Chuyện tình buồn của một kiến trúc sư
Phạm nhân Dương Thế Anh.
Nghe đọc Quyết định ân xá của Chủ tịch nước, giảm hình phạt từ t.ử h.ình xuống chung thân, Thế Anh như được sinh ra lần thứ hai và tự nhủ với lòng mình, hãy cố gắng từng phút giây để đền đáp cuộc đời. Cựu kiến trúc sư này bị tuyên phạt t.ử h.ình vì g.iết n.gười yêu.
Ngày đó cách đây tròn 11 năm, Thế Anh (năm nay 35 t.uổi, nhà ở phố Nguyễn Thái Học, Hà Nội, là một kiến trúc sư trẻ t.uổi, có tài, đẹp trai và đầy chất lãng mạn. Sinh ra trong một gia đình cơ bản với bố mẹ là cán bộ Nhà nước, chị gái là một luật sư, Thế Anh thừa hưởng truyền thống hiếu học của gia đình và thi đậu vào trường đại học danh tiếng của Hà Nội: Đại học Kiến trúc.
Sau khi tốt nghiệp với tấm bằng loại khá, anh đã được nhận vào làm tại một công ty có mức lương đáng mơ ước. Trước đó, từ khi còn đang là sinh viên Trường Đại học Kiến trúc, Thế Anh đã đem lòng yêu cô sinh viên cùng trường có cái tên rất đẹp là Linh Hương. Linh Hương là con gái Hà Nội đẹp người, đẹp nết, Thế Anh đã yêu cô gái ấy bằng cả trái tim nóng bỏng và lãng mạn của mình.
Linh Hương cũng vậy, cô đáp trả tình cảm của Thế Anh bằng một tình yêu chân thành, không toan tính. Nhưng bố mẹ Linh Hương không tán thành chuyện yêu đương của đôi trẻ, bố cô nói rằng hai người cần tập trung vào học hành, khi ra trường ổn định hãy tính đến chuyện tìm hiểu nhau. Đã nhiều lần Thế Anh đến gặp và xin phép bố mẹ người yêu cho mình tiếp tục đi lại tìm hiểu, nhưng rốt cuộc vẫn nhận được những cái lắc đầu lạnh lùng.
Bị ngăn cản nhưng Thế Anh và Linh Hương vẫn không thể rời xa nhau. Trong những năm yêu thương mặn nồng, thậm chí đã đến hơn 3 lần Linh Hương xách quần áo bỏ nhà đi cùng Thế Anh. Những tưởng tình yêu của hai người là không thể cách chia, vậy mà đùng một cái, Linh Hương bỗng nói lời chia tay người yêu vì không muốn làm bố mẹ phải phiền lòng.
Nghe tin đó, Thế Anh đã sốc nặng. Anh ta bỏ bê công việc, suốt ngày tìm gặp Linh Hương để nghe một lời giải thích cụ thể. Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ là câu chia tay tuyệt tình. Không chịu đựng được sự thật là sẽ mãi mất nhau trong đời, Thế Anh điên cuồng mang dao đến nhà người yêu với mục đích g.iết c.hết cô, sau đó sẽ k.ết l.iễu cuộc đời mình để hai người mãi được bên nhau. Ngày 14/4/1999, anh ta đã g.iết c.hết cô gái trẻ. Mẹ của Linh Hương cũng bị thương nặng khi vào ngăn cản không cho Thế Anh làm hại con mình. Sau vụ án đó, Thế Anh bị bắt và tuyên án t.ử h.ình.
Gần 2 năm ngồi chờ ngày trả án trong tâm thế chán chường, ân hận, mái tóc của một thanh niên chưa đầy 30 t.uổi đã bạc một nửa. Đã có những lúc, Thế Anh rơi vào trạng thái trầm cảm, tâm hồn lơ lửng như thể không biết mình đang sống hay đã c.hết.
Video đang HOT
Chuỗi ngày cứ chậm chạp trôi, cho đến một chiều tháng 8/2001, Thế Anh được cán bộ trại đưa ra khỏi phòng biệt giam để nghe đọc Quyết định ân xá của Chủ tịch nước, giảm hình phạt từ t.ử h.ình xuống chung thân.
Thế Anh bảo, đó là một ngày anh không thể quên, tai anh ù đi, chân quỵ xuống khiến các cán bộ quản giáo phải dìu mới có thể đứng lên được. Lòng nhủ thầm phải tự trấn tĩnh, nhưng từ hai khóe mắt, hai giọt nước mắt ứa ra. Thế Anh được thả cùm chân và xuống chung phòng với các phạm nhân khác, anh như được sinh ra lần thứ hai và tự nhủ với lòng mình, hãy cố gắng từng phút giây để đền đáp cuộc đời.
