Chuyện những anh chồng ‘yếu’ mà… bị bệnh sĩ
Anh Dương hơi kém &’khoản đó’ nhưng nếu vợ có mua rượu tắc kè, thuốc bắc tẩm bổ thì anh nhất định không uống. Nhưng sau lưng vợ, anh lén lún dốc hầu bao, đem về chai rượu bìm bịp để &’cải thiện tình hình’.
Ảnh minh họa
Hôm vợ anh dọn tủ mới tá hỏa phát hiện ra chai rượu “bảo bối” được bọc báo cũ cẩn thận, giấu sau những chồng bát đũa mới mua. Hiền – vợ anh Dương hỏi thì anh chối quanh, nói là rượu của người bạn đi du lịch mang cho nhưng không dùng. Khi vợ băn khoăn: “Chai rượu này đã vơi đi quá nửa rồi?” thì anh mới “cứng lưỡi” đáp “ừ ừ” rồi chuyển qua gắt gỏng: “Chuyện của người ta, hỏi gì mà lắm thế”.
Biết chồng xấu hổ nên Hiền cũng không vặn vẹo thêm. Công việc duy nhất của Hiền là ngồi chờ vì cô nghĩ, đàn ông anh nào chả sợ bị vợ chê “yếu”, có đi khám hoặc dùng thuốc thì cũng lén lút, chứ không dám thừa nhận mình “kém”. Nếu Hiền càng thúc đẩy, động viên, tìm thuốc nọ, chỉ thầy kia thì chồng càng “lủi” nhanh và cáu bẳn vì “không yếu sao cứ bảo yếu”.
Anh Tuấn (Đông Anh, Hà Nội) diện mạo khá “ngon lành”. Anh cao trên 1,7m, do luyện tập thể hình nên có cơ có bắp; thế nên chẳng ai biết anh “chưa ra gió đã xìu”, ngoài vợ anh. Mỗi lần chuông điện thoại từ hội “buôn dưa” của vợ đổ inh ỏi, anh lại được một phen giật mình. Anh Tuấn lý luận rằng, nếu các bà vợ chuyện nọ, chuyện kia thì thể nào cũng có lúc, các cô “đá” sang “chuyện mặn”. Biết đâu sau đó, cái sự “yếu” của anh sẽ là chủ đề để “đám đàn bà” than thở, trách móc, giận hờn. Một đồn mười, mười đồn trăm nên cũng không biết chừng, vài ngày tiếp theo, anh Tuấn sẽ “nổi” như cồn khắp khu phố vì cái “khoản yếu”.
Cũng ví cái ám ảnh ấy mà mỗi khi tivi có mục “tráng dương, tăng cường sức khỏe” là anh Tuấn vớ vội lấy điều khiển, đổi kênh xoành xoạch. Ngay cả những tiết mục quảng cáo thuốc hỗ trợ sinh lực đàn ông, với anh cũng chẳng đáng quan tâm. Đấy là trước mặt vợ, anh “ra oai” vậy thôi chứ sau lưng, thấy chỗ nào có thuốc hay, thầy tốt là anh ghi ghi, chép chép, đánh dấu đỏ rất cẩn thận.
Ánh Lam (nhân viên văn phòng, Đà Nẵng) không khỏi tức vì chồng “yếu” nhưng luôn lấy cớ khi cô “đòi hỏi”: “Anh sợ em mệt. Thôi, ngủ sớm để mai còn đi làm. Sức của em, công việc căng thẳng cả ngày, chắc cũng mệt rồi”.
Video đang HOT
Cả tháng trời “ngủ chay” không thấy chồng có ý kiến, Lam quyết định chọn lúc vợ chồng vui vẻ nhất để thổ lộ nỗi lòng. Cô động viên chồng có vấn đề gì thì nên cởi mở để cả hai cùng bàn bạc, tìm cách giải quyết nhưng chồng vẫn khăng khăng: “Anh không sao cả”.
Ấm ức vì chồng không hợp tác trong khi anh xã vì sĩ diện nhất định không chịu nói ra, thành thử chuyện chăn gối bỗng dưng nguội lạnh không rõ nguyên nhân khiến Lam hoảng hốt. Hàng trăm câu hỏi như “anh ấy có bồ?”, “anh ấy chê mình xấu”; thậm chí, “anh ấy bị gay” được Lam tự chất vấn trong lòng. Cuối cùng, thời gian trôi đi mà đáp án vẫn chưa sáng tỏ.
Ứng xử khi “phong độ” của chồng tụt dốc
Chuyện nam giới im lặng, không thừa nhận mình “yếu” là tâm lý phổ biến và cũng không có gì khó hiểu. Không phải các anh chồng không biết “bệnh” của bản thân mà vì sợ hình ảnh của mình sẽ “suy yếu” đi trong mắt vợ. Điều này khiến nam giới mất tự tin, căng thẳng, hoang mang và giải pháp nhiều anh chọn là “coi như không có chuyện gì” mặc nỗi tủi hờn, ấm ức của vợ.
