Chuyện tình của cặp đôi trái dấu
Câu chuyện vượt lên hoàn cảnh để yêu thương nhau, sống lành mạnh và có ích cho xã hội của anh chị khiến nhiều người vô cùng ngưỡng mộ, khâm phục.
Chị Nguyễn Thị H (SN 1970, Hà Nội) là người dương tính với HIV, còn anh Nguyễn Văn V (SN 1971, Hà Nội) – chồng chị là người âm tính. Câu chuyện vượt lên hoàn cảnh để yêu thương nhau, sống lành mạnh và có ích cho xã hội của anh chị khiến nhiều người vô cùng ngưỡng mộ, khâm phục.
Tôi biết chị khi tham gia một buổi tập huấn về phòng, chống HIV. Nếu không trực tiếp có mặt tại đó và tận tai nghe chị giới thiệu, hẳn không ai nghĩ chị là một người có “H”. Khuôn mặt tươi tỉnh, tự tin với cơ thể đầy đặn, khỏe khoắn của chị khác xa với hình ảnh gầy gò, yếu đuối mà người ta thường liên tưởng khi nghĩ tới người bệnh HIV. Đã hơn 15 năm kể từ khi biết mình bị lây nhiễm HIV, mỗi lần kể lại, chị vẫn không giấu nổi sự tủi hờn xen lẫn hạnh phúc.
Năm 1990, chị H kết hôn với người chồng đầu tiên và có 2 người con trai. Những tưởng, cuộc sống như vậy là hạnh phúc, tròn đầy. Nhưng tai họa đã ập đến khi chị phát hiện chồng nghiện ma túy. Năm 2003, trong một lần bị tai nạn nhập viện, bác sĩ thông báo anh dương tính với HIV. Sau đó không lâu, chị biết cả mình và con trai thứ 2 cũng bị lây nhiễm từ chồng.
Thay vì cố gắng sống tốt, chồng chị ngày càng lún sâu vào nghiện ngập. Tài sản trong nhà lần lượt đội nón ra đi. Thỉnh thoảng trong cơn “phê thuốc”, anh lại bắt chị hứng chịu bạo lực. Quá sức chịu đựng, không thể thay đổi chồng, chị quyết định ly hôn. Để có tiền trang trải cuộc sống và đảm bảo con được học hành như bao trẻ bình thường khác, chị H lao đầu vào làm việc. Vậy mà khó khăn vẫn bủa vây chị. “Lúc đầu, quán bán đồ ăn sáng của mình rất đông khách. Nhưng khi biết mình là người có HIV, khách thưa thớt dần” – chị H ngậm ngùi.
Video đang HOT
Chị kể thêm: “Thời gian đầu mình sống rất khép kín, thậm chí tự kỳ thị bản thân. Nhưng mình không chịu đầu hàng số phận. Mình chủ động tìm hiểu về bệnh. Khi đã hiểu về HIV, có kiến thức chăm sóc sức khỏe cũng như phòng tránh, không để bệnh lây nhiễm ra cộng đồng… mình lại trở thành thành viên tích cực tham gia phát tờ rơi, làm khách mời trong các hội thảo tuyên truyền về HIV ở khu dân phố, ở phường và nhiều đơn vị doanh nghiệp… Nhờ đó, mình không chỉ giúp nhiều người dân hiểu hơn về căn bệnh HIV, mà còn tự cởi trói tư tưởng cho bản thân. Hàng xóm thấy mình khỏe mạnh, sống tích cực, có ích nên cũng chan hòa, yêu thương hơn”.
