Chuyện trái tim và đôi giày trượt
Bạn tôi, 33 tuổi, đã trải qua hai cuộc tình đổ vỡ vì bị phản bội. Một lần là lúc tuổi chớm thanh xuân, yêu rồi bị lừa gạt. Một lần là lúc cả hai người đã xác định chuyện cưới xin bỗng nhiên có một người thứ ba xuất hiện thông báo cô ấy đã có bầu. Trái tim bạn chi chít những vết thương.
Thời gian qua đi, vết thương có thể không còn đau nhưng những vết sẹo thì vẫn còn đó. Bạn đã khép cửa lòng mình, không còn muốn mở ra cho ai một cơ hồi nào hết. Rồi mới đây thôi, bạn đăng ảnh cưới lên trang cá nhân với dòng trạng thái vô cùng ngắn gọn “Lật sang trang đời mới”.
Tôi ngạc nhiên, dĩ nhiên rất ngạc nhiên. Tôi nhớ có lần nào đó, vào dịp tết gặp nhau, bạn có nói tình yêu là thứ phù phiếm và bạn sẽ không dành cả cuộc đời mình chỉ để đau khổ vì đàn ông. Bạn đã hết tin và tình yêu không tái sinh được nữa. Bạn nói sẽ sống một mình, làm những gì mình muốn, đến những nơi mình thích, cười thật nhiều và không phí giọt nước mắt nào cho đàn ông nữa.
Trò chuyện với nhau, bạn cũng không nói gì nhiều. Bạn chỉ nói đơn giản thôi “vì tao vẫn có trái tim”. Phải rồi, có trái tim nào mà không biết rung động, có trái tim nào mà không khao khát yêu thương, có trái tim nào mà không cần vỗ về bằng cảm xúc.
Lâu lắm rồi, tôi từng xem một bộ phim của Mỹ, nội dung phim kể về một cậu bé bị gia đình bỏ rơi khi đi nghỉ Noel chỉ vì mâu thuẫn với mẹ cậu. Cậu đã trải qua đêm giáng sinh một mình, sau đó gặp một người đàn bà vô gia cư và được bà đưa về nơi bà vẫn hay trú ngụ. Người đàn bà đã nói với cậu bé rằng không phải lúc nào bà cũng cô đơn như thế. Bà từng có gia đình, có công việc, có nhà. Bà cũng đã từng yêu và bị bỏ rơi. Đau khổ, mất niềm tin vào con người, bà đã tìm cách chạy trốn mỗi khi tình yêu tìm đến bởi bà sợ chỉ cần bà mở con tim mình ra sẽ lại tổn thương.
Đáp lại câu chuyện của bà, cậu bé cũng kể rằng mình từng có một đôi giày trượt rất đẹp, cậu không dám đi vì sợ làm hỏng nó. Cậu cất đôi giày trong hộp, thỉnh thoảng mới đi đôi chút trong nhà. Rồi đến một ngày cậu nhận ra chân cậu đã không đi vừa đôi giày kia nữa. Cậu bé nói với người đàn bà đó rằng, nếu bà không sử dụng trái tim để tin và yêu thì khác gì nó đã tan vỡ. Nếu bà chỉ cất giữ nó cho riêng mình thì có khác gì đôi giày trượt, khi bà muốn thử lần nữa thì cũng chẳng được. Cậu bé khuyên bà nên mở rộng trái tim mình, nắm lấy cơ hội để yêu thương. Người đàn bà ở tuổi xế chiều, một đời chạy trốn tình yêu cuối cùng cũng nuối tiếc nhận ra “có lẽ cháu đã đúng”.
Trong mỗi chúng ta, trước khi tìm được bến đỗ cho cuộc đời mình đều ít nhiều trải qua những mối tình trước đó. Những yêu thương, hi vọng, tin tưởng rồi lại thất vọng, khổ sở, đớn đau vì bị lọc lừa phụ bạc. Thời điểm đó chúng ta tưởng rằng không có người đó chúng ta sẽ không sống nổi, chúng ta cũng nghĩ rằng mình sẽ chẳng còn có thể yêu ai được nữa. Thậm chí có những người đi qua một lần hôn nhân đỗ vỡ mang tâm lý đề phòng sợ hãi chẳng khác gì “chim sợ cành cong”.
