Chuyện tình giữa thành phố ngàn sao
Khi tôi nhìn xuống thành phố qua khung cửa kính của tòa nhà trên tầng cao, có hàng ngàn ánh đèn sáng lấp lánh rực rỡ ở dưới.
Tôi tự nhủ mình thật nhỏ bé giữa không gian vô tận. Lại tự tặc lưỡi và trách bản thân mình chùn dại. Bởi giữa hành bảy tỉ người sao tôi chưa một lần mạnh mẽ tự tìm lấy một nửa của mình?
- Tan ca rồi, sao chị chưa về?
Trang đáp:
- Chị còn phải làm nốt việc, gần cuối năm công việc cứ chất đống lên vậy.
Trang là một nhân viên nhân sự của công ty BIT Center chúng tôi. Chị hơn tôi bốn tuổi, là một người cần mẫn và rất yêu thích công việc. Tôi chưa thấy chị yêu ai bao giờ, hay chí ít ra là một lần nhắn tin, tự mỉm cười. Người ta nói khi yêu, cho dù là những khoảnh khắc nhẹ nhàng nhất cũng có thể khiến ta bật thốt lên tiếng cười yêu đời.
Tôi từng hỏi tại sao chị không yêu? Chị đã ngoài ba mươi tuổi, chẳng lẽ chị không muốn có một mối tình và xây dựng một gia đình hạnh phúc. Chưa bao giờ chị trả lời tôi về việc đó, mỗi lần như vậy chị lại lặng thinh.
Là một nhân viên Designer, công việc của tôi nhiều khi phải thâu đêm suốt sáng để chạy miệt mài theo những dự án. Vào công ty đã ba năm nhưng những dịp mà tôi gặp chị lại chỉ có thể là vào thời điểm cuối năm, khi một quý mới trong công việc sắp đến. Việc nhân sự thay đổi liên tục khiến tôi có đủ thời gian để trò chuyện với chị.
- Sao chị không thử bắt đầu một mối quan hệ, và yêu đại ai đó đi?
Tôi lặp lại câu hỏi ấy thêm một lần nữa. Tôi không muốn làm chị khó chịu về vấn đề này, nhưng trong tôi luôn có một cảm giác lo lắng cho chị. Lo lắng cho cuộc sống của chị nếu chị không có một người đàn ông ở bên cạnh những lúc khó khăn.
Trang bóp nhẹ ly cà phê nhựa đã nguội lạnh. Chị nhìn qua cửa kính và nói một câu cũng giống những suy nghĩ của tôi đến lạ kỳ:
- Chắc người chị cần tìm vẫn còn đang đi lạc, anh ấy bị cuốn lấy bởi một thứ gì đó nên chưa tìm thấy chị. Chị không muốn yêu tạm một ai để chỉ vơi đi sự cô đơn. Vì như thế là làm khổ người ta, cũng làm khổ cả đời mình nữa. Giữa thế giới bảy tỉ người, cũng như hàng vạn ánh đèn dưới kia, chắc sẽ có một nơi là nhà mình thôi.
Tôi thấy mắt chị rưng rưng, cạnh mi trào ra hai giọt nước mắt. Tôi thấy mình hèn nhát. Tôi muốn lau đi những giọt nước mắt của chị, muốn cho chị mượn tạm một bờ vai để chị tựa vào. Có những lúc tôi cũng chắc mẩm, hay là cho chị ấy mượn mình. Đợi khi nào người trong lòng chị đến đón rồi sẽ trả về. Giá như chị không hơn tôi bốn tuổi, liệu tôi có thể yêu chị? Nhưng rồi tôi lại lắc đầu, giữa tôi và chị thì có chuyện gì được. Tôi sợ những định kiến xã hội, sợ những lời cười chê và trêu chọc. Chắc đấy là khoảng cách lớn nhất khiến tôi chưa bao giờ đủ cứng rắn để chinh phục chị.
Cũng còn một khoảng cách nữa khiến tôi chắc chắn rằng giữa tôi và chị mãi là hai đường thẳng song song. Mỗi dịp tôi không nhịn được cảm xúc, muốn ôm chị vào lòng, muốn cầm tay chị, muốn hôn lên bờ môi xinh đẹp của chị. Hình bóng bé nhỏ của chị lại lảng tránh.
