Chuyện nhà báo phương Tây “thân lãnh đạo cộng sản”
W. Burchett bị giới tuyên truyền phương Tây cho là “một nhà báo có liên hệ chặt chẽ với các nhà lãnh đạo cộng sản”, qua đó nhắc nhở báo chí họ hãy “cảnh giác” khi sử dụng mọi nguồn tin do W. Burchett cung cấp trong hoàn cảnh nghịch lý là họ đang không thể không cần đến những thông tin ấy.
Wilfred Graham Burchett (1910 – 1983) là nhà báo lớn, một trong những gương mặt tiêu biểu của truyền thông thế giới thế kỷ 20. Ông đã cộng tác với nhiều tờ báo hàng đầu thế giới như Daily Express, The Times, The Finacial Times (Anh), The National Guardian ( The Guardian), The New York Times (Mỹ), L’Humanité (Pháp), Mainichi Simbun (Nhật Bản)…, đã xuất bản hơn 40 đầu sách về nhiều chủ đề, trong đó có nhiều cuốn về Việt Nam: Phía Bắc vĩ tuyến 17, Ngược dòng sông Mekong, Việt Nam – cuộc kháng chiến lần thứ hai, Cuộc chiến tranh lén lút (của Mỹ), Tam giác Trung Quốc Campuchia Việt Nam,…
Tôi làm điều mà một nhà báo chính trực phải làm
W. Burchett đến Việt Nam lần đầu năm 1953, được gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh tại chiến khu Việt Bắc thời gian Người cùng Bộ Chính trị chỉ đạo chiến dịch Điện Biên Phủ. Hòa bình lập lại, W. Burchett là nhà báo nước ngoài đầu tiên vào vĩ tuyến 17, thăm sông Bến Hải, đi nhiều nơi trên miền Bắc và cho xuất bản luôn cuốn sách in bằng hai thứ tiếng Anh và Pháp, giống như phần lớn các tác phẩm khác của ông.
Đầu những năm 1960, Mỹ can thiệp vào miền Nam nước ta, “Việt Nam đang bùng cháy trở lại” (tên một chương trong Hồi ký của ông). Đang làm phóng viên thường trú tại Moskva, rất nổi tiếng với cuốn sách viết về Gagarin, nhà du hành vũ trụ đầu tiên trên thế giới, W. Burchett bay sang Việt Nam, lại vào vĩ tuyến 17 đứng bên cầu Hiền Lương và tưởng nghe tiếng súng từ bờ Nam vọng về.
Ra Hà Nội, ông sang Vientiane, từ đây bay đến Phnôm Pênh rồi theo đường bộ qua tỉnh Tây Ninh vào vùng giải phóng nước ta. Ông được Mặt trận giải phóng dân tộc miền Nam Việt Nam tạo điều kiện cho về đồng bằng, đi lại nhiều nơi, sống với quân du kích dưới địa đạo Củ Chi, hòa nhập người dân địa phương. Cũng bộ quần áo bà ba đen, cũng tấm khăn rằn quàng cổ, chiếc nón lá đội đầu, đi lại bằng xe đạp, ai có dịp đến gần nhìn vào tận mặt mới có thể nhận ra đây là một người nước ngoài. Ông kể lại, có lần tránh máy bay “bà già” dòm ngó chuẩn bị săn lùng, ông vác xe đạp lên vai băng qua trảng cát dưới nắng chang chang, mệt suýt ngất xỉu bên đường. Ông đã vào Hóc Môn, Bình Chánh ăn Tết Nguyên đán năm Giáp Thìn (1964) với dân, “nhìn ánh đèn điện nội đô Sài Gòn đêm đêm hắt sáng lên bầu trời”.
Nhà báo Wilfred Graham Burchett. Ảnh: theaustralian
Từ những tháng ngày lăn lộn ấy, ông cho ra đời cuốn sách kịp thời, gây tiếng vang trong dư luận phương Tây. Nhà xuất bản Gallimard, Paris (1965) trân trọng giới thiệu trên bìa sách: “Vào thời điểm nguy hại của chiến tranh leo thang Mỹ, đây là cái chìa khóa để hiểu rõ những gì đang diễn ra ở Việt Nam”. Tác giả kết thúc cuốn sách dày với nhiều tấm ảnh tư liệu quý bằng lời khẳng định: “Trừ phi Mỹ dùng đến bom khinh khí hủy diệt hết tất cả người Việt Nam, và cùng với họ diệt luôn nhiều người khác thuộc các nước láng giềng, người Mỹ chẳng bao giờ có thể áp đặt nổi một giải pháp quân sự lên vấn đề miền Nam Việt Nam”.
