Chuyện tình cảm động của chàng trai và cô gái trên xe lăn
“Trước ngày anh đi lấy vợ, bố chồng mình còn dặn anh: ‘Vợ sức khỏe yếu hơn nên con phải học nấu ăn, rửa bát, quét nhà… đỡ vợ’, Ánh Tuyết kể.
Có những cuộc gặp gỡ giúp chúng ta viết nên cả câu chuyện tình yêu tuyệt vời. Đương nhiên, những diễn biến đằng sau nó là cả một bầu trời lãng mạn và đôi khi cũng vô cùng cảm động.
Lời từ chối khi được tỏ tình
Đặng Ánh Tuyết, sinh năm 1984, hiện đang là trưởng nhóm bộ phận telesale tại một công ty truyền thông lớn ở Hà Nội. Cô là một người khuyết tật, cựu vận động viên cử tạ quốc gia. Chồng cô tên Đình Quang, hơn vợ 2 tuổi và hiện đang kinh doanh tự do.
Nói về chuyện tình yêu của cả hai thì phải lùi về cách đây 15 năm. Thời điểm năm 2007, Tuyết đang làm trong ban chủ nhiệm CLB sinh viên khuyết tật tại Hà Nội. Quang là một chàng trai bình thường nhưng phát hiện mình bị u dây chằng chân trái, phải cắt bánh chè trái. Đang thời điểm điều trị, anh muốn tìm một hội khuyết tật dành cho thanh niên để tham gia. Từ đó, Quang và Tuyết quen biết nhau.
Khi anh chủ động nhắn tin, Ánh Tuyết mất vài ngày mới trả lời vì thời điểm ấy cô vừa đi học, vừa là vận động viên phải đi tập luyện. Cô thoải mái rủ Quang đến ngày họp của hội thì cứ tham gia cho vui.
“CLB tháng 2 mới họp, tháng 1 sinh nhật mình. Anh từ Phú Thọ xuống, nhắn tin bảo mình ra cổng có người tặng quà khiến mình nghĩ là đùa thôi. Không ngờ lúc em mình ra xem thì đúng là có tặng bó hoa thật. Hóa ra, anh định đến gặp rồi tặng quà nhưng ngõ nhà mình đang làm, xe taxi không vào được, chân anh lại không tiện đi lại nên nhờ tài xế tìm nhà. Chú tài xế nhiệt tình, gõ cửa mấy nhà mới đến được. Nhận bó hoa từ người chưa từng gặp một lần mà mới chỉ nhắn tin qua Yahoo khiến mình có cảm giác rất lạ”, Ánh Tuyết kể lại.
Thời gian sau, khi cô chuẩn bị lên đội tập trung để bay ra nước ngoài thi đấu thì Quang hẹn gặp ở quán cà phê. Đó là lần đầu tiên họ gặp mặt. Hôm đó có bạn thân của Quang cũng đi cùng.
Ánh Tuyết kể thêm: “Sau này, anh ấy mới thú nhận rằng lúc mình đi về rồi anh bạn thân mới bảo là con bé này được đấy, cưa đi”.
Ánh Tuyết khi còn tham gia thi đấu thể thao.
Mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết hơn. Họ gọi nhau là anh em, coi như anh em kết nghĩa. Mỗi khi Quang có hành động quan tâm thì Tuyết cũng “rung rinh” nhưng chưa dám nghĩ xa xôi. Mãi cho đến sau này, Quang đã nói lời tỏ tình khiến Tuyết sững sờ. Nghĩ cho anh, cô đã từ chối.
Ánh Tuyết nhớ lại: “Lúc đó mình có bảo với anh rằng: ‘Chân anh như vậy nhưng anh sẽ vẫn đi lại gần như bình thường. Nếu không đi lại được như mong muốn anh vẫn có cơ hội có người yêu là những người khỏe mạnh, lành lặn. Họ mới có thể chu toàn việc chăm sóc gia đình cho anh. Ngoài ra còn gia đình, họ hàng anh nữa. Em bị như vậy sẽ khó lắm’.