Các phạm nhân đang học nghề tại xưởng mỹ nghệ Trại giam Nam Hà.
Những ngày thụ án chung thân, với tài năng và kiến thức của mình, Thế Anh đã được các cán bộ quản giáo phân công phụ trách Đội Văn hóa, Phân trại số 2. Hằng ngày bận rộn với công việc sổ sách, chấm công lao động của các phạm nhân khác, hằng tuần, hằng tháng chuẩn bị loa đài cho các cuộc hội nghị, biểu diễn văn nghệ trong trại, có thể nói, công việc phong phú, phù hợp đã cuốn người phạm nhân này bắt kịp với guồng quay của cuộc sống, anh đã thấy thêm yêu và trân trọng cuộc sống này.
Cũng như các phạm nhân khác, những ngày ở trại, niềm vui lớn nhất của Thế Anh là hằng tháng được gặp gỡ bố mẹ, người thân lên thăm mình. Hỏi Thế Anh sau này ra trại sẽ dự định thế nào. Thế Anh chân thành: “Khi được về với gia đình, tôi chắc chắn sẽ làm lại cuộc đời chuộc lại lỗi lầm đã gây ra. Chắc chắn tôi sẽ quay lại với nghề kiến trúc sư, vì chỉ có nghề đó mới giúp tôi tự tin hòa nhập với cuộc sống, đến gần hơn với mọi người”.
Trước khi kết thúc cuộc gặp gỡ hôm đó, tôi đã hỏi Thế Anh một câu riêng tư: “Những ngày trong trại, đã bao giờ anh mơ tới Linh Hương, và liệu có bao giờ anh nghĩ sẽ có ngày mình đến nhà cô ấy để nói lời tạ tội với những người còn sống?”.
Thế Anh bỗng thảng thốt nhìn tôi, ánh mắt như sợ hãi, ngại ngùng và dò xét. Rồi anh ta lảng tránh câu hỏi và bảo rằng: “Sau này nếu được ra trại, tôi sẽ làm việc mình cần làm. Còn hiện giờ, tôi đang cố quên tất cả để bắt đầu lại từ đầu. Quá khứ xin được ngủ yên”
Theo CAND
Con trai 'giải thoát' mẹ bằng nhát dao dành cho cha
Trong ngày cậu con trai được tự do, người mẹ gầy mõ, đứng ngóng con và nhớ lại quãng thời gian cay đắng đã qua của mình.
Thân cò ngóng con
Thân hình gầy guộc, gương mặt sạm đen đầy nếp nhăn và chất chứa vô số những đau khổ cho cả quãng đời đắng cay hiện rõ trên nét mặt người đàn bà luống t.uổi 60. Bà đứng như trời trồng dưới cơn mưa lất phất, mắt hướng vào phía trong trại giam. Bà hồi hộp mong cậu con trai của mình xuất hiện trong ngày đặc xá trở về.
Các phạm nhân được đặc xá tại trại giam Thanh Xuân
Sáng ngày 29/8, cùng chung với hơn 300 phạm nhân của trại giam Thanh Xuân, Hà Nội, phạm nhân Lưu Văn Sang (SN 1981, ở huyện Đan Phượng, Hà Nội) được hưởng đặc xá vì đã cải tạo tốt.
Tới trưa hôm đó, Sang vẫn chưa xong phần thủ tục để ra ngoài. Vậy là người mẹ của Sang cứ đứng dầm mưa từ sáng sớm mà ngóng con. Không dời mắt khỏi phía trại giam, người mẹ cho biết đang mừng đến run người khi mà chỉ ít phút nữa thôi là bà đã có thể tha hồ mà ôm cậu con trai tội lỗi vào lòng cho thỏa những ngày xa cách.
Lần gặp này sẽ không tủi phận như những lần thăm nuôi trước, vì chỉ ít phút nữa thôi con bà đã lại có quyền công dân, có cơ hội để làm lại cuộc đời lầm lỡ của mình. Trong lúc chờ đợi, người phụ nữ tên Nguyễn Thị Tôn đó chậm rãi kể về quãng đời đầy nước mắt của mình. Trong suốt câu chuyện, bà vẫn không khỏi bồn chồn khắc khoải, khuôn mặt khắc khổ..
