Chuyện lạ về người giàu nhất Việt Nam thế kỷ XX
“Khi cụ mất, được đặt trong quan tài bốn góc hình rồng mạ vàng. Có một số kẻ đào mộ cụ lấy vàng bị điên dại đã mang trả lại”.
Ông Vinh bên lăng mộ của cụ Bạch Thái Bưởi.
Bà Đỗ Thị Ngoan (81 tuổi) hậu duệ của nhà tư sản Bạch Thái Bưởi hiện sinh sống ở làng Yên Phúc (quận Hà Đông, TP Hà Nội) bảo rằng: “Cụ Bưởi vốn nổi tiếng giàu có nhất nhì nước thời đó, về quê cho tiền dân làng xây dựng cổng làng, đình làng. Còn đối với con cháu chúng tôi không được tài sản gì của cụ để lại. Khi cụ mất, được đặt trong quan tài bốn góc hình rồng mạ vàng. Có một số kẻ đào mộ cụ lấy vàng bị điên dại đã mang trả lại”.
Đốt tiền hút thuốc lào
Chúng tôi tìm về làng Yên Phúc tìm gặp người thân ông Bạch Thái Bưởi, hỏi các cụ cao niên trong làng lắc đầu, con cháu cụ giờ mỗi người một nơi, không biết ai còn ai mất. Giờ chỉ còn duy nhất người cháu là cụ Đỗ Thị Ngoan còn sống ở làng. Hỏi đường vào nhà cụ Ngoan không khó, nhà cụ gần ngay với đình làng, cổng làng mà ông Bưởi đã bỏ tiền xây dựng cho dân làng. Nhấn chuông liên hồi, nhưng không có ai ra mở cửa, một cụ bà hàng xóm bảo cụ Ngoan đã dẫn cháu đi chơi. Quá trưa chúng tôi quay lại mới gặp được cụ Ngoan.
Cụ Ngoan năm nay đã bước sang tuổi 81, nhưng cụ có nước da đỏ hồng, giọng nói sang sảng. Cụ Ngoan cho biết: “Ông cụ nội tôi với bố cụ Bưởi là hai anh em ruột. Bố mẹ tôi sinh được hai chị em, chị tôi đi lấy chồng xa, còn tôi lấy chồng làng sống ở nhà bố mẹ đẻ. Mảnh đất tôi đang ở xưa kia là nơi cụ Bưởi sinh sống. Vì thế việc thờ cúng giỗ chạp gì tôi đều gánh vác”.
Gia đình ông Bưởi trước đây nghèo lắm, cha mất sớm từ nhỏ đã theo mẹ quẩy hàng rong đi chợ bán. Một ông nhà giàu họ Bạch thấy cậu là người thông minh, tháo vát đã xin làm con nuôi và đổi sang họ Bạch. Sau khi học xong bậc Thành chung (tương đương với hết cấp hai ngày nay), ông đi làm thư ký cho giám đốc một hãng buôn người Pháp. Giám đốc đi đâu cũng cho ông đi theo để sắp xếp giấy tờ, phụ giúp công việc. Nghe đâu người giám đốc đó cũng chính là người trúng thầu xây dựng cầu Chương Dương. Nhưng khi ông chủ về nước để thăm vợ con không may đột tử. Ông Bưởi nắm giữ các hợp đồng buôn bán đã thay mặt ông chủ xử lý công việc. Từ đó con đường làm ăn buôn bán của ông được thuận lợi.
“Nhờ buôn bán tàu thủy, những năm 20 của thế kỷ trước cụ Bưởi được liệt kê vào số những người giàu có ở Đông Dương. Cụ đi làm việc khắp mọi nơi, thỉnh thoảng cụ mới ghé thăm nhà. Cụ về làng thường đi trong chiếc xe hơi sang trọng, xách ca táp tiền bên mình. Khi cụ Bưởi về cả làng ra đón. Cụ Bưởi rất phóng khoáng, cho tiền dân làng xây hai cổng làng, tu bổ tôn tạo đình làng và lát gạch nghiêng toàn bộ đường đi trong làng. Tiền của cụ Bưởi nhiều đến nỗi, khi hút thuốc lào cụ dùng tiền thay đóm châm lửa”, cụ Ngoan kể.