Trước sau, ông bốn lần vào vùng giải phóng miền Nam Việt Nam, mà báo chí phương Tây gọi là “vùng do Việt Cộng kiểm soát”. Cuốn phim tài liệu W. Burchett quay tại miền Nam Việt Nam tháng 2 năm 1965 được 24 hãng truyền hình lớn trên thế giới cùng phát sóng. Đó là một kênh thông tin đối ngoại khách quan vô cùng quý báu đối với Việt Nam hồi bấy giờ, khi chưa có truyền hình.
Đất nước Việt Nam thống nhất, Wilfred Burchett chuyển gia đình từ Hà Nội về châu Âu.
Đầu năm 1979, tình hình biên giới Tây Nam và phía Bắc căng thẳng. Trung Quốc tràn sang tàn sát người Việt trên đảo Thổ Chu cũng như người dân các tỉnh biên giới. W. Burchett đã nhìn thấy tận mắt nhiều quang cảnh, gặp và phỏng vấn nhiều nạn nhân, và đã mô tả rất chi tiết trong các bài viết của mình. Trước đó, ông đã từng có sống bốn năm tại đất nước Angkor, quan hệ thân tình với nhiều người, bắt đầu từ hoàng thân Norodom Sihanouk. Do ông kiên trì tố cáo tội ác diệt chủng, Khmer Đỏ liệt ông vào “danh sách đen”, may mà ông kịp thời thoát khỏi biên giới nước ấy.
Từ đất nước Angkor và miền Nam Việt Nam, ông gửi nhiều tin, bài cho tuần báo The Guardian mà ông là phóng viên lâu năm, nhưng tiếc thay, không được chú ý. Ông than thở: “Bây giờ chủ bút tuần báo ấy (một người cấp tiến từng phản đối cuộc chiến tranh Mỹ tại Việt Nam) không còn quan tâm tới bất cứ tư liệu nào về Đông Dương nữa”.
Wilfred Burchett phản ứng luôn. Ông nhấc máy điện thoại gọi thẳng sang Mỹ gặp chủ bút báo The Guardian, tuyên bố từ chức phóng viên. “Tôi đã làm điều mà phần đông các nhà báo biết tôn trọng sự chính trực ai cũng phải làm. Bởi, khi một vị chủ bút loại bỏ những thông tin về một đề tài nóng bỏng như vậy là đã từ bỏ trách nhiệm của mình đối với công chúng. Đó là một sự vi phạm đạo đức báo chí không thể chấp nhận”.
Video đang HOT
May sao báo The New York Times số ra ngày 23-1-1979 chọn đăng một bài ông phỏng vấn Thủ tướng Phạm Văn Đồng, tuy có cắt xén bớt, cảnh báo dư luận thế giới về những gì sẽ diễn ra tại biên giới Việt Trung ba tuần sau đó.
Nhà báo Wilfred Graham Burchett phỏng vấn Chủ tịch Hồ Chí Minh. Ảnh: theaustralian
“Nhà báo thân lãnh đạo cộng sản”
Năm 1983, được tin W. Burchett từ trần tại Sofia (Bulgari) vì bệnh ung thư – mà có người bảo do hậu quả nhiễm phóng xạ nguyên tử tại Hiroshima năm 1945 – nhà báo Mỹ James Aronson, người sáng lập và nguyên chủ bút tuần báo The Guardian, đã viết bài đăng nguyệt san Người làm báo dân chủ, cơ quan của Tổ chức quốc tế các nhà báo OIJ xuất bản tại Praha (Tiệp Khắc), kể lại sự kiện trên và bày tỏ lòng ngưỡng mộ ý thức trách nhiệm xã hội và đạo đức báo chí của Wilfred Burchett.