Cũng như lúc này chị đang khóc, tôi chỉ hơi nhấc cánh tay lên mà chị đã quay mặt đi. Chắc chị không thích tôi. Chắc tôi không phải là hình mẫu lý tưởng của chị, không phải là người đàn ông mà chị mong đợi. Những lúc như thế tim tôi quặn thắt, cười nhạt và cho rằng chị chẳng phải là hình mẫu lý tưởng của tôi. Rằng người tôi yêu vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Đâu đó giữa thành phố ngàn sao.
Video đang HOT
Tôi tự hỏi, sao chị không biến khuất khỏi tầm mắt của tôi đi, sao chị cứ lảng vảng trong tâm trí của tôi thế? Bởi hành động của chị cũng khiến tôi khó hiểu, và rất phân vân. Tôi bắt gặp chị nhìn mình rồi ngây dại. Chị nhìn thấy mắt tôi rồi lại vội vã quay đi. Đôi lúc đứng trong thang máy tay chị cứ cọ nhè nhẹ vào lưng tôi. Hai cánh tay chị khẽ dâng lên rồi thụp xuống. Chắc trong thang máy người đông xô đẩy nên chị muốn nắm lấy cánh tay tôi để đứng cho vững. Chắc là thế.
- Sao em cũng không yêu ai đó đi? Em cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi đấy?
Chị nhìn vào mắt tôi rồi hỏi ngược lại, chắc được năm giây rồi lại sợ hãi điều gì đó mà quay mặt. Tôi tặc lưỡi đáp:
- Vì sự nghiệp thôi chị!
Tôi lấy lý do ấy để biện minh. Phải, lý do ấy bao giờ cũng hữu dụng. Với hoàn cảnh và tuổi tác của tôi thì nó quá hợp lý.
Chị như tiếc ngẩn tiếc ngơ, như thất vọng. Tôi không biết chị suy nghĩ gì nữa, suy nghĩ của con gái hình như ai cũng khó hiểu.
…
Dạo gần đây tôi thấy chị nhắn tin qua lại với một người đàn ông đã ly hôn, có vẻ lớn tuổi. Tôi thấy chị miễn cưỡng. Mừng cho chị vì chị đã tìm được một bờ vai để nương tựa.
Nhưng thật ra, càng buồn hơn vì giờ chiến tuyến cô đơn chỉ còn lại mình tôi. Sau những giờ tăng ca, tôi sẽ chẳng còn ai để trò chuyện. Tôi trách chị sao nỡ bỏ tôi lại một mình.
Rồi tôi bắt gặp ánh mắt chị nhìn tôi lén lút. Chị cắn môi. Chị gạt tóc quay đi như chỉ muốn chắc rằng đó là lần cuối chị nhìn tôi. Tim tôi quặn thắt, tôi nhìn qua khung cửa kính rồi nhắc lại:
- Giữa thành phố ngàn sao mà tìm người ấy khó quá? Sao em cứ lẩn trốn tôi mãi vậy, dù gì thì cũng lộ mặt ra đi chứ.
Ba tháng sau tôi nhận được thiệp mời cưới của chị. Đứng cạnh khung cửa kính, tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi và chị tăng ca, uống cà phê nói chuyện với nhau về việc tìm một nửa của mình. Tôi thấy nhớ chị, nhớ khoảng thời gian ấy ghê gớm. Tôi không muốn lãng quên ký ức và cảm giác ấy. Tôi mong nó quay lại.
Một cánh tay chắc nịch vỗ lên vai tôi rồi hỏi:
- Dạo này tăng ca nhiều quá hay sao mà trông tiều tụy thế hả cậu trai?
Nhìn lại thì ra đó là giám đốc. Sếp cười khà khà sảng khoái. Tôi ước giá mình có thể nghĩ sảng khoái giống sếp được một lần. Tôi bảo vì chẳng tìm được một nửa của mình nên đâm ra nặng đầu. Sếp nói:
- Việc ấy khó thế cơ à? Đến cái Trang mà giờ cũng đã tìm được bến đỗ thì cậu khó gì. Lại còn đẹp trai thế này nữa thì lo sao ế vợ. Đám cưới cái Trang cậu có đi không?
Tôi đáp:
- Em bận nên gửi phong bì thôi anh ạ.