Mình vừa dứt lời thì anh bảo luôn: ‘Mọi người trong nhà anh biết hết rồi. Từ lúc anh quyết tâm tiến tới với em thì anh đã kể cho người trong nhà biết về em, về con người, thành tích. Anh cũng mở ảnh và các bài báo viết về em cho mọi người xem. Vì vậy em không cần phải lo”.
Sự quyết đoán đó của Quang đã khiến Ánh Tuyết cảm động và không còn lý do gì để cô từ chối nữa. Ở nhà Quang, anh là con út trong gia đình có 3 anh em nhưng mọi ý kiến của anh đều được mọi người tôn trọng, lắng nghe. Bởi vậy, khi anh đã sẵn sàng cho tất cả thì Ánh Tuyết cũng quyết mở lòng, đồng ý lời tỏ tình của chàng trai mình yêu mến.
Hiện tại cô đang làm trưởng nhóm ở một công ty truyền thông.
Video đang HOT
Khi biết Ánh Tuyết có bạn trai, gia đình cô rất ủng hộ. Ngày đưa Quang đến nhà ra mắt thì chân anh vẫn đang phải điều trị, đóng đinh. Khi anh đến nhà, bà ngoại cô rất vui. Bố mẹ cô có chút lăn tăn về bệnh tình của anh, lo ngại không biết bị bệnh thế nào, có bị di căn ảnh hưởng hay không. Vì đã tìm hiểu từ trước nên Tuyết thoải mái trả lời. “Cửa nhà gái” vì thế cũng thuận lợi qua. Cả gia đình cùng vun vén cho đôi trẻ.
Ngày hôm sau, Quang lại đưa Ánh Tuyết đến nhà mình, chính thức giới thiệu với bố mẹ. Có lẽ vì hồi hộp nên cô say xe luôn dù trước đó đi ô tô, tàu hỏa, máy bay ra cả nước ngoài mà chẳng hề hấn gì.
Cô nhớ lại: “Gần tới nhà anh mà trong bụng mình vẫn lăn tăn không biết xưng hô, cư xử thế nào để ‘ăn điểm’. Nhưng vừa mở cửa xe, chưa kịp thò đầu ra thì bố mẹ anh và các anh của anh đã ra đón. Người nhà anh bảo luôn: ‘Con đã đến à? Đi đường có say xe không? Có mệt không? Vào nhà nghỉ đã’.
Cảm giác của mình lúc đó là ‘đứng hình’ luôn, những câu nói ấy khác xa với tưởng tượng.
Vào nhà ngồi mọi người cùng nói chuyện, bố mẹ anh chủ yếu hỏi về hoạt động của mình. Sau đó ăn uống cả nhà cũng thoải mái lắm. Quê anh có món thịt chua đặc sản. Đó là lần đầu tiên mình ăn, vừa ăn được 1-2 miếng thì anh Quang bảo: ‘Thịt này chưa chín hẳn, chắc em ăn không quen đâu, ăn ít ít kẻo đau bụng’. Lúc nào anh cũng quan tâm vậy đấy”.
Họ đã kết hôn được 15 năm.
Cuộc hôn nhân viên mãn sau 15 năm đồng hành
Bố mẹ chồng yêu thương, quý mến là một điều khiến Ánh Tuyết cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sự ủng hộ của cả hai bên gia đình giúp cặp đôi có thêm động lực hơn, kiên định với lựa chọn của mình.
“Trước ngày anh đi lấy vợ, bố chồng mình còn dặn anh: ‘Vợ sức khỏe yếu hơn nên con phải học nấu ăn, rửa bát, quét nhà… đỡ vợ’. Trong cuộc sống gia đình hay các hoạt động bên ngoài anh cũng rất quan tâm. Anh để ý từng chút một xem nó có phù hợp với mình không.
Ví dụ ra ngoài ăn anh phải tìm quán không có bậc hoặc có dốc đẩy xe lăn. Có bạn mời đi ăn anh cũng phải xem địa điểm đó thế nào, có người hỗ trợ không. Ở nhà thì mình nấu cơm còn tất cả công việc còn lại anh sẽ làm hết. Chỉ những điều quan tâm nho nhỏ cũng đủ khiến lòng mình ấm áp và thấy anh là người chồng vô cùng chu đáo”, Ánh Tuyết chia sẻ thêm.