Phụ nữ luôn xem xét tình cảm vợ chồng trong sự cảm thông. Do đó, nếu người chồng hợp tác, chia sẻ nỗi lòng và tìm cách khắc phục với vợ thì người vợ sẽ thấy được chồng tin tưởng, tôn trọng, thương yêu. Ngược lại, khi người chồng im lặng, người vợ có cảm giác bị chồng bỏ rơi, bị chồng xúc phạm và coi thường. Người vợ càng muốn khám phá, làm sáng tỏ nguyên nhân thì chồng càng cố giấu kỹ. Mâu thuẫn tâm lý trái ngược giữa hai giới, nếu không biết cách dung hòa sẽ khiến vợ chồng xa cách, lạnh nhạt với nhau.
Đàn ông luôn muốn mình nhất về mọi thứ. Chính vì thế, họ sẵn sàng che giấu với người bạn đời mọi thất bại xảy đến với bản thân. Không riêng gì chuyện phòng the, chuyện thất bại trong công việc hay gây ra lỗi nào đó cũng được các anh “giấu nhẹm”. Hiểu được tâm lý này, chị em không nên vì chuyện chồng “yếu” mà chê bai, trách móc nặng lời; cũng tránh thúc ép chồng phải ăn món này, gặp thầy nọ… Hãy để cho anh ấy có thời gian để tìm cách giải quyết rắc rối, trừ khi, đối phương cần trợ giúp, người vợ mới nên tham gia. Còn không, chỉ cần gợi ý, không dè bỉu, cố gắng thông cảm, đừng động vào “điểm yếu” của chồng… đã là cách giữ hạnh phúc tốt nhất.
Theo VNE
Làm sao tôi có thể quay về?
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được.
"Về ngay, mày mà không về thì đừng có trách. Tao sẽ đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn. Con Lan kia, mày có nghe không hử"- anh gào lên trong điện thoại. Tôi cúp máy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi về làm vợ Tùng, tôi dám làm điều đó.
Chúng tôi cưới nhau đã 13 năm và có với nhau 2 mặt con. Nhưng trong suốt thời gian ấy, cái gọi là hạnh phúc thật là ngắn ngủi. Có lẽ lúc đó do mới cưới nên tôi cảm thấy việc đi đâu cũng có người đón đưa, làm gì cũng có người hỏi han, nói gì cũng có người chăm chú nghe, ăn mặc gì cũng có người xăm soi góp ý, đi đâu lâu một chút đã có người cằn nhằn... là hạnh phúc. Đâu có ai được chồng quan tâm, cưng thương như mình? Ngày đó tôi nghĩ vậy.
Nhưng chỉ được chừng 1 năm là tôi bắt đầu thấy ngộp với sự chăm sóc ấy. Tôi phản ứng. Hậu quả là tôi đã đón nhận cái tát tai đầu tiên của cuộc hôn nhân. Lúc đó tôi sững sờ, tôi thất vọng, nhưng rồi tôi vẫn phải tiếp tục sống với anh vì con và vì chính bản thân tôi.
Có người bảo do anh yêu quá nên ghen. Có người bảo vì anh già mà cưới vợ trẻ nên phải canh chừng không thằng khác cuỗm mất. Còn anh thì bảo: "Đàn bà con gái bây giờ ghê lắm. Không thấy báo chí đăng đầy đó sao?". Tôi bảo: "Yêu nhau thì phải tin nhau. Nếu không yêu thì làm sao mà sống với nhau cho được?". Anh lại nói: "Đừng nói chuyện tình yêu hay niềm tin ở đây. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh không muốn sau này người ta nói mình mất bò mới lo làm chuồng".
Lần thứ hai anh đánh tôi là hôm công ty tổ chức liên hoan cuối năm. Vui quá nên tôi về muộn. Nói là muộn nhưng cũng chưa đến 9 giờ tối. Anh không nói không rằng, vừa mở cửa đã tát như trời giáng khiến tôi lảo đảo. Sau đó anh nói một thôi một hồi về những loại đàn bà hư thân, mất nết bỏ chồng con đi tìm niềm vui bên ngoài. Anh nói và bắt tôi phải ngồi nghe. Mãi đến khi chiếc răng bị gãy khiến tôi ngậm một họng máu ộc ra ướt cả áo anh mới cho tôi đứng lên...
Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại cư xử như vậy. Ngày mới biết anh, tôi xem anh là thần tượng, là hình mẫu người đàn ông lý tưởng. Với sự cách biệt tuổi tác như vậy, tôi thấy anh thật chững chạc, vững chãi, đáng tin cậy. Chính vì vậy, khi anh ngỏ lời yêu và muốn cưới tôi, tôi đã chẳng ngần ngại nhận lời. Tôi đâu biết phía sau người đàn ông thành đạt ấy là một kẻ vũ phu, gia trưởng đến mức chính tôi đôi lúc cũng không tin được.