Vừa nói nét mặt cụ Ngoan buồn thiu. Cụ bảo, cụ mang tiếng là cháu chắt, dòng dõi ông Bạch Thái Bưởi nhưng giờ không được hưởng bất cứ tài sản nào cụ để lại. Trước đây có lần ông Bưởi về mua cho gia đình cụ Ngoan 5 mẫu ruộng trồng lúa, cánh đồng thẳng cánh cò bay từ đầu làng Yên Phúc đến tận Bưu điện Hà Đông bây giờ. Nhưng khi cải cách ruộng đất, số ruộng đất đó đưa vào hợp tác xã.
Đình làng, cổng làng, đường làng Yên Phúc cụ Bưởi cho tiền để làm.
Người con có đôi mắt thần
Ông Nguyễn Viết Tứ trước đây từng làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc phường Phúc La cho biết: “ Tôi được nghe các cụ cao niên trong làng kể lại, vào năm 1808 cụ Bưởi trúng gói thầu làm tà vẹt đường tàu Bắc Nam. Cụ vào Thanh Hóa mua hẳn quả đồi có nhiều gỗ lim, về làng nhờ những người anh em trong dòng họ, thuê hẳn một đội quân vào đó khai thác gỗ phục vụ làm đường tàu”.
Nhiều người làng Yên Phúc vào khai thác gỗ thấy đó là vùng địa thế thuận lợi cho việc phát triển kinh tế đã ở lại lập làng sinh sống. Ông Tứ bảo, chính ông cũng được cha ông sinh ra ở nơi xưa kia cụ Bạch Thái Bưởi đưa người vào Thanh Hóa khai thác gỗ lim. Khu vực đó hiện nay có tên gọi là thị trấn Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Năm 1646, khi thực dân Pháp bắt đầu đánh chiếm, một bộ phận người dân làng Yên Phúc di tản vào Thanh Hóa định cư cùng ngôi làng đó.
Cụ Ngoan được bố kể lại, trước đây ông Bưởi vốn giàu có nhất nhì nước, lắm vợ, nhiều của. Nhưng con cháu của ông giờ không biết lưu lạc nơi đâu. “Con cháu cụ Bưởi khi lớn lên cụ đều đưa sang Pháp học, có người ở lại sinh sống và làm việc bên đó. Những năm cải cách ruộng đất, cô con gái Bạch Thị Sen gửi thư từ bên Pháp về, nhưng bố tôi không dám nhận. Vì sợ chính quyền nói là cấu kết với giặc Pháp. Trong số mười người con của cụ Bưởi có Bạch Thái Tư giỏi nhất, người đời khi đó bảo ông có đôi mắt thần có thể nhìn xuyên lòng đất. Ông là kỹ sư địa chất được đào tạo bên Pháp, có lần về Quảng Ninh giúp việc cho cụ Bưởi trong ngành khai khoáng. Ông nhìn vào lòng đất có thể biết được khu vực nào có than hay kim loại”, cụ Ngoan kể.
Nhưng tiếc rằng người con tài giỏi của cụ Bưởi đoản mệnh. Sau chuyến về thăm quê, Bạch Thái Tư trở về Pháp làm việc đã bất ngờ đột tử. Bên Pháp thuê cả trực thăng chở ông về làng Yên Phúc để chôn cất. Thi thể ông được đặt trong quan tài làm bằng kẽm rất kiên cố.
Video đang HOT
Cụ Ngoan: Gia đình tôi không còn tài sản gì cụ Bưởi để lại.
Bán cổ vật bị tâm thần?
Năm 1946, khi thực dân Pháp đánh chiếm, gia đình cụ Ngoan phải di tản xuống huyện Thanh Oai. Khi đi mang theo những đồ vật quý của tổ tiên để lại, trong đó có những bức hoành phi câu đối mạ vàng. Biết số đồ vật của gia đình cụ Ngoan có giá trị, chủ nhà nơi cụ Ngoan ở nhờ đã lén lút mang bán lấy tiền. Vì thế, toàn bộ những món đồ quý từ thời cụ Bạch Thái Bưởi để lại mất hết. Sau này cụ Ngoan được biết, gia đình người bán số cổ vật đó không hiểu sao người bị bệnh tâm thần, người bị ngớ ngẩn.