Trong hầu hết các bản Quy tắc đạo đức báo chí trên thế giới, điều đầu tiên và được coi là quan trọng hơn cả là nhà báo có sứ mệnh thông tin chân thực, khách quan, nhà báo tìm mọi cách đưa tin nhanh chóng, kịp thời và đầy đủ cho công chúng biết về những sự thật đang diễn ra. Tuy nhiên, theo quan niệm của W. Burchett, đấy không phải là sự thật bất kỳ về những sự kiện bất kỳ nhan nhản trong mọi xã hội ngày nay như các câu chuyện giật gân về tình dục và bạo lực, cuộc sống buông thả và sự tha hóa của không ít người ở đâu cũng có, mà là “sự thật về những vấn đề thiết yếu có ảnh hưởng đến cuộc sống và lương tâm toàn nhân loại”. Đạo đức báo chí, theo W. Burchett, trước hết ở chỗ “nhà báo phải coi mình là một thành viên của xã hội, có chung quyền, trách nhiệm và nghĩa vụ như mọi thành viên khác trong xã hội, kể cả quyền lựa chọn chính trị”.
Do thành tâm cống hiến tất cả tài năng vì công lý, vì chính nghĩa, đặc biệt hết lòng ủng hộ sự nghiệp của nhân dân ta giành độc lập tự do, kiên trì tố cáo tội ác quân đội Mỹ gây nên tại Đông Dương, W. Burchett bị giới tuyên truyền phương Tây cho là “một nhà báo có liên hệ chặt chẽ với các nhà lãnh đạo cộng sản”, qua đó nhắc nhở báo chí họ hãy “cảnh giác” khi sử dụng mọi nguồn tin do W. Burchett cung cấp – trong hoàn cảnh nghịch lý là họ đang không thể không cần đến những thông tin ấy.
Wilfred Burchett chưa bao giờ là một người cộng sản nhưng ông vô cùng kính trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh và tin cậy Đảng Cộng sản Việt Nam. Tại sao? Ông lý giải: “Những chính đảng, nhất là những đảng tận tụy phấn đấu làm thay đổi xã hội, chứ không phải những đảng lợi dụng đổi thay xã hội nhằm thu lợi cho bè cánh của mình, các chính đảng đó xứng đáng được các nhà báo ở mọi nơi dốc lòng ủng hộ sự nghiệp và các mục tiêu của họ”.
Ông viết: “Tôi trung thành với chính lòng tin của tôi và với độc giả của tôi… Đặc biệt khi tôi tường thuật về Việt Nam, vấn đề quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, là không để mình bị điều khiển bởi những mệnh lệnh từ bên ngoài hoặc từ bên trên… Luôn luôn giữ cho đôi mắt và đôi tai mở rộng trong hơn bốn mươi năm thông tin về những nơi nóng bỏng nhất thế giới, tôi ngày càng có ý thức hơn về trách nhiệm của minh đối với bạn đọc, trên cơ sở lòng tin mãnh liệt vào những con người bình thường, vào thái độ hành xử lành mạnh và tao nhã của họ khi họ có được những sự thật về tình hình (Hồi ký).
(Còn nữa)
Phan Quang
Theo_VietNamNet
Nguồn tin đám đông: Mảnh ghép hình cho phóng viên
"Chấp nhận rằng bạn không thể biết mọi thứ, và cho phép mọi người, thông qua công nghệ, trở thành tai và mắt của bạn, và khiến những người khác trong cộng đồng không chỉ là người đọc tin tức thụ động mà trở thành các cộng sự cùng sản xuất tin tức".
Nguồn tin đám đông
Các ảnh cắt ra từ video cho thấy nạn nhân đã bị cảnh sát chống bạo động đánh từ sau lưng
Paul Lewis - một phóng viên của tờ The Guardian - đã nói như thế về khái niệm đang được nhắc đến ở Việt Nam: "Báo chí công dân".
Ngày 1.4.2009, Ian Tomlinson, một người bán báo bị cho là đột quỵ và chết trên đường về nhà, khi ông đi giữa một đám đông biểu tình hội nghị G20. Thông tin từ phía cảnh sát công bố, Ian Tomlinson chết vì nguyên nhân tự nhiên.