Tôi cười chua chát, thực ra tôi chẳng bận gì cả. Chỉ vì tôi sợ không biết cảm giác của mình sẽ ra sao nếu tôi tham dự đám cưới của chị. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại là tôi có yêu gì chị. Vì người tôi tìm vẫn ở đâu đó trong thành phố ngàn sao dưới kia.
Sếp bỗng nghiêm túc đưa tôi một cuốn sách và nói:
- Một nửa của cậu chẳng ở đâu xa lạ, chẳng qua là cậu cứ cố chấp không chịu nhận đấy thôi.
Bỗng tôi nhìn tựa đề cuốn sách của sếp đưa cho mà cảm thấy choáng váng. Nó như một ly nước lạnh dập tắt những suy nghĩ mơ hồ mộng mị của tôi. Tôi vỡ lẽ nhận ra rằng thì ra nó chỉ đơn giản đến thế, thì ra tôi đã chỉ tự lừa mình gạt người. Vứt quách cái định kiến xã hội, vứt quách những lời cười chê. Nếu như không nắm giữ được hạnh phúc của mình. Còn đau khổ hơn người ta dè bỉu gấp ngàn lần. Cười chê và định kiến rồi cũng sẽ qua. Nhưng hạnh phúc đã đi rồi thì sẽ mất vĩnh viễn.
Sếp lại nói:
- Cả công ty này ai cũng rõ hết, chỉ có mình cậu và cái Trang là như hai kẻ ngốc.
Tôi nóng bừng cả mặt, run rẩy đáp:
- Sếp nói đúng, em phải mạnh mẽ vì hạnh phúc của mình.
Sếp truyền lửa hối thúc tôi:
- Nhanh lên, nắm chặt hạnh phúc của mình trước khi quá muộn.
Tôi nhìn xuống thấy cả công ty đều đang nhìn tôi với anh mắt khẩn trương, và quyết định của tôi sẽ khiến họ vỡ òa trong sung sướng.
Quả vậy, tôi ném cuốn sách xuống mặt bàn, tháo ca ra vát và vứt phăng áo veston. Tôi chạy như một chiếc tên lửa đang đốt hết công suất, nhanh hết mức mà tôi có thể. Tôi sẽ đến bên cô ấy và dành lại thứ tình yêu vốn dĩ do sai lầm ngu ngốc và mù quáng của tôi mà mất đi. Cả công ty hò reo rung mình, như hòa vào nỗi niềm mà chính họ cũng đã u uất bấy lâu nay mà không nói được.
Tựa đề cuốn sách được chiếu sáng bới thứ ánh sáng lờ mờ hắt lên từ hàng vạn ánh đèn giữa thành phố. “Hạnh phúc ở ngay bên cạnh!”
Thật vậy, hạnh phúc ở ngay bên cạnh, là tại tôi cứ lạc giữa thành phố ngàn sao. Là tại tôi và cô ấy cứ lang thang mãi trong hành tinh bảy tỉ người mà không biết rằng chúng tôi vốn dĩ đã ở bên cạnh nhau, rất lâu rồi.
Theo truyenngan.com.vn
Lỡ một cuộc tình
Tôi đã đi tìm em qua bao nhiêu mùa thay lá, mà tin em vẫn ở phương trời nao. Mỗi mùa gió heo may, tôi lại tìm về nơi có biết bao kỷ niệm của ngày hai đứa yêu nhau.
Vẫn còn đây những cây sấu già với thân hình xù xì khắc khổ, vẫn còn đây hàng phượng vỹ với tán lá xanh rì rầm, như muốn nói với tôi điều là em đã không trở lại chốn này...
***
"Ngày đó yêu nhau ta thường qua lối này",... lời bài hát ở quán cà phê bên đường, đã đánh thức dòng suy tưởng của tôi. Để rồi như một thói quen, tôi lại lật từng trang lưu bút, trong đó có nhiều nét chữ thân thương của em.
Tôi một sinh viên y khoa, với sức học vượt trội cộng với hình thức ưa nhìn nên được nhiều cô gái để ý. Chỉ có điều gia cảnh nhà tôi không cho phép mình được như các bạn khác, vì bố tôi mắc trọng bệnh, không có tiền chữa trị nên ông đã bỏ ba mẹ con tôi mà về với tổ tiên. Điều đó càng thôi thúc tôi phải cố gắng học tập, để sau này còn đỡ đần mẹ tôi và em gái, đó là lý do khiến tôi thi vào ngành y và tôi đã đỗ thủ khoa.
