Chuyện tình cô gái miền tây Phần 3
-Tới chỗ cái cây to kia anh cho tôi xuống nhé !
-Ừ ! Cô có cần tôi dìu vào nhà không?
-Không ! không cần ! tôi cám ơn anh nhé!
-Việc tôi nên làm thôi ! Xin lỗi cô lần nữa nhé!
-Lần này tôi đành vậy !
Tôi cười , tôi cũng có răng khểnh giống anh,anh nhìn tôi chăm chăm , không chớp mắt.
-Anh sao thế?
Anh giật mình ú ớ…lại ngại…hihi ! Tôi với tay gọi anh Phan bảo vệ trước cửa shop,anh thấy tôi xuống xe với cái chân băng bó vội chạy ra đỡ tôi :
-Ôi ! em sao thế? Tông xe à? Hay sao?
-Anh hỏi em không kịp trả lời luôn đó ! Ừ ! Em bị tông xe ! Nhưng em không sao !
-Thôi để anh dìu vào nhà ! Nhanh lên !
Tôi quay lại vẩy vẩy tay chào tạm biệt anh theo kiểu lịch sự , anh mỉm cười rồi lái xe chạy thẳng
-Anh thấy ba mẹ em về chưa?
-Chú thiếm về rồi , em ở lại shop hay qua nhà luôn để anh đưa qua?
-Em ở lại shop ! Em còn việc chưa xong anh à?
Tôi vào căn phòng nhỏ khuất sau lưng quầy thu ngân, nằm dài trên sofa suy nghĩ về anh Gấu và về cả cái người đã đụng xe vào tôi khi nãy , cả hai đều rất giống nhau nhưng chắc chắn là không phải đâu vì anh Gấu ngày xưa da ngăm đen người thì thấp bé, còn cái anh bác sĩ kia thì da trắng dáng cao to tầm hơn 1m80 luôn ý ! Thôi thôi tôi mặc kệ là ai cũng mặc kệ mệt mỏi tôi ngủ thiếp đi đến khi mẹ qua gọi tôi dậy vì anh Phan qua nhà báo với dì 3 là tôi bị tông xe đang nằm bên shop ( anh Phan là con của một người anh họ hàng của ba )
-Duy , duy à, dậy đi con !
Tôi giật mình vì mẹ khều chân tôi
-Gì vậy mẹ?
-Con có đau không,cần đi bác sĩ không?
-Dạ không cần đâu mẹ , vết thương không sâu đâu mẹ . Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi choàng dậy ôm mẹ , nhụi nhụi mặt vào vai mẹ.
-Mẹ , mẹ ở đây luôn với con nha mẹ !
-Sao vậy ? Hôm nay có chuyện gì à, sao nay lại nhõng nhẽo với mẹ.
Tự dưng tôi rơi nước mắt, tôi buồn, trong lòng tôi luôn vướng mắc gì đó không thể hiểu được , từ khi tôi và người yêu đầu chia tay , tôi cứ chơi vơi trong tâm tưởng , có một nút thắt mà tôi chưa thể cởi ra , tôi không muốn yêu ai cũng sợ bị phản bội , sợ lại là hắn lần thứ hai, mỗi khi đi tắm nhìn vào gương thấy vết sẹo sau vai tôi rùng mình!
Video đang HOT
-Chuyện qua lâu rồi sao con không quên đi , thằng đó nó có đáng để con nhớ vậy đâu !
-Con không nhớ hắn đâu mẹ à ! Nhưng vết thương trong lòng và vết sẹo trên người con vẫn còn đây này ! Con thấy sợ tình yêu lắm mẹ !
-Sợ gì ! Con không yêu thêm làm sao biết trên đời này không có người tốt ! Mở lòng đi con, để người tốt có cơ hội đi vào cuộc đời con chứ !
-No no mẹ ! Con không bao giờ yêu thêm một thằng nào nữa !
-Thế mày định ở giá suốt à!
-Con định rồi, con bây giờ kinh tế ổn định, 2 năm nữa con sẽ thụ tinh nhân tạo để có con, con của con , riêng con mẹ à! Không cần đàn ông đâu mẹ
-Thôi ngay cái suy nghĩ đó đi ! Con biết con làm vậy hàng xóm , bà con họ hàng họ sẽ nghĩ như thế nào không? Rồi lúc đó mặt mũi ba mẹ để ở đâu?
-Con quyết rồi mẹ !
-Thôi đi ! Mày biết là ba mày ổng rất trọng sĩ diện à, mày làm thế người ta nói mày không chồng mà chửa thì làm sao !
-Mặc kệ họ, họ có cho con được đồng nào đâu mà con phải để ý họ ! Thôi con không nói với mẹ nữa con đói rồi
Tôi đứng dậy chạy qua nhà tìm dì 3 , dì 3 thương tôi vô điều kiện , đói tìm dì là có món ngon ăn ngay, đôi này tôi cũng có kế hoạch single mom cho dì nghe, dì không nói gì , không cản cũng không ủng hộ, chỉ mong tôi suy nghĩ thật kĩ.