Video đang HOT
Nhưng rồi người muốn đi đã đi, người cần đến đã đến. Chúng ta lại hồi hộp nhớ nhung, lại yêu thương và tràn đầy tin tưởng. Và chúng ta nhận ra mình đã khờ dại và ngu ngốc đến chừng nào khi cho rằng không có người đó chúng ta sẽ chẳng còn lại gì nữa hết. Rồi biết đâu đấy trong những khoảnh khắc hạnh phúc của đời mình, chúng ta lại thầm cảm ơn người cũ vì đã ra đi để chúng ta có cơ hội gặp đúng một nửa trọn vẹn của đời mình mà thành chồng thành vợ.
Người ta còn rất nhiều lý do để yêu nhau thì cũng có chừng ấy lý do để không còn yêu nhau nữa. Có nhiều khi chính chúng ta cũng không giải thích được vì sao người mình từng yêu nhiều đến thế một ngày lại chẳng còn cảm xúc. Nhiều khi không phải ai đó cố tình quên chúng ta, cố tình làm chúng ta đau khổ, nó cứ tự nhiên diễn ra thế thôi, không khác được.
Tôi cũng đã từng yêu và cũng từng đau khổ vì bị dối lừa. Tôi cũng đã từng oán trách rất nhiều nhưng khi thời gian qua đi mọi nỗi giận hờn đều như tan biến cả. Vì nhờ người đó mà tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nhờ người đó mà tôi biết trân quý hơn những yêu thương chân thành mà người sau đem đến. Quá khứ dẫu bạc đen hay thắm tươi đến mấy thì cũng chỉ là một đoạn đường ký ức ta đã đi qua, một lần và mãi mãi.
Người ta thường nói, điều tuyệt vời nhất sau cơn mưa là được thấy cầu vồng. Nhưng trong chiếc cầu vồng rực rỡ sắc màu kia cũng có những gam màu xám. Cuộc đời chúng ta cũng vậy, xám tối sáng tươi đủ những gam màu. Một người cùng ta đi một đoạn đường thanh xuân thật đẹp, nhưng không gì tuyệt vời bằng một người sẵn sàng song hành cũng ta ngay cả khi ta đã không còn thanh xuân nữa.
Lê Giang
Theo dantri.com.vn
Từ khi nào những nỗi đau trở nên bình thản?
Lần đầu tiên tổn thương người ta sẽ đau đớn vô cùng tường chừng không thể vượt qua. Nhưng rồi những lần sau cũng là một nỗi đau ấy thì mọi thứ đã quen thuộc đến bình thản.
Tháng 8 của những cơn mưa bất chợt - chẳng rõ là hạ hay đông cũng chẳng phải thu dìu dịu. Cái kiểu thời tiết ẩm ương khiến người ta khó chịu vậy mà vẫn bằng lòng để đắm mình trong những cơn mưa. Thật ra nếu không chấp nhận thì cũng chẳng làm sao để thay đổi được những chuyện mà bản thân mình bất lực.
Cô đọc tin nhắn trong máy anh khẽ nở một nụ cười rồi để máy về vị trí cũ. Vẫn là những chuyện giống trước đây, cô cũng đoán được mọi thứ nhưng cứ nhắm mắt cho qua. Ai cũng nói cô dại dột, ngu ngốc, mù quáng còn cô cũng chẳng biết nên gọi mình là gì, có lẽ là một người đã từng điên vì yêu và giờ mặc kệ mọi thứ để yêu.
Anh bước từ trong nhà tắm ra ôm cô vào lòng, cô hôn nhẹ lên môi anh như mọi lần. Rồi cô cắn mạnh môi mình để mùi máu tanh xộc thẳng vào miệng anh, anh đẩy cô ra vội vàng lau máu vương trên môi cô: "Em có đau không sao lại làm thế?"