Tình yêu của tôi đối với em thật tinh khôi, đó là năm thứ 3 khi tôi và em cùng tham gia phong trào sinh viên tình nguyện hiến máu. Tôi là đội trưởng đội sinh viên tuyên truyền hiến máu, còn em học sư phạm văn năm thứ nhất, cũng rất nhiệt tình tham gia. Sau khi được khám và tư vấn, chúng tôi thấy em không được khỏe nên khuyên em để hôm khác thì hiến, nhưng em cười hồn nhiên nói em không vấn đề gì vẫn khỏe như voi... Thế rồi, sau khi rút kim ra khỏi tay, thì em đã choáng và ngất xỉu. Chúng tôi ai cũng hốt hoảng, tôi đã bế em về phòng hồi sức, tuy nhiên em chỉ bị choáng nhẹ...
Sau này chúng tôi quen và yêu nhau, em vẫn thường đùa đó là em thử thần kinh của các anh trường y đấy thôi. Tình yêu của chúng tôi khiến nhiều người thầm ghen tỵ, tuy không gặp nhau thường xuyên, nhưng chúng tôi luôn dành cho nhau những khoảnh khắc đẹp nhất. Em hay viết tặng tôi những bài thơ tình và nói, ngành của anh chỉ có dao mới kéo, làm gì có mộng mơ, nhưng tôi vặn lại, thế mà anh có cả tá thơ tình để đối lại em đó.
Nhưng Một chuyện không may đối với em đã xảy ra, đó là bố em cũng bị mắc bệnh trọng và đột ngột qua đời khi em đang học năm thứ 3. Mọi chuyện đối với em như sụp đổ, hơn lúc nào hết tôi lại là chỗ dựa, động viên em vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất. Lúc này xem ra gia cảnh của em và tôi đều có phần giống nhau, đều mồ côi bố khi còn đang đi học, đều là anh chị cả trong gia đình. Có điều chúng tôi cùng tỉnh nhưng mỗi người một huyện nhà cách nhau cũng vài chục cây số. Sau khi trải qua những ngày khó khăn nhất, em nói nếu không có tôi bên cạnh, chắc em đã không vượt qua và đã bỏ học rồi. Cả mẹ em và mẹ tôi đều là những người phụ nữ hiền hậu thương chồng, thương con hết mực. Tôi luôn tự hứa với mình, sẽ cố gắng thật nhiều để bù đắp cho em.
Những ngày cuối cùng của thời sinh viên đã đến, tôi học hệ 7 năm thì tốt nghiệp. Còn em học 4 năm, vì em học sau tôi 3 khóa nên cả hai chúng tôi đều tốt nghiệp cùng nhau. Do có thành tích học tập tốt nên tôi được xếp vào diện được giữ lại trường công tác. Nhưng vì gia cảnh lại còn em nhỏ, nên tôi tình nguyện về quê để được gần gia đình, và cùng em công tác ở quê. Khi tôi đã ổn định công việc ở bệnh viện tỉnh, thì em vẫn còn lận đận vì chưa xin được việc, điều đó làm em rất buồn.
Hôm đó là ngày giỗ bố em, tôi chuẩn bị lễ xin phép mẹ đi từ sáng sớm, đây cũng là dịp để em giới thiệu tôi với anh em bà con . Tưởng mọi chuyện êm xuôi, ai ngờ người mà em coi như cha của mình, lại ra sức ngăn cản tình yêu của chúng tôi. Đó là chú ruột của em, ông đang làm phó giám đốc một sở của tỉnh - là người mà mẹ con em có thể cậy nhờ, từ khi bố mất và ông có thể tìm kiếm cơ hội xin việc cho em. Lúc em giới thiệu, ông đã gặp riêng tôi với ánh mắt đầy nghi vấn hỏi thăm gia cảnh, quê quán.