Cụ Ngoan dẫn chúng tôi ra khu nghĩa trang thôn Yên Phúc, nơi chôn cất những người thân trong gia đình cụ Bưởi. Cách đây 6 năm Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam đã đưa hài cốt của cụ từ Quảng Ninh về đây chôn cất. “ Tôi đại diện cho gia đình xuống dưới Quảng Ninh để nhận hài cốt của cụ Bưởi. Tôi nghe nói cụ mất ngoài đảo Vân Đồn. Quan tài cụ nằm có bốn đầu rồng bằng vàng, bên trong chứa vàng. Trước đây có kẻ hám của đã ra đào mộ cụ lên để lấy vàng, sau này bị điên phải mang trả về chỗ cũ”, cụ Ngoan kể.
“Trong gia phả họ Đỗ chúng tôi có ghi chép về hoàn cảnh xuất thân, cũng như sự nghiệp vẻ vang của cụ Bạch Thái Bưởi. Trong đó khẳng định cụ Bưởi vốn gốc là người họ Đỗ. Ngày nhỏ gia cảnh cụ khó khăn nên phải đổi họ. Cụ Bưởi làm rạng danh cho dòng họ chúng tôi, cụ có đóng góp to lớn cho việc xây dựng cổng làng, đình làng và đường đi lối lại cho người dân. Cụ là người giàu nhất nhì Việt Nam thế kỷ XX”.
Ông Đỗ Quang Vinh (Ban Khánh tiết dòng họ Đỗ làng Yên Phúc)
Theo xahoi
Có bao nhiêu phố "đèn đỏ" sáng đèn ở Việt Nam?
Trước luồng dư luận xôn xao về việc có hay không phố "đèn đỏ" ở TP.HCM, thì những phố "đèn đỏ" nức tiếng (trá hình) vẫn tấp hoạt động.
Nhiều khu "đèn đỏ" trá hình vẫn hoạt động tấp nập (Ảnh minh họa)
"Thủ phủ mại dâm"
Ở Hương Khê (Hà Tĩnh) tình trạng hoạt động mại dâm diễn ra tấp nập và gần như công khai. Trung bình mỗi quán có khoảng 3 em, chưa tính những em làm "thời vụ", hay làm "theo ca". Không kể ngày hay đêm, chỉ cần khách có nhu cầu tìm đến thì sẽ được tận tình phục vụ. Khách đến quán ngồi khá đông, có khi phải chờ tới lượt. Gái mại dâm đa phần đều là người ở Nghệ An, "di cư" sang.
Một trong những quán mại dâm trá hình ở Hương Khê
Gái mại dâm tận tình phục vụ khách. Ảnh minh họa
Giá cả ở đây có vẻ cao hơn những nơi khác, khi một lượt "tàu nhanh" với gái trẻ đẹp là 300 nghìn đồng, còn qua đêm giá lên đến 1 triệu, khách thích thì ở lại quán, không thì khách có thể đưa gái lên khách sạn.
Thế nhưng, đã đến Hà Tĩnh, cánh tài xế không thể không nhắc đến động "Voi" trên QL1A đoạn qua xã Cẩm Vinh, huyện Cẩm Xuyên cũng đều biết đến. Cái tên này cũng rất quen thuộc với dân chơi xứ Nghệ từ bao năm nay.
Các quán cơm, phở trá hình dọc đoạn đường này đều nuôi ít nhất 3 gái mại dâm, sẵn sàng phục vụ khách từ A-Z khi có nhu cầu. Gái mại dâm ở đây chăm chỉ kiếm tiền cả ban đêm lẫn ban ngày, lúc nào các em cũng trong trang phục mát mẻ đứng ở vệ đường mời chào khách với những cử chỉ khêu gợi.
Gái mại dâm ở đây đa phần là từ Nghệ An, Quảng Bình và Hà Tĩnh, số gái là dân tộc thiểu số cũng rất nhiều. Các nàng có thể ngủ thâu đêm với khách, nếu từ 19h thì khách phải trả số tiền là 500 nghìn đồng, từ 22h là 400 nghìn đồng và 00h thì 300 nghìn đồng. Thời gian quy định tối đa là 7h30 đến 8h sáng hôm sau phải trả cho chủ, nếu còn muốn hơn thì phải gặp chủ để thương lượng.