Năm 2006, chị H thành lập CLB “bạn giúp bạn” nhằm tiếp cận, chia sẻ, hỗ trợ trẻ em nhiễm H và chịu ảnh hưởng từ những người mẹ có HIV. Cũng nhờ những buổi đi làm truyền thông, chị H có cơ duyên gặp anh V – người chồng hiện tại của chị. “Năm 2008 mình làm tình nguyện viên tại CLB “Vì ngày mai tươi sáng”. Anh V khi ấy là xe ôm, thường xuyên đảm nhận “nhiệm vụ” chở mình tới hội thảo về phòng, chống HIV/AIDS và các địa điểm để tuyên truyền, làm tình nguyện. Ban đầu, mình không ấn tượng nhiều về anh V, nhưng càng tiếp xúc, càng thấy anh nhiệt tình, chu đáo. Có hôm đưa mình tới viện chăm sóc bệnh nhân, anh ấy ngồi ngoài cổng đợi mình cả buổi, rồi chở về mà không lấy tiền” – chị H nhớ lại.
Sau đó không lâu, anh V ngỏ lời cầu hôn chị H. Tới giờ, chị vẫn nhớ như in những chia sẻ của chồng, rằng tình cảm anh dành cho chị là thật lòng; qua những lần đi làm tình nguyện cùng chị, anh biết nhiều kiến thức về HIV, hiểu căn bệnh này không nguy hiểm như nhiều người nghĩ, nên càng quyết tâm gắn bó, muốn chăm sóc cho chị H.
Không tổ chức lễ cưới, vợ chồng chị H làm mâm cơm nho nhỏ để ra mắt hai bên gia đình, thuê nhà ra ở riêng để tiện chăm sóc nhau. Về sống chung, anh V không chỉ yêu thương vợ mà còn rất có trách nhiệm với con riêng của vợ. Anh cũng đồng hành cùng vợ trong mọi hoạt động truyền thông, thiện nguyện. “Nhìn anh chăm sóc người bệnh mắc HIV vừa khéo léo, vừa tế nhị để không làm họ tổn thương… tôi cảm phục, xúc động và hạnh phúc vô cùng” – chị H chia sẻ.
Chính tình yêu và sự thấu hiểu của anh V đã tiếp thêm động lực giúp chị H vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Thời gian đầu khi mới về làm dâu, gia đình chồng chưa thực sự chấp thuận, ít nhiều vẫn có sự kỳ thị với chị. “Những lần về quê, mọi người ngại trò chuyện, không ai dám tới gần hay ngủ cùng giường với mình vì… sợ lây. Khi đi kiếm nhà trọ, có người biết mình và con trai nhiễm HIV, họ ái ngại ra mặt, không dám cho thuê phòng. Bất đắc dĩ, có thời gian vợ chồng mình phải gửi con trai qua nhà người quen rồi lang thang ngủ tạm tại ghế đá hay trong các cột ATM trên đường. Những lúc đó, mình suy nghĩ lắm. Nhưng, chính anh là người động viên mình thêm tự tin, vững vàng”.
Đặc biệt, năm 2010, sau 2 năm kết hôn, chị H mang thai. Chị H đã điều trị ARV (Thuốc kháng virus), có tải lượng dưới ngưỡng phát hiện và không có khả năng lây HIV sang cho chồng con nhưng chị vẫn mang nặng tâm trạng lo lắng, sợ con bị ảnh hưởng. Cuối cùng, hạnh phúc đã mỉm cười với gia đình chị. Con gái anh chị sinh ra khỏe mạnh bình thường, là minh chứng cho tình yêu, nỗ lực của hai vợ chồng; và trở thành cầu nối, giúp chị H được gia đình chồng đón nhận. Giờ đây, con gái chị đã trở thành học sinh lớp 4, xinh xắn, giỏi giang. Nhìn con khỏe mạnh, vui vẻ khi được vui chơi, sống trong vòng tay yêu thương, che chở của gia đình, xã hội như bao đứa trẻ khác… chị H hạnh phúc vô cùng.
THANH MẠNH
Theo baodansinh.vn
"Con gái, chào mừng con trở về nhà"
Sáu năm trước, khi tiễn con lên xe hoa, nhìn con xinh đẹp rạng ngời, mẹ khóc. Sáu năm sau, nhìn con một tay dắt con nhỏ, một tay kéo va ly trở về nhà, bơ phờ, mệt mỏi, mẹ mỉm cười đón con.
