Em biết rất rõ điều này. Nhưng thôi anh ạ, em đã quyết định rồi. ước mong của em là làm sao sau đám cưới được đến Australia càng nhanh càng tốt.
Nói xong, cô gái xin phép tôi và cùng chàng rể đến chào các vị khách ở bàn tiệc khác. Đến lúc này, người bạn đồng nghiệp mới nói cụ thể cho chúng tôi nghe thêm về Ngọc T.. Cách đây 5 năm, Ngọc T. gặp và bị một tên "sở khanh" lừa. Khi gặp Ngọc T., hắn ta tự giới thiệu là một giám đốc cỡ bự ở tỉnh Khánh Hoà và tán tỉnh Ngọc T. Hắn cũng hứa hẹn đủ điều với T. nhưng rất may cho Ngọc T. là khi chuẩn bị làm đám cưới thì hắn bị bắt. Hỏi ra mới biết hắn là tên buôn lậu 100%. Từ đó, Ngọc T. luôn sống trong tâm trạng u buồn. Do vậy khi gặp Pon-ting, T. đã vội vã nhận lời cầu hôn của anh ta. Hy vọng của Ngọc T. là qua đây sẽ là chiếc cầu nối để được sống ở xứ người. Không rõ ý nguyện của Ngọc T. có trở thành hiện thực không?
Bẵng đi một thời gian, trong một chuyến đi công tác ở các tỉnh phía Nam, tôi lại có dịp gặp ông bạn đồng nghiệp. Vừa gặp nhau, anh đã chủ động hỏi tôi:
- Cậu còn nhớ đám cưới giữa Ngọc T. và anh chàng Pon-ting không?
- Nhớ chứ! Bây giờ họ ra sao rồi?
- Có lẽ phải bắc thang lên hỏi ông trời mới rõ. Còn theo mình, 100% là T. lại bị một quả lừa nữa rồi. Thật là khổ cho T. Tính cô ấy thiếu chín chắn, bồng bột, tất yếu sẽ bị những kẻ lừa đảo lợi dụng
- Thế còn anh chàng Pon-ting?
- Trở về Australia, nghe Ngọc T. nói lại, có viết cho cô ấy 2 lá thư, sau đó tịt luôn.
- Tại sao, ông là người bà con với cô ấy, trước khi cưới ông không tham gia ý kiến?
- Ngay cả bố mẹ cô ta cũng không khuyên giải nổi huống hồ là tôi ở xa. 4 ngày trước khi T. cưới, tôi nhận được thiếp mời. Cũng may là đúng dịp có lễ hội mà có điều kiện kết hợp đi đám cưới, còn không chắc cũng khó. Do vậy, khi lên đến nơi, tôi mới chỉ được Ngọc T. nói chung chung về lý lịch của chàng rể. Lúc đó dẫu có góp ý cũng rất khó. Vả lại, động cơ của Ngọc T. như anh đã biết, đâu phải đi tìm hạnh phúc với người chồng ở xứ người mà là tìm đường vượt biên hợp pháp và trốn tránh một quá khứ u buồn.
Những chuyện quanh đám cưới giữa cô Ngọc T. và anh chàng Pon-ting khiến cho tôi liên tưởng đến một câu chuyện tình khác giữa một cô gái người Việt Nam tên là Nguyễn Thị H. và một chàng trai người Pháp tên Toms. Họ yêu nhau và mong được sống với nhau đến khi đầu bạc, răng long. Thế mà không ngờ, sau khi H. sinh được một đứa con trai, Toms trở về Pháp đã bỏ mặc mẹ con H. Sau rất nhiều lần gửi thư và điện tín tìm chồng nhưng vẫn không có kết quả hồi âm, Nguyễn Thị H. đã tự kết liễu đời mình. Khi mọi người trong gia đình phát hiện và đưa H. vào bệnh viện cấp cứu thì H đã trút hơi thở cuối cùng.
Theo các bác sĩ thì trước đó, .H đã uống một liều thuốc sâu quá mạnh nên không thể cứu sống được. Sau khi H. qua đời, mọi người mới có dịp kể cho nhau nghe về lịch sử của mối tình này. H. vốn là một cô gái xinh xắn, lớn lên trong một gia đình nghèo ở quận Bình Thạnh, TP HCM. Do hoàn cảnh gia đình khắc nghiệt, bố bị mù, mẹ thường xuyên đau yếu nên ngay từ nhỏ, H. không được cắp sách đến trường mà ở nhà phụ giúp mẹ buôn bán nhưng vẫn rất chật vật. Do vậy, nghe theo lời khuyên của bè bạn, cô gom góp được ít tiền sang Campuchia làm ăn. Tại đây, tình cờ cô đã gặp một thanh niên người Pháp tên là Toms.
Theo H. tâm sự với bạn bè thì Toms là một thanh niên hiền lành, tế nhị. Ở vào thời điểm gặp H., Toms 28 tuổi còn H. vừa tròn 20 tuổi. Khi gặp H., chàng trai người Pháp này hầu như không biết tiếng Việt Nam. Nhưng qua nhiều lần tiếp xúc với H., anh ta đã nói được một số từ thông dụng. Hàng ngày, Toms thường xuyên đến quầy hàng tìm H. Thấy H. là một cô gái Việt Nam hiền lành, nết na nên Toms đã quyết định cầu hôn với H. Trước khi cầu hôn, Toms đã đưa cho H. xem bản xác nhận bằng tiếng Pháp. Theo Toms thì đó là bản "cam kết độc thân" của anh ta. Trước cử chỉ của Toms, H. đã nhận lời.