Nhưng vào thời điểm đó, Paul Lewis và tờ Guardian đã tìm thấy một góc khác của sự thật. Paul Lewis đăng ký vào Twitter và theo dõi những cuộc thảo luận trên mạng về vụ việc. Anh bất ngờ phát hiện ra, có rất nhiều người đã đăng lại những hình ảnh cùng với Ian Tomlinson, hình ảnh ngồi với ông trước khi ông chết, hình ảnh ông ngã và cố bò đi trong đám đông, hình ông gục xuống. Có một tấm ảnh trong số đó cho thấy Ian Tomlinson nằm hoảng hốt khi cảnh sát đang tiến về phía ông. Paul đã đặt câu hỏi tại sao lại như vậy?
Trong 6 ngày trên mạng xã hội, Paul đã tìm ra 20 nhân chứng khác nhau ở hiện trường cuộc biểu tình lúc đó. Người ta chép lại cho anh ảnh của nạn nhân, ảnh của cảnh sát, ảnh lúc Tomlinson chết. Nhiều người trong số này nói, cảnh sát đã đánh Ian Tomlinson trước khi ông chết. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng cho thấy sự việc này. Không có điều tra chính thức nào về cái chết của ông được tiến hành.
Tờ Guardian đã làm một infographic về hiện trường của vụ việc, đặt những chỗ click được trên bản đồ, cho người đọc thấy những góc khác nhau mà các nhân chứng tại hiện trường đã chụp ảnh hoặc kể lại. Nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó để đủ cho một sự thật.
Đột nhiên, Paul nhận được email có chứa một video từ một giám đốc của một quỹ đầu tư. Một đoạn video chớp nhoáng chỉ 2:02 giây, người quay nó đã ghi lại toàn bộ hình ảnh cuối cùng của Ian Tomlinson. Ông không chết vì nguyên nhân tự nhiên. Có một cảnh sát đã dùng dùi cui đánh vào ông từ phía sau, ông ngã xuống, cố lết đi và gục chết ngay giữa đường.
Đoạn video đã hóa giải tất cả các "điểm mù" trong hình ảnh mà 20 nhân chứng trước cung cấp, kết nối nó thành một sự thật gây chấn động. Cảnh sát London buộc phải đưa vụ việc ra điều tra.
Sự thật ở đâu?
"Điều kì diệu của internet là thông tin mọi người đưa lên mạng đều có thể được những người khác truy cập dễ dàng. Những thông tin này không chỉ đến với những Facebooker, người dùng Twitter mà còn đến tay cả các nhà báo. Mọi người đều có thể truy cập và xem miễn phí những câu chuyện thế này, đặt câu hỏi trước phiên bản sự thật được công bố chính thức."
Từ video được gửi đến, Paul Lewis đã ghép được mắt xích quan trọng nhất của vụ việc, cho thấy cái chết của ông Tomlinson không phải là "nguyên nhân tự nhiên". (Ảnh chụp màn hình của video từ The Guardian)
Sử dụng internet và mạng xã hội một cách lão luyện, Paul Lewis đã cùng với những công dân có điện thoại di động, máy quay phim... sử dụng thiết bị hằng ngày của họ như một công cụ mới của báo chí.
Những hình ảnh Ian Tomlinson trước khi chết có thể chỉ được share trên mạng xã hội như một lời thương cảm, một cuộc trò chuyện, tán dóc... nhưng khi có một biên tập viên như Paul Lewis, ngồi "chơi xếp hình" nó lại, thì 20 nhân chứng và cái băng video kia, nhanh chóng được xử lý và trở thành thông tin thực sự có giá trị mà bất cứ tờ báo nào, người đọc nào cũng cần.
Trước đây, người ta hay nhắc đến báo chí công dân, hàm ý người dân cũng phỏng vấn, cũng bày tỏ ý kiến, cũng đưa thông tin lên mạng. Nhưng cũng có nhiều dữ liệu khác, do không phải chuyên môn báo chí, người dân không hiểu đó là thông tin giá trị. Cần một bàn tay phù thủy để "đọc" những gì diễn ra đằng sau những hình ảnh buôn chuyện đó. Chính ở cấp độ này, các tòa soạn và phóng viên thực hiện công việc mà họ đã lão luyện: xử lý thông tin.