Đôi vợ chồng hiện tại.
Hiện tại, cặp đôi đang bước sang năm thứ 15 của cuộc hôn nhân. Cũng như nhiều gia đình khác, họ đôi lúc vẫn gặp phải những vấn đề bất đồng. Tuy nhiên, bất cứ chuyện gì xảy đến, họ cũng có nguyên tắc là không làm căng. Một người nóng thì người kia trật tự. Lúc nào bình tĩnh và “hạ hỏa” thì trao đổi lại với nhau.
Sau ngần ấy năm bên nhau, họ đã có 2 bé con, bé trai lớp 8 và bé gái 5 tuổi. Thời gian cô mang thai, chồng lại càng chăm bẵm yêu thương nhiều hơn.
Dù không biết nấu ăn nhưng anh vẫn mày mò tìm hiểu những món tốt cho bà bầu để nấu cho vợ. Anh còn canh bắt vợ uống sữa bầu, sợ vợ buồn còn đèo đi lòng vòng hóng gió.
Ánh Tuyết nhớ lại: “Sau khi sinh bé được đẩy về phòng rồi mà chưa thấy chồng và người nhà đâu, mình lo lắm, không biết con sinh ra có khỏe mạnh không mà chẳng thấy ai. Sau khi mượn được điện thoại gọi cho anh thì mới biết là cả nhà không rõ mình ở phòng nào. Gặp anh mà mình òa khóc, anh mở máy ảnh cho mình xem hình con rồi bảo: ‘Các bà nói kiêng, không cho chụp nhưng anh cứ chụp cho em yên tâm’. Lúc đó nước mắt mình cứ tuôn rơi thôi.
Mình ở viện 1 tuần thì anh cũng ngủ lại với vợ 1 tuần, mượn giường xếp nằm ngay cạnh giường vợ. Cả phòng chục bà đẻ mà mỗi mình là ngoài mẹ đẻ, mẹ chồng ở vào ban ngày thì còn có chồng chăm cả đêm. Anh chẳng kiêng dè gì cả”.
Quang cũng là ông bố khéo léo, anh cho con ăn, tự thay tã bỉm thuần thục hơn cả vợ. Những điều ấy nhỏ xíu thôi nhưng luôn khiến Ánh Tuyết cảm động và tự hào.
Tổ ấm hạnh phúc của Ánh Tuyết.
15 năm bên nhau, họ cũng đã trải qua đủ những cung bậc cảm xúc. Với Ánh Tuyết, cô cho rằng để giữ gìn được hôn nhân bền chặt thì cả hai cần biết nhu và cương đúng lúc để giải quyết vấn đề. Khi đã có con cái thì dù làm bất cứ điều gì cũng phải nghĩ làm sao để tốt nhất cho con và bạn đời của mình. Phải biết đặt mình vào vị trí của đối phương thì hôn nhân mới bền chặt, hạnh phúc.
Một câu chuyện tình yêu thật đẹp và thật sự truyền cảm hứng đến tất cả. Tình yêu là sự đồng hành, gắn bó và thấu hiểu. Chúc mừng Ánh Tuyết vì cô đã gặp được đúng người để cùng nhau viết nên câu chuyện tình yêu đẹp cùng những kết quả thật sự viên mãn.
Cô gái khiếm thị và chàng trai bại não: Cuộc sống đầy ắp niềm tin và ước mơ khi ở bên nhau
Dù bản thân có những khiếm khuyết về cơ thể, nhưng tình yêu của hai con người đặc biệt ấy dành cho nhau là hoàn hảo, trọn vẹn nhất.
Cô gái mất thị lực vì căn bệnh quái ác
Sinh ra ở huyện miền núi Hữu Lũng (Lạng Sơn), Lê Thị Vân (21 tuổi) học hết lớp 7 thì phải nghỉ học. Biến cố ập đến với cô bé thôn quê xinh đẹp ở tuổi 13 khi bỗng một ngày cảnh vật trước mắt em cứ mờ dần.