Mặc dù chưa làm lễ cưới nhưng hai người đã sống một cuộc sống vợ chồng ở đất nước Chùa Tháp trong một thời gian khá dài. Theo Toms thì sau khi H. chấp nhận lời cầu hôn, anh ta đã điện về cho gia đình ở Pháp làm mọi thủ tục để cho H. và Toms làm lễ cưới chính thức. Toms còn hứa với H. rằng, sau lễ cưới, anh ta sẽ đón H. sang Pháp sống. Những lời hứa hẹn tốt đẹp của Toms khiến cho H rất cảm động. Tình yêu của H. đối với chàng trai Pháp càng trở nên mặn mà. Hàng ngày, cô khao khát được sống bên Toms. Sau đó ít lâu, H. mang thai. Theo đề nghị của cô, Toms đã đưa H. về quê sinh nở.
Công bằng mà nói, trong chuyện này, chàng trai người Pháp khá chu đáo. Anh ta chẳng những lo mua vé máy bay cho vợ trở lại Việt Nam mà còn lo cung cấp tài chính, giấy tờ để đứa con ra đời được mang họ của Toms. Anh ta còn hứa sẽ tới nơi chôn rau, cắt rốn của H vào đúng dịp đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời. Quả thực, Toms đã thực hiện lời hứa. Sau khi nhận được điện của gia đình H., anh ta đã xin nghỉ phép về quê vợ. Nhìn đứa trẻ giống mình như đúc, Toms đã ôm nó vào lòng với những cảm xúc gần gũi, thân thương.
Mặc dù biết tiếng Việt không nhiều nhưng Toms vẫn trực tiếp đến trụ sở chính quyền địa phương để xin làm khai sinh cho đứa trẻ. Thấy thái độ và cử chỉ của chàng rể người Pháp, bà con cô bác ở đây rất phấn khởi và mừng cho mẹ con H. Ai cũng vui khi thấy đứa con lai ra đời khỏe mạnh và lớn nhanh. Còn gia đình H., qua việc con gái mình kết hôn với một chàng trai người Pháp cũng phần nào bớt đi những khó khăn. Nhưng vì công việc nên Toms chỉ ở lại gia đình H. được một tuần. Trước lúc chia tay gia đình vợ, anh ta hứa trở về Pháp sẽ làm thủ tục bảo lãnh cho cả gia đình H. sang Pháp.
Theo những người trong gia đình H. thì khi Toms trở về nước, đã vài lần viết thư cho H. Trong những lá thư và các bức điện tín, Toms đều thổ lộ nỗi nhớ vợ con. Sau đó là vài dòng thông báo tình hình công việc của anh ta. Qua những lá thư đó, H. cảm thấy vững tâm và đặt niềm tin vào người chồng. Nhưng rồi, sự việc lại không theo mong muốn và ước vọng của cô. Trở về Pháp, Toms đã phản bội lời cam kết của mình.
Sau nhiều lá thư gửi đi, H. vẫn không nhận được thư hồi âm của Toms nên buộc cô phải làm đơn nhờ chính quyền địa phương giúp đỡ liên lạc với người chồng ở bên Pháp. Song rất tiếc khi nối được liên lạc, đầu dây bên kia lại trả lời "Toms đi vắng", lần khác thì nói: "Toms đi công tác" v.v... Biết bị Toms phụ bạc, H. rất căm giận anh ta. Cuối cùng, vì không tự kiềm chế được, H đã tự kết liễu đời mình và để lại đứa trẻ 6 tháng cho bố mẹ đẻ.
Thế mới biết việc kết hôn và sống với người nước ngoài theo đúng nghĩa vợ chồng không đơn giản chút nào. Đáng tiếc là trong mấy năm gần đây, tình trạng này có chiều hướng gia tăng. Trên thực tế, đã xuất hiện một số tổ chức trá hình làm dịch vụ, tìm mối, dẫn dắt các cô gái Việt Nam kết hôn với người nước ngoài. Điều đáng nói là phần lớn các cô gái Việt Nam mơ ước được kết hôn với người nước ngoài không phải với mục đích xây dựng hạnh phúc với họ mà vì những lý do thấp hèn về kinh tế hoặc một cuộc vượt biên hợp pháp, mặc dù họ biết rất rõ đó là sự phiêu lưu, mạo hiểm
Theo Pháp luật XH
Bàng hoàng với clip tuyển vợ trần truồng Một video làm người xem gần như bàng hoàng ghi lại cảnh hàng chục cô gái đang e thẹn "trình diễn" cho những người... tuyển vợ "xem măt". Hai đoạn video có độ dài hơn 19 phút được quay một cách kỹ lưỡng, cho thấy hàng chục cô gái xếp hàng rồi lần lượt theo thứ tự trú bỏ lớp khăn quàng bên...