Từ sau hôm đó em chủ động liên lạc với tôi, em nói và khóc rất nhiều, với lý do chúng mình không hợp nhau. Tai tôi như ù đi, tôi không muốn nghe nữa, tôi chỉ hỏi có phải chú em là người không đồng ý phải không. Em nói chú sẽ xin việc cho em, nhưng phải lên tận vùng cao, vài năm rồi chú sẽ đưa em về huyện nhà. Còn nếu em không nghe lời chú, thì thôi không chú cháu gì nữa. Tôi chủ động xin phép được gặp riêng ông, nhưng không được.
Rồi em lên vùng cao dạy học, từ đó chúng tôi bặt tin nhau. Tôi như suy sụp hoàn toàn, mẹ ra sức động viên, cuối cùng tôi lấy niềm vui trong công việc và tự hứa sẽ cố gắng để được gần em. Tôi chỉ thắc mắc một điều là tại sao chú lại có ác cảm với tôi. Những lần hiếm hoi tìm đến nhà em, được mẹ em tâm sự, tôi mới biết rõ lý do là ông ấy và bố tôi, ngày xưa từng là tình địch. Hai người cùng yêu một người con gái, có điều cô gái ấy lại dành tình nhiều tình cảm cho bố tôi. Khi bố tôi đi bộ đội, chú ở nhà đi học, người ta nói nhất cự ly nhì tốc độ và cuối cùng chú đã cưới được người con gái đó là vợ chú bây giờ. Nhưng lúc nào chú cũng giày vò bản thân mình và thím, vì ông cho rằng bà vẫn chưa quên được bố tôi. Nên khi gặp tôi ông đã rất sửng sốt, vì tôi chính là bản sao của bố, người mà ông luôn ghen thầm với vợ mình. Nên khi vợ chú ngỏ lời hỏi thăm tôi, ông ấy đã yêu cầu bà vào nhà tiếp các cụ, với vẻ mặt rất nghiêm khắc. Chính vì vậy mà ông đã tìm cách ngăn cản, chia rẽ chúng tôi.
Tôi tranh thủ những ngày nghỉ, để tìm cách liên lạc với em nhưng đều không gặp được. Tôi đánh bạo tìm đến nhà ông vào một ngày trời lạnh. Tôi ngắm kỹ người đàn bà xem bà ấy như thế nào, mà cả bố tôi và chú đều si mê. Quả là một người đàn bà đẹp với gương mặt phúc hậu, ưa nhìn. Sau thoáng chút ngỡ ngàng, bà tiếp tôi nhẹ nhàng và thân mật, nhưng tôi có cảm giác bà sống khá nội tâm ít giao tiếp vì ông ấy rất gia trưởng. Thế rồi chúng tôi bặt tin nhau từ đấy.
Một hôm, tôi phải trực tiếp phụ trách ca mổ cấp cứu trường hợp tai nạn giao thông, phải truyền máu mà máu dự trữ của bệnh viện lại không trùng nhóm máu của bệnh nhân. Qua xét nghiệm người nhà, cuối cùng cũng có người đủ điều kiện để truyền máu. Có điều tim tôi như ngừng đập khi người cho máu lại chính là em, gương mặt em gầy xanh xao, ngồi dựa bên người chồng là người vùng cao. Em cũng giới thiệu tôi với chồng mình, người đàn ông nói tiếng kinh còn lơ lớ. Em nói chồng làm kinh tế ở nhà, còn mình đã gắn bó với mảnh đất ấy ngót 20 năm rồi.
Cả tôi và em giờ đã có gia đình riêng tôi nhìn em xót xa mà không nói nên lời. Chú đã qua cơn nguy kịch, trên giường bệnh ông nhìn hai chúng tôi im lặng, mà nước mắt cứ chảy dài...Nghe thím kể lại, sau khi nghỉ hưu ông hay nhắc đến chuyện tình của 2 đứa và luôn thấy ân hận, vì đã ngăn cản để em và tôi phải lỡ một cuộc tình.
Theo truyenngan.com.vn
Nỗi cô đơn trải dài Sự cô đơn khi không có một ai bên cạnh bạn không phải là cái cảm giác cô đơn nhất, mà cô đơn thật sự là khi bạn ở xung quanh rất nhiều người mà không một ai hiểu được bạn. Nỗi cô đơn của một đứa trẻ: Một đứa con gái không có mẹ có lẽ là nỗi đau lớn nhất trong...