Vừa uống vừa thư giãn...
Trên địa bàn Hà Nội, đêm xuống, cả trăm cô gái ở quán cà phê đèn mờ trên các phố "đèn đỏ", "phố vẫy" Phan Đăng Lưu (Gia Lâm), Mai Lâm (Đông Anh), Dương Nội, Ba La (Hà Đông)... lại diện những bộ trang phục khêu gợi ngồi đợi khách.
Gái mại dâm trên phố Phan Đăng Lưu (huyện Gia Lâm) ngồi chờ khách
Các cô gái ăn quần soóc, áo hai dây chào mời khách.
Trên con phố nhan nhản các quán cà phê đèn mờ này, gái mại dâm ăn mặc thiếu vải, mặt trát đầy son phấn lả lơi trước cửa quán ngồi chào mời khách từ 7h tối. Theo lời các cô gái mại dâm hoạt động tại địa phận giáp ranh giữa xã Đông Yên và Hòa Thạch (huyện Quốc Oai), giá "tàu nhanh" là 150.000 đồng.
Trong khi đó, các quán trà đạo, bar-karaoke treo biển tiếng Nhật ở đường Kim Mã (Hà Nội) thực chất là những tụ điểm "sung sướng" của các quý ông Nhật Bản và cả Việt Nam. Ngày nào cũng vậy, khoảng 20h là các cô gái với trang phục bắt mắt đứng xếp hàng dài để chào mời khách.
Điểm chung của tất cả các quán "trà đạo" này là nhân viên thường ăn mặc kiểu Nhật rất chỉn chu, trang điểm đẹp và đặc biệt là đều biết qua mấy câu xã giao tiếng Nhật. Khách đến đây đều được phục vụ từ A-Z. Thông thường, mỗi nhà hàng kiểu này thường có khoảng 30 em chân dài phục vụ và nhu cầu tuyển dụng thì liên tục bởi không mấy người bám trụ được.
.. Và chiều tới bến
Đó là một trong những phương châm của một quán cà phê dọc QL1A đoạn qua tỉnh Tiền Giang và Long An. Tại đây, có vô vàn quán cà phê đèn mờ, quán cắt tóc gội đầu thư giãn nhưng nuôi 3-5 gái mại dâm sẵn sàng chiều khách "tới bến".
Những nữ tiếp viên ở những quán cà phê tuổi đời còn rất trẻ từ 17-22, là những thôn nữ "chính hiệu" đến từ Bến Tre, Gò Công Tây, Gò Công Đông (Tiền Giang), Long An.
Gái gọi chờ khách ở "cung đường sung sướng" miền Tây
"Đầu vào" tại những quán cà phê này cũng rất khắt khe. Tiếp viên nữa phải có một vài tiêu chuẩn của "người mẫu" như: Cao ráo, da trắng, số đo ba vòng khá "chuẩn".
Bên trong quán khá tối và được bố trí rất đơn giản khi các phòng được ngăn với nhau bằng một tấm vải mỏng, mỗi "phòng" có một chiếc ghế gội đầu nhưng cũng là chính là giường để phục vụ khách.
Vì đối tượng ở đây chủ yếu là dân lao động nên giá cả cũng rất phải chăng. Chỉ cần bỏ ra 100-200 ngàn đồng là khách có thể "cắp nách" một em chân dài, hỉ hả "tâm sự" đến lúc nào khách muốn.
"Chào hàng" 24/24h
Trong thời buổi kinh tế khó khăn, giá cả leo thang như hiện nay, gái mại dâm tìm khách vẫy hàng giữa thanh thiên bạch nhật không phải là hiếm. Tại TP.HCM, đoạn gần công viên Hòa Bình (giao lộ Hùng Vương - Nguyễn Chí Thanh, giáp ranh giữa Q.5 và Q.10) là địa bàn mà các "bướm ngày" hoạt động sôi nổi nhất.