Cô gạt tay anh ra ngậm chặt môi mình lại: "Rất đau nhưng em không thể làm anh đau được nên em để anh cảm nhận cùng". Có lẽ anh biết cô đã đọc được tin nhắn trong máy mình, anh và cô quay lưng về phía nhau. Cô cố nuốt ngược nước mắt vào trong, cô đã từng hứa sẽ không để anh phải lo lắng cho mình nữa.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ nhưng cuối cùng cô cũng chủ động lên tiếng trước: "Anh có thấy chúng ta đang sai lầm khi ở bên nhau không?". Anh quay người lại ôm chặt lấy cô, rõ ràng hai người gần nhau đến vậy nhưng sao cô thấy trống trải, lạnh lẽo biết bao.
Hai người chấp nhận việc anh vẫn qua lại cùng người khác, vì anh không muốn để mất tình yêu với cô nhưng cũng không thể phũ phàng với quá khứ. Thời gian đầu cô đau đớn, cô khổ sở vì không muốn chấp nhận đôi mắt cô lúc nào cũng ngấn nước, trên người cô chằng chịt những vết sẹo, trái tim cô xước xát những nỗi đau.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn chấp nhận việc để anh yêu mình, cô tập làm quen với nỗi cô đơn khi anh luôn để cô lại, cô tập làm quen với việc nhìn anh yêu thương cả người khác. Rồi từ lúc nào nỗi đau cũng trở thành thói quen, cô không còn trách móc mà chỉ nói cảm ơn và mong anh hạnh phúc.
Một lần, hai lần, ba lần,...cô cũng chẳng đếm được bao nhiêu lần đã thấy anh và người khác bình yên bên nhau. Nhưng rồi cô yêu anh theo cách khác, cách tàn độc nhất đối với chính bản thân cô yêu bằng một nỗi đau hiện hữu và không ngừng lại.
"Anh mệt rồi đúng không?", cô đặt tay mình lên tim anh khi hỏi câu đó, trái tim anh đã không còn đập mạnh như trước mỗi khi ở bên cô. Anh lắc đầu chứ không thể trả lời trực tiếp. Đó cũng là lần đầu tiên cô nói yêu anh nhiều như vậy sau quãng thời gian bên nhau: "Em rất yêu anh yêu đến nỗi không đành lòng buông anh đi nữa".
Mọi lời nói nghẹn lại ngang họng, cô hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: "Đúng là em đã đến muộn nhưng nỗi đau của em là thật. Nó âm ỉ trong tim, nó vì anh mà ngột ngạt song anh chẳng một lần quan tâm đến, thứ anh biết chỉ là nỗi đau của người khác và chính bản thân anh".
Lời cuối cùng vừa dứt nước mắt bật ra không có chủ ý, cô không định khóc và không muốn khóc vì lúc đó anh sẽ lại dùng ánh mắt thương hại nhìn cô. Cô đứng dậy khoác lại chiếc áo khoác rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trời lại mưa rồi, anh có thể coi em như cơn mưa ngoài kia, bất chợt đến bắt người ta phải chấp nhận nhưng rồi cũng qua đi mà không cần níu lại".
Chào anh của những nỗi đau và hạnh phúc nơi mình đã có một tình yêu cuồng nhiệt dành cho nhau trong đoạn cuối tuổi trẻ. Là đúng đắn hay sai lầm tự anh và em hiểu rõ. Mong rằng đến một ngày gặp lại đau đớn đã hóa thành mưa xa...
Theo ilike.vn
Tôi đánh mất 'một nửa' của mình vì chưa có sự nghiệp Em đến tuổi lập gia đình, để lâu nữa sẽ muộn, bố mẹ đã thúc giục cưới một người con trai gần nhà. Tôi và em quen nhau rất tình cờ trên một chuyến xe. Tôi về quê của một người anh. Sau những giờ trên xe mệt rã rời, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là em, bao mệt mỏi trong...