Bố Vân buộc con gái vào lưng, chạy xe máy hơn 100 km xuống Hà Nội để chữa bệnh. Rồi em trở lại trường học nhưng chỉ một thời gian sau, mọi thứ quanh em khi sáng, khi nhạt nhòa rồi tắt hẳn. Lúc này căn bệnh teo gai thị đã cướp đi hoàn toàn thị lực của cô gái bé bỏng. Năm 2015, Vân nghỉ học, chấp nhận số phận.
Từ đứa trẻ nhanh nhẹn, hoạt bát, Vân trở lại cáu kỉnh. " Mình chán nản, tuyệt vọng vì tự thấy bản thân là thứ bỏ đi, vô dụng, cuộc đời chấm hết nên mình thu hẹp bản thân, không trò chuyện với ai. Mình cũng chẳng muốn làm gì nữa, chỉ nằm một chỗ, ngủ triền miên đến mức bị vôi hóa cột sống", Vân nhớ lại kí ức ám ảnh ấy.
Sau 2 năm chìm trong nỗi buồn và những giọt nước mắt, Vân nhận thấy người đau khổ, vất vả chính là bố mẹ mình. Thế là Vân tự kéo mình bước ra khỏi mặc cảm, làm quen với bóng tối. Cô học những điều nhỏ nhất để tự lo cho mình từ đánh răng, ăn cơm đến làm những công việc rửa bát, quét nhà, nấu cơm, giặt quần áo,...
Năm 18 tuổi, thấy bạn bè đồng trang lứa đã học xong được đến những vùng đất mới, khát khao khám phá bản thân, trải nghiệm đó đây trỗi dậy trong cô.
Vân- cô gái xứ Lạng gặp biến cố mất dần thị lực từ năm 13 tuổi, từ buồn chán đến khao khát được khám phá thế giới xung quanh.
Vân bắt đầu bằng việc học cách sử dụng Internet, tìm hiểu những khóa học dành cho người khuyết tật. Năm 2019, Vân xin bố mẹ xuống Hà Nội khi hay tin tại đây có một trung tâm dạy nghề dành cho người khiếm thị. Tại đây, cô gặp nhiều người khuyết tật khác, nhận thấy mình không phải là người cá biệt, có biết bao người đồng cảnh nhưng họ làm được nhiều việc.
Khi dịch Covid-19 bùng phát, như bao người khác, Vân trở về quê hương, nương tựa gia đình. Một lần lướt mạng xã hội, Vân quen anh Trần Hiệp, chàng trai Hà thành bị bại não nhưng nghị lực phi thường.
Chàng trai bị bại não sau trận sốt khi mới 7 tháng tuổi
Anh Trần Quốc Hiệp (36 tuổi, Hà Nội) được chẩn đoán tổn thương não sau trận sốt viêm não Nhật Bản khi mới 7 tháng tuổi. Bố mẹ anh bế con đi chạy chữa khắp nơi nhưng cuối cùng họ phải chấp nhận việc con trai là đứa trẻ bại não, cả cuộc đời gắn liền với chiếc xe lăn do toàn bộ hệ thống cơ co quắp.
Kể từ đó, mọi sinh hoạt của anh đều cần người hỗ trợ. Tuổi thơ của anh nhìn thế giới qua khung cửa sổ, thấy bạn bè đến lớp, đi chơi, anh Hiệp chỉ biết ước ao.
Lên 4 tuổi, anh được ông nội mua bộ bảng chữ cái để dạy đọc chữ thành thạo. Sau đó, bố mẹ tiếp tục hướng dẫn Hiệp tính toán cơ bản ở quán tạp hóa của gia đình. Hiệp cứ thế lớn dần lên, từ tự ti, buồn tủi rồi dần suy nghĩ tích cực hơn.
Hiệp- chàng trai bại não nhưng đầy ý chí, luôn muốn tự chủ cuộc sống.
Năm 2009, nhờ người quen giới thiệu, Hiệp tham gia Hội Người khuyết tật quận Hoàng Mai và Trung tâm Sống độc lập Hà Nội. Đến năm 2017, Hiệp tiếp tục trở thành thành viên của Câu lạc bộ Người trưởng thành sống với chứng bại não (CLB CP) trực thuộc Hội Gia đình trẻ bại não Việt Nam (CPFAV).