Thấy dì đang nấu gì đó, tôi lết cái chân cà nhắc đến hỏi dì :
-Dì 3, nấu gì đó ! Có gì ăn không con đói quá !
-Đây dì 3 đang nấu canh sấu với sườn , món con thích đây nè ! Lâu rồi mới có sấu đấy ! ( Tôi là người miền Tây nhưng rất rất thích ăn canh sấu nấu với sườn , vì ngày trước ở với dì họ , chồng dì ấy là người Hà Nội, dượng rất nhân hậu , nấu ăn cực ngon , lần đầu tôi được ăn canh sấu tôi đã phát nghiền đến tận bây giờ )
Tôi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt , sau đó đi ra đã thấy dì 3 đã dọn sẵn cơm , ba mẹ tôi cũng ngồi bàn.
-Ăn cơm luôn đi con ! Ba tôi gọi
-Dạ !
-Chân có sao không đó, nhớ uống thuốc không tối nay sẽ đau lắm đó nha con !
-Dạ ! Con nhớ mà ! À ba ! Hồi sáng ba đi gặp ông 8 hả? Lâu rồi không liên lạc hôm nay lại gặp ba vậy ba?
-À ! Chú 8 nhờ ba tìm vợ cho thằng Gấu !
-Hả?
Tôi sặc nước !!!……..
Ặc … ặc …anh Gấu về Việt Nam rồi hả ba?
-Ừ ! Nó về rồi, về 4 năm nay rồi ! giờ cũng đã 32 tuổi nhưng không chịu lấy vợ, chú 8 lo cho thằng cháu nội đích tôn nên muốn ba giúp tìm vợ cho nó !
Theo Afamily
Chuyện tình cô gái miền tây Phần 2
Thay đồ xuống không thấy ba mẹ với dì 3 đâu tôi mới gọi điện cho dì 3
-Ủa dì 3 với ba mẹ đi đâu vậy?
-Ba mẹ m đi gặp ông chú 8 kêu cả tao theo, lâu rồi không gặp chắc cũng 15 năm rồi !
-Là ông nội của anh Gấu , năm nào cũng dắt anh Gấu về chơi với con đúng không?
-Ừ ! còn nhớ hả ! tưởng mày quên rồi chứ !
-Con không nhớ ông ấy nhưng nhớ anh Gấu thôi... haha!
-Cái con này !
-Thôi con ăn cháo xong rồi con đi mua đồ với thằng Tuấn chiều con mới về nha !
-Ừ ! lái xe cẩn thận !
-Dạ ! Tuân lệnh ạ !
Đi mua quà với Tuấn xong , lái xe về nhà tôi lại nhớ đến anh Gấu , ngày nhỏ tôi rất thích chơi với anh, anh dịu dàng, ân cần, thương tôi như em ruột , hè và tết năm nào ông 8 cũng dắt anh về quê tôi chơi ở nhà tôi cả tuần , anh hơn tôi tận 8 tuổi , mỗi lần anh về là mỗi lần tôi có quà Sài Gòn , hihi... nhưng năm tôi 10 tuổi , không thấy ông dắt anh về , ông về một mình thắp nhang cho ông ngoại tôi và nói ông và anh sắp sang Mỹ định cư, anh sẽ học ở đó, sẽ không về Việt Nam nữa, tôi nghe vậy khóc mấy ngày liền... tôi là con một nên có anh tôi rất thích ! Thế là đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại anh lần nào ! cũng chả nghe ba mẹ tôi nói là có tin tức liên lạc gì với ông 8 ! Duy chỉ có năm sinh nhật 15 tuổi anh có gửi về cho tôi sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt là 1 ngôi sao nhỏ bằng một hột đá màu đen láy, ông 8 nói với ba tôi do anh học mãi, đây là tác phẩm đầu tiên của anh, anh tặng sinh nhật tôi... tại sao ngần ấy năm anh không liên lạc mà đến năm tôi 15 tuổi anh mới nhớ đến tôi , hay vì câu nói vu vơ của tôi lúc năm tôi 9 tuổi ... hôm ấy anh dắt tôi đi chơi tết gặp 2 anh chị kia ôm hôn nhau ngoài công viên anh vội lấy tay bịt mắt tôi lại, tôi lấy làm khó chịu vì không hiểu sao , anh nói
-Duy còn nhỏ không được xem mấy cảnh này đâu nha !
Khi nào lớn lên thì mới được
-Dạ ! ( nhưng chẳng hiểu gì ...kkk, giả vờ ngoan vậy )
Khi về nhà tôi lại hỏi anh
-Khi nào em lớn hả anh?
-Chắc tầm 15 tuổi !