Con gái, cuối cùng thì con cũng ly hôn rồi. Có gì khủng khiếp đâu, chỉ là ly hôn thôi mà. Chỉ là một người mình không còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc khi sống chung thì rời bỏ. Mẹ chào đón con trở về nhà.
Tối qua, cả hai bố mẹ đều không ngủ chỉ để bàn về chuyện sau khi hai mẹ con con về, chúng ta sẽ sắp xếp mọi chuyện thế nào cho ổn thỏa, cho con thoải mái như khi con còn ở nhà.
Có lẽ con đã rất khó khăn khi quyết định ly hôn. Mẹ cũng không cần biết là con làm vậy sai hay đúng. Cũng như ngày con quyết định kết hôn, vì con nói đó là người con yêu, con chọn, bố mẹ cũng không lăn tăn phản đối điều gì. Đường đời, mỗi người đều tự mình phải bước đi, tự mình vấp váp khổ đau, còn mọi "biển cảnh báo" đặt bên đường không phải lúc nào cũng khiến người ta để tâm chú ý hay sợ hãi.
Mấy hôm trước, con có nói rằng con đã lựa chọn sai người, con hối tiếc vì thanh xuân của con đã lãng phí cho một người đàn ông không xứng đáng. Nhưng con ạ, có những quyết định chỉ đúng trong một thời điểm nào đó. Ở thời điểm đó, lựa chọn ấy là đúng, chỉ là nó không thể đúng mãi mà thôi. Vậy nên con đừng tự dằn vặt, đừng trách móc bản thân, cũng đừng nuối tiếc quá nhiều vì những điều không thể thay đổi được.
Có vài người họ hàng khi biết tin có có ý định ly hôn đã bảo mẹ nên tìm cách khuyên ngăn. Họ nói, là đàn bà lỡ dở một lần, sau này khó tìm bến đỗ mới. Họ nói rằng con trẻ tốt nhất nên có mẹ có cha đủ đầy. Họ còn nói rằng, vợ chồng nào chẳng có những bất đồng cãi vã.
Những điều đơn giản đó, lẽ nào bố mẹ không biết. Mẹ chỉ nghĩ, nếu đó là nơi hạnh phúc ấm êm, hẳn con đã không phải đắn đo để rồi buông bỏ. Nếu mái nhà ấy đủ bình yên và ấm áp, có lẽ con đã không bước chân rời đi. Nếu bờ vai kia đủ vững vàng cho con dựa vào, con đã không phải một mình tỏ ra mạnh mẽ.
Có người từng nói với mẹ rằng: Làm cha mẹ, điều đau đớn nhất không phải là không lo cho con một cuộc sống đủ đầy, không nuôi con được thành tài, giỏi giang. Điều đau đớn nhất chính là những khi con mình ra đời bị người ta ức hiếp, bị khổ sở thiệt thòi nhưng vẫn cam tâm chịu đựng chứ không dám trở về nhà. Nếu đến nhà mình mà con mình cũng không dám về thì mình là một người cha, người mẹ thất bại.
Những nỗi buồn của con, con không kể hết, mẹ cũng không thể tận tường. Con trở về nhà sau một cuộc hôn nhân, chẳng có gì ngoài một đứa con trai và một trái tim vụn vỡ. Đôi khi, chúng ta phải có đủ dũng khí kết thúc thì mới có cơ hội để bắt đầu. Dù bùn có dưới chân mình thì trên đầu mặt trời vẫn rọi, cứ vững vàng mà bước thôi con.
Theo Dân Trí
5 kiểu phụ nữ đàn ông càng nhìn càng thấy xinh đẹp, cuốn hút Người phụ nữ điềm đạm theo năm tháng, người đối diện nhìn vào khó mà rời mắt. Bởi bên trong những người phụ nữ này thì nội tâm lúc nào bình lặng yên hòa. Chính sự yên bình trong nội tâm càng khiến cho dung mạo của họ có được sự dịu dàng. Ảnh minh họa. 1. Phụ nữ có tâm hồn trong...