Trở thành tham vấn viên cho người đồng cảnh ngộ, anh truyền động lực học tiếng Anh tới mọi người dù chưa từng đến trường lớp.
Chuyện tình đẹp như cổ tích của hai người khiếm khuyết
Sau khi kết bạn trên mạng xã hội, anh Hiệp và Vân đều có ấn tượng đặc biệt với đối phương. Nếu như anh Hiệp ấn tượng với cô bé xinh xắn, dễ thương, đôi mắt đẹp, thì Vân vô cùng cảm phục những hoạt động tích cực anh chia sẻ.
Vân cảm nhận chàng trai này nói chuyện có duyên, lại vô cùng nhẹ nhàng, gần gũi. Cô bộc bạch: " Kể từ khi mới quen thôi, anh đã cho mình cảm giác thân thuộc. Ngoài bố mẹ, gia đình, chưa ai tốt với mình, dịu dàng và truyền cho mình sức mạnh tinh thần nhiều như vậy".
Hơn nữa, cặp đôi tìm thấy sự đồng điệu về mong muốn tự chủ cuộc đời. Những câu chuyện giữa hai người mỗi ngày một dài hơn.
Cô gái khiếm thị và chàng trai bại não tìm thấy nhau.
Dịp 20/10 năm ngoái, Hiệp hẹn lên nhà Vân chơi. Anh cùng một người bạn bại não khác vượt qua chặng đường hơn 100km ngoằn ngoèo nhưng không ngại gian nan. Đến bậc cửa nhà Vân, mẹ cô trêu: " Cháu mà tự leo được lên nhà thì cô gả Vân cho luôn".
Sau hôm đó, Hiệp nhắn tin xin phép mẹ Vân được ở bên con gái cô. Anh hứa với mẹ bạn gái rằng sẽ chứng minh có thể chủ động trong cuộc sống, là chỗ dựa chứ không phải gánh nặng cho Vân và xin phép mẹ cho Vân xuống Hà Nội đi làm.
Tháng 5 vừa qua, Hiệp trở lại Hữu Lũng đón người yêu. Anh cũng xin bố mẹ cho mình ra ngoài sống riêng để làm chủ cuộc đời. Bố anh vì lo lắng cho con nên không đồng ý. Nay sau hơn 3 tháng con trai ra ngoài sống độc lập, cả gia đình đã vui mừng ủng hộ.
Để giúp đỡ cặp đôi xây dựng tổ ấm riêng, chị Đinh Thị Lan Anh, Chủ tịch Hội Gia đình trẻ bại não Việt Nam dành một căn phòng cho hai người sinh sống.
Hàng ngày, anh Hiệp thường thức dậy rồi đi chợ lúc 7h sáng sau đó bắt đầu công việc bán hàng online nhận đơn đến 5h chiều, Vân đóng gói. Đến giờ nấu cơm, anh tranh thủ hướng dẫn bạn gái nấu ăn. Trong các sinh hoạt hàng ngày, Vân làm đôi chân cho người yêu ngồi xe lăn, còn Hiệp là đôi mắt của cô.
Cuộc sống mỗi ngày của cặp đôi bình dị, đầy ắp tiếng cười.
Kể từ khi về bên nhau, cũng có những giận hờn, tranh cãi, nhưng hơn tất cả, cả hai vẫn luôn tìm cách tháo gỡ để hiểu và ngày càng yêu nhau hơn. Họ cũng nhận thấy trong mình có những suy nghĩ ngày càng tích cực, cuộc sống đầy ắp niềm tin và ước mơ.
" Khi doanh thu từ cửa hàng ổn định, kinh tế vững hơn, chúng tôi sẽ làm đám cưới", Hiệp hạnh phúc nói về dự định của cả hai.
Chàng trai ngồi xe lăn tỏ lời yêu bạn gái: Cảm ơn em đã bên anh Cách đây không lâu, câu chuyện đầy nghị lực của anh Vũ Minh Lâm (sinh năm 1995, quê ở Thanh Hóa) - chàng trai bị teo tủy đốt sống cổ, liệt 2 chân được lan truyền trên mạng xã hội đã khiến không ít người nể phục. Dù có cơ thể khiếm khuyết nhưng anh vẫn nỗ lực vươn lên, trở thành 1...