-Anh năm nay 17t rồi vậy anh quá lớn rồi còn gì ! haha
-Anh có bạn gái rồi nhé ! Đừng có mà khi dễ anh !
-Bạn gái anh bao nhiêu tuổi rồi !
Bây giờ nghĩ lại tôi không thể hiểu được cái lí do tại sao lúc 9 tuổi mà tôi già đời đến thế...
Vậy mà hôm nay ông 8 về ba mẹ lại còn lên Sài Gòn để gặp ! Lí do gì nhỉ, tôi mông lung 1 tí thì nghe thấy ai đấy đập cửa kính xe tôi bộp bộp bộp !
Tôi hạ kính xuống thì bị nói ngay
-Lái xe kiểu gì đèn xanh nhảy giờ rồi mà cô còn không chạy thế !
Kẹt xe vì cô đấy nhé !
Tôi luống cuống nhìn đèn tín hiệu, ôi đã đèn xanh rồi, tôi lú lẫn thật !
-Dạ dạ , con xin lỗi chú ạ ! con đi ngay đây ạ !
Tôi kéo kính lên định lái xe đi nhưng cái xe tắt máy từ bao giờ, tôi khởi động lần thứ nhất nó không nổ máy, lần thứ 2 thứ 3..
-Oh no ! sao thế em iu , nhõng nhẽo à, nổ máy đi em !
Xe đằng sau bấm còi inh ỏi , tôi vội xuống xe ra tín hiệu xe chết máy,.... Các xe đành lấn làn bên cạnh để đi , các chú xe ôm ngay ngã tư giúp tôi đẩy xe vào sát lề... tôi gọi cho gara quen cho người đến giúp.
Để xe đó cho người gara lo, tôi tự mình đi bộ lúc tan tầm, nhìn dòng người hối hả, tôi chợt nhớ đến mối tình khốn nạn , tự dưng rơi nước mắt , không hiểu nổi tôi nghĩ gì, đang thương nhớ hay tức giận, bỗng tiếc phanh xe vang lên ...
Két...ttttt...
Tôi bị 1 chiếc xe 4 chỗ va phải vì cái tội sang đường không nhìn trước sau, tôi té xuống đường xây xác ở chân, hôm nay ngày gì thế không biết... chân chảy máu , rách toạc 1 mảng da nơi bàn chân. Trên xe một thanh niên vội vã xuống xe chạy lại phía tôi
-Cô có sao không ? Tôi...tôi...xin lỗi...
-Chắc không sao? Tôi là người sang đường không nhìn , anh không có lỗi đâu !
Tôi vừa dứt câu anh đã dìu tôi đứng dậy, thật sự lúc đó tôi không hề đứng nổi, chân đau kinh khủng... anh dìu tôi ngồi xuống lề đường rồi vội vàng quay lại xe lấy túi thuốc, khi anh vừa mở túi sơ cứu ra, tôi nói
-Anh là cứu hộ à? Sao có túi sơ cứu to thế ?
-Không ! Tôi là bác sĩ ! lúc nào ra đường tôi cũng mang theo túi sơ cứu phòng có việc bất ngờ !Như hôm nay chẳng hạn !
Tôi ậm ừ, rồi anh cầm lấy chân tôi lau máu...
-Cô có đau không?
-Đau muốn chết rồi đây?
Anh ngước lên nhìn tôi, anh cười , anh có đồng tiền anh có răng khểnh, anh giống 1 người, thật sự rất giống , anh lại cúi xuống băng bó chân cho tôi, anh nói
-Vết thương không nghiêm trọng lắm, tôi có thể xử lí được,cô không cần đến bệnh viện!
-Dạ !
-Cô về đâu tôi chở cô về !
-Dạ em về LVS ạ !
Không hiểu lúc đấy tôi thành người khác à! Anh nói tôi đồng ý ngay là như nào ! Tôi lên xe, anh lái, tôi lấy điện thoại ra bật quay video vờ cầm trên tay quay về hướng anh, tôi quay anh, cả đoạn đường từ Nguyễn Văn Cừ về LVS.. cả 30' , quay chán chê!!! Tôi lại nhìn anh!!! Không hiểu sao khi trên xe tôi và anh không nói chuyện với nhau câu nào ! Vô duyên hết sức ! Chắc 1 phần vì tôi cứ chăm chăm vào điện thoại nên anh không muốn phiền tôi, phần vì tôi nhìn a nên anh ngại.
Theo Afamily
Mẹ mất chưa được 100 ngày, ba tôi đã muốn đi bước nữa Mẹ mất chưa đầy năm, ba tôi đã muốn đi bước nữa. Nghĩ tới những tháng ngày mẹ vất vả vì gia đình, vì ba con tôi, tôi giận ba, thương mẹ tới trào nước mắt. Mẹ tôi sinh được ba người con. Tôi là con gái út, trên là hai anh. Dù nhà nghèo nhưng ba anh em tôi được ba mẹ...