Tự thừa nhận rằng mình không thể biết tất cả, chấp nhận rằng công dân chính là tai và mắt của tờ báo, sẽ khiến sự hợp tác giữa hàng trăm câu chuyện nhỏ xíu trở thành một vấn đề nghiêm trọng. Trong vụ án Ian Tomlinson, tờ Guardian đã khôn khéo khi giới thiệu một Infographic, giả lập lại hiện trường từ bản đồ thành phố, để người đọc báo dễ dàng mường tượng ra liệu hình ảnh/clip mình ghi lại có giá trị gì với câu chuyện hay không.
Nhà báo Paul Lewis của tờ The Guardian. Ảnh: Reuters
Sự công nhận vai trò của người dân trong tường thuật tin tức, xử lý "nguyên liệu thô" mà người dân trao cho, báo chí được tiếp thêm sức mạnh và càng thể hiện được vai trò quan trọng của mình hơn.
"Nguồn tin đám đông" - là một khái niệm nổi lên vài năm về trước, khi người ta ca ngợi sức mạnh của báo chí công dân. Nhưng nhiều tòa soạn quên rằng, đôi khi người dân, vì không có chuyên môn, không thực sự hiểu mình đang nắm mắt xích nào quan trọng của một vụ việc, vấn đề. Nếu tờ báo biết cách đưa bàn tay ra cho người đọc hiểu họ đang có gì có thể giúp, họ sẽ đem đến các thông tin quan trọng bất ngờ.
Trong vụ việc Ian Tomlinson, phóng viên Paul Lewis chơi Twitter và tờ Guardian đã miêu tả sự việc bằng cách trưng bày cho độc giả thấy mình đang cần thêm góc nhìn khác, thông qua một tấm bản đồ có hình và lời hàng chục nhân chứng.
Đưa báo chí công dân lên một cấp độ cao hơn, nghĩa là tòa soạn coi trọng và xử lý thông tin mà người dân cung cấp -như một nguồn tin, một phóng viên, người tường thuật... và không bỏ qua những chi tiết vặt vãnh ít được chú ý. Như Paul Lewis đã làm, anh đã xem từng tấm ảnh người ta chia sẻ trên mạng để nhận ra "nét hoảng hốt" trong một bức ảnh khi nạn nhân còn lết đi được trên đường.
Một người "chết tự nhiên" có lẽ không hoảng hốt như thế.
Ngày Báo chí Việt Nam (21.6), Thanh Niên cũng muốn nói rằng, nguồn tin nhân dân, hay "nguồn tin đám đông" bao giờ cũng là một phần quan trọng trong những tin tức của mình. Những nhà báo công dân, góp thêm những tin tức, những sự kiện mà bao giờ Thanh Niên, các nhà báo chúng tôi cũng trân trọng.
Paul Lewis là phóng viên điều tra của tờ The Guardian (Anh). Anh đặc biệt chuyên khai thác thông tin trên điện thoại di động, mạng xã hội và internet. Tại Guardian, anh đã tường thuật nhiều vụ việc quan trọng, dựa trên các thông tin từ người sử dụng mạng xã hội tung lên, đôi khi chỉ là "để chơi" hoặc tán dóc. Vụ giết Ian Tomlinson là một trường hợp điển hình trong việc sử dụng nguồn tin đám đông. Toàn bộ thông tin độc lập mà tờ Guardian đưa lên để buộc cảnh sát Anh phải điều tra và xin lỗi gia đình nạn nhân, đều đến từ hàng chục nhân chứng là những người nhìn thấy, quay phim, chụp ảnh ... xung quanh hiện trường.
Theo VNE
Nhờ loạt bài về Edward Snowden, Washington Post và New York Times chia sẻ giải Pulitzer Tờ The Guardian (Anh) và The Washington Post (Mỹ) chia sẻ giải Pulitzer danh giá vào ngày 14.4 nhờ loạt bài về cựu nhân viên Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA) Edward Snowden rò rỉ tài liệu mật. Cựu nhân viên NSA, Edward Snowden - Ảnh: Reuters Tài liệu được tiết lộ cho thấy NSA đã tiến hành chương trình do...