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ có lần mẹ tôi đột ngột ghé thăm, thấy mắt tôi tím bầm, bà hốt hoảng: "Con sao vậy?". Tôi nói dối bị ngã xe. Rồi có lần thằng em tôi ghé chơi cũng ngay lúc tôi vừa bị đánh thâm tím mặt mày. Lần này thì tôi không thể nói dối. Nghe xong, em tôi tức tối: "Để em đập thằng chả một trận". Tôi năn nỉ em đừng manh động vì dù sao thì đó cũng là chồng tôi, anh rể của em. Vậy là nó cho qua nhưng từ đó cứ gầm ghè.
Trận đòn mà tôi đau nhất là khi tôi vừa có thai đứa thứ hai được 3 tháng. Biết mình có thai nhưng tôi không nói với anh vì nghĩ chuyện ly hôn chắc chỉ còn tính từng ngày. Hôm đó tôi mệt nên không đi chợ. Bữa tối tôi mua đồ ăn sẵn ngoài tiệm về. Vừa trông thấy tôi bày biện các thứ lên bàn, anh đã bật dậy nắm tóc, vặn ngược cổ tôi ra sau: "Tao mà phải ăn những thứ này hả? Mày chết đi".
Nói rồi anh lắc mạnh xô tôi đập đầu vô tường. Rồi thì đấm, đá liên tục cho đến khi tôi không còn kêu la, không còn cử động. Lần đó tôi cứ nghĩ cái thai trong bụng không thể nào còn sống sót trước trận đòn tàn bạo ấy. Vậy mà con tôi vẫn sống.
Giờ nó đã được 6 tuổi. Còn đứa đầu đã 12 tuổi. Mỗi lần tôi bị đánh, hai đứa nhỏ lại hoảng loạn. Đứa lớn không học được, còn đứa nhỏ thì một tiếng động mạnh cũng làm nó sợ. Đến nước này thì tôi không thể tiếp tục. Nhân bữa thấy anh vui vẻ, tôi đặt vấn đề: "Mình ly dị đi anh. Thật sự em không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Có thể là em không làm tròn bổn phận, không mang lại hạnh phúc cho anh. Ly dị rồi anh kiếm người khác, có thể là sẽ hạnh phúc hơn là sống với em...".
Khi nói những điều này, tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng một trận đòn bất thần từ anh. Thế nhưng thật lạ. Anh chẳng hề động tay, động chân mà chỉ im lặng hút thuốc. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, sau đó bỏ vào phòng riêng.
Hôm sau tôi đưa các con về ngoại. Nhân lúc anh đi làm, tôi thu dọn đồ đạc, viết đơn ly hôn để sẵn rồi gọi điện cho anh. Những ngày đầu anh im lặng nhưng sang đến ngày thứ ba thì anh gọi điện và bắt đầu mắng chửi. Sau đó anh đến tận công ty của tôi để tìm. Bảo vệ không cho vào, anh đứng ngay cửa chửi mắng. Đến lúc ấy bạn bè tôi mới té ngửa: Không ngờ tôi có một người chồng vũ phu, thô tục như vậy!
Hôm đó và những hôm sau, em tôi phải đưa đón và nhờ bạn bè ở công ty bảo vệ "hộ tống" tôi đi làm."Chị thành VIP rồi nghen"- em tôi đùa cho tôi đỡ căng thẳng. Tôi bảo nó: "Chị sắp chết ngộp tới nơi rồi. Nếu anh ấy không ký đơn ly dị thì sao?". Em bảo không ký cũng được, tôi cứ đơn phương gởi đơn ra tòa. Nếu cần mọi người sẽ làm chứng cho tôi trước tòa về việc tôi đã bị bạo hành mười mấy năm nay.
Tôi đã gởi đơn ra tòa. Khi được tòa mời lên lấy lời khai về, anh đã gọi điện năn nỉ tôi rút đơn, năn nỉ tôi quay về nhà. Khi tôi vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định, anh chuyển sang chửi mắng và dọa sẽ đón đường "đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn".
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được. Vậy thì làm sao tôi có thể quay về? Nhưng không quay về thì liệu con đường trước mặt mẹ con tôi có hết chông gai hay không?
Theo VNE
Căm hận vì bạn trai lén lút cưới vợ Anh bảo bị vô sinh khiến tôi khóc như mưa, rồi anh lừa tôi chuyện nhà nghèo làm rẫy trong khi anh làm công trình lương cao. Tôi năm nay 27 tuổi, đang làm việc tại Đà Nẵng. Tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện, thấy mỗi người một hoàn cảnh. Riêng tôi, sau một thời gian cũng đã vơi bớt phần nào...