Bà Tôn lấy chồng và có được ba đứa con, Sang là đứa con trai đầu của bà. Không được may mắn như những người vợ khác, luôn được chồng chia sẻ gánh nặng cơm áo gạo t.iền, bà Tôn phải cáng đáng mọi việc lớn nhỏ trong nhà, trong khi người chồng chỉ biết đến rượu và cờ bạc. Bà Tôn nói: "Một tuần thì ông ấy say khướt đến bảy ngày". Và kèm theo những cơn say rượu của người chồng là những trận đòn mà bà phải gánh chịu. Hết c.hửi đ.ánh vợ con, chồng bà Tôn lại quay ra gây sự với bà con lối xóm. "Ở đâu ông ta cũng "quậy", từ hàng xóm láng giềng đến cả chốn đình chùa linh thiêng ông ấy cũng chẳng tha", lời bà Tôn. Chồng không giúp được gì, một nách bà Tôn nuôi ba đứa con nhỏ. Nhiều đêm, ba mẹ con đang say giấc, bỗng có người đ.ập cửa thình thịch báo chồng bà đang say rượu mà nằm vật ra ở một xó nào đó. Vậy là bà Tôn lại phải trở dậy đi tìm hết bờ này, bụi kia để đưa chồng về nhà.
Nụ cười trên gương mặt khắc khổ của bà Tôn ngày đón con trở về.
"Giờ nhớ lại cái cảnh thân tôi thì gày gò nhỏ bé, chồng thì say khướt nằm ở vệ đường, vừa cố đưa chồng về nhà, vừa dỗ cho mấy đứa con nhỏ đáng bám lấy chân mẹ khỏi khóc mà tôi thấy cực quá...", bà Tôn nói.
Là anh lớn trong nhà, Sang sớm theo nghề mộc để mong phụ giúp mẹ. Cả t.uổi thơ của cậu đã lớn lên và chứng kiến những tháng năm tủi cực của mẹ bên người cha chỉ biết đến rượu chè và cờ bạc. Có lần mẹ chắt chiu mãi mới mua được cho anh em Sang chiếc xe đạp để đi học xa cho đỡ vất vả, thế mà vì nợ bạc mà người cha đã lén đem chiếc xe đạp đi bán. Lúc đó anh em Sang chỉ biết nhìn mẹ khóc mà không biết làm gì để người mẹ đó vơi bớt đi khổ đau.
Ngày đen tối
Vốn hiền lành ít nói, chỉ mải mê học nghề mộc, Sang cũng chưa kịp yêu đương tìm hiểu cô gái nào, nhưng cậu đã vội mắc vào vòng lao lý, khiến người mẹ đã quá cực lại càng thêm khổ đau. Giọng nghẹn ngào, bà Tôn kể lại: Hôm đó bà đi làm đồng, thấy mọi người hớt hải chạy ra thông báo nhà bà có chuyện. Bà không ngờ rằng, lần này thì chuyện đã vượt quá cái ngưỡng cho phép.
Cảnh tượng kinh hoàng khi bà vừa bước chân về nhà, cậu con trai lớn tên Sang thì ủ rũ, thất thần, còn người chồng nát rượu 53 t.uổi của bà thì nằm trong v.ũng m.áu, người còn phả ra đầy mùi rượu. Vậy là những nén nhịn bấy lâu nay của cậu con trai mới lớn đã dồn hết cả vào nhát dao dành cho người cha đáng trách. Năm 2003, vụ án con s.át h.ại cha đó gây xôn xao dư luận cả cái làng quê nhỏ bé. Sang bị bắt ngay sau đó và phải nhận mức án 15 năm tù giam. Bảy năm con ngồi tù là bảy năm bà Tôn phải vò võ mong nhớ con, chắt chiu từng đồng để có được số t.iền ít ỏi đi thăm nuôi con trong trại giam.
Dường như người mẹ không giận cậu con trai đã g.iết bố mà bà chỉ thương đứa con dại vì thiếu tự chủ đã đ.ánh mất tương lai. "Bình thường nó là đứa hiền lành và biết thương mẹ lắm", bà Tôn nói. Và nhờ sự khoan hồng của Nhà nước, nhờ Sang cải tạo tốt, sau khi thụ án được 7 năm, Sang được trở về với người mẹ khổ đau của mình. Bà Tôn háo hức mong con sẽ học tiếp nghề mộc để làm lại cuộc đời.
Theo Vietnamnet
Video Nguyễn Đức Nghĩa nói lời sau cùng Nguyễn Đức Nghĩa bật khóc khi nói lời sau cùng "Dù muộn màng, tôi mong được gửi lời tạ tội đến vong hồn của Linh cùng gia đình. Với tội ác của tôi, c.hết cũng không hết tội", Nguyễn Đức Nghĩa bật khóc khi nói lời sau cùng trước tòa. Cuối phiên xử chiều 14/7, Nghĩa đã bị Tòa tuyên án t.ử h.ình....