Bướm ngày bắt khách
Theo thông tin của những người dân sống quanh khu vực này thì những "bướm ngày" ngày ở đây thường bắt đầu làm việc từ 7h sáng đến chiều tối; có thể dùng nhiều hình thức khác nhau để câu "mồi" như: đi xe đạp, xe máy bám theo khách hoặc núp sau những thân cây để "tóm" đối tượng.
Được biết, trước đây, gái mại dâm nơi đây thường hoạt động ban đêm, nhưng sau khi bị truy quét mạnh tay, họ chuyển sang hoạt động ban ngày. Dọc đoạn đường này, lúc nào cũng có từ 40-50 "bướm ngày" lượn lờ bắt khách.
Không kém cạnh, đường Trường Chinh, Lê Thị Hồng Gấm từ lâu được khách làng chơi ở Buôn Ma Thuột đặt cho cái tên mỹ miều "cung đường sung sướng" hay "thủ phủ mại dâm" bởi tình trạng hoạt động mại dâm ở đây diễn ra khá tấp nập và gần như công khai.
Gái bao tại một quán karaoke.
20h, khi ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống lòng đường thì cũng là thời gian gái bán dâm bắt đầu hoạt động. Ở đây chủ yếu là những cô gái đã "hết đát", bị đánh dạt ra từ các quán bar, karaoke nên giá cả khá bình dân, từ 150.000 đồng một lượt "tàu nhanh".
Có nên thí điểm lập phố đèn đỏ?
Có thể thấy, hoạt động mại dâm trên khắp cả nước tiếp tục diễn biến phức tạp dưới các hình thức ngày càng tinh vi. Hoạt động này không chỉ diễn ra tại các khách sạn, nhà hàng, vũ trường, quán karaoke... mà còn tại các quán cà phê, tiệm hớt tóc, gội đầu, cơ sở xông hơi xoa bóp, spa săn sóc da... Vì thế, liên quan tới tệ nạn mại dâm này, tại một buổi hội thảo về phòng chống mại dâm do Sở LĐ-TB&XH TP.HCM tổ chức gần đây, bà Nguyễn Thị Huệ, trưởng phòng can thiệp giảm tác hại Ủy ban Phòng chống AIDS TP.HCM, đã nhắc lại một đề xuất táo bạo từng được nêu ra tại các hội thảo về quản lý vấn nạn mại dâm trước đây - đó là việc thí điểm quy hoạch một "khu đèn đỏ" để quản lý hiệu quả. Bà cung cấp một thông tin đáng lưu ý: các "khu đèn đỏ" tại Thái Lan tuy "sáng đèn" nhưng quốc gia này không chính thức công nhận nghề mại dâm.
Tuy nhiên, ông Lê Văn Quý, Phó chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội TP.HCM cho biết: TP.HCM chưa bao giờ có ý định thành lập "phố đèn đỏ". Trên thực tế, trước tình hình tệ nạn mại dâm đang có chiều hướng trỗi dậy, trong hội thảo mới đây bàn về tình hình mại dâm và các giải pháp quản lý, giúp đỡ người bán dâm trên địa bàn TP.HCM giai đoạn 2013-2015, Chi cục có đề xuất với Sở LĐTB&XH TP và tham mưu cho UBND TP kiến nghị với trung ương cho phép TP quy hoạch vùng tập trung các ngành nhạy cảm.
Cũng theo ông Quý, cơ quan chức năng cần bổ sung quy định xử lý các hành vi chứa chấp, sử dụng phương thức khiêu dâm, kích dục tại cơ sở kinh doanh dịch vụ quy định xử lý mại dâm nam, mại dâm đồng tính, mại dâm có yếu tố nước ngoài và các chế tài để bảo đảm việc thực thi pháp luật.
Theo xahoi
Nhộn nhịp "chợ phá thai" lúc nửa đêm ở Hà thành Chính sự dễ dãi của những khách hàng đã tạo nên "tên tuổi" và "sức sống" của những cơ sở phá thai đêm. Bên trong một phòng khám Nhập vai gã đàn ông ga- lăng "dám làm dám chịu", tôi phăm phăm chở "bồ" đi "giải quyết hậu quả". Cô bạn đồng nghiệp hoàn hảo trong vai nạn nhân bị "dính chưởng" với...