Chuyện hoàn lương của một nữ mại dâm: Làm lại từ đầu vì con
Hà, 29 tuổ.i, liên tục hỏi tôi 3 hay 4 lần gì đó “chị đã gặp nhiều người như em chưa?”. Tôi nói thật là chưa bao giờ. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một người từng làm gái mại dâm.
Tôi hơi lo lắng một chút khi Hà ngồi trước mặt. Trái ngược với giọng nói nhẹ, trẻ và khá ngọt khi hẹn qua điện thoại, cô trông già hơn chục tuổ.i, khuôn mặt gầy sát, đen sạm, má rỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cô đang hút thuố.c, mắt nhìn thẳng vào tôi, còn tôi tự hỏi không biết chúng tôi có thể nói chuyện với nhau không.
Tôi đành bắt đầu bằng những câu hỏi xã giao, kiểu sống ở đâu, với ai, nhà có gần đây không… Khi Hà bắt đầu nói chuyện, tôi thấy dễ chịu hơn. Người đàn bà có vẻ ngoài bất cần đời này không phải là một bức tường đóng kín, cô ấy là cánh cửa đang từ từ mở ra. Và tôi thấy một thế giới khác.
Cô đơn trong gia đình
“ Sao mẹ không ăn cơm? Mẹ ăn cơm đi chứ!” – đứa con trai 7 tuổ.i của Hà tròn mắt hỏi, khi cả nhà đang ăn cơm thì Hà về. Như mọi lần, bố mẹ Hà im lặng, tiếp tục bữa ăn của mình, không nói lời nào.
Hà sống cùng trong ngôi nhà này, nhưng là “sống cùng” theo nghĩa như vậy. Hà ăn riêng, ngủ riêng, hầu như không nói chuyện. Đi đi về về một phòng trên gác hai, nếu có ốm bệnh nằm đó thì mẹ Hà cũng mặc kệ. Kể cả con trai Hà, mọi việc ăn uống, chăm sóc, đưa đón… cũng đều do bố mẹ Hà đảm nhiệm. Hà không được ngủ với con, không được đưa con đi chơi. Có lần, Hà thèm tắm cho con quá, bảo con vào mẹ tắm cho, nhưng cô bị ngăn lại. Mẹ Hà bảo với cháu: “Không được để mẹ đụng vào người, lây bệnh!”.
Hà bị nhiễm HIV, chắc là do một lần dùng chung kim tiêm nào đó mà cô cũng không nhớ rõ.”Không thể trách bố mẹ được. Ông bà là dân lao động, hiểu biết có hạn, với lại, ông bà đã già rồi vẫn phải nuôi con cho em”, cô nói.
Anh minh hoa
“Lấy chồng đã hại cuộc đời em!”, Hà kể. Hà lấy chồng năm 16 tuổ.i, một chàng trai hơn 2 tuổ.i, đã được bố mẹ cảnh báo trước là nghiệ.n ngập. Trong một lần chồng thách thức “chơi không”, sẵn tính hiếu thắng trẻ con, cô chặc lưỡi “chơi thì chơi, sợ gì!”. Hà nghiệ.n, chồng bị bắt đi cai, bố mẹ chồng đuổi cô ra khỏi nhà và cô bắt đầu đi làm gái. Mười năm sám hối trong tù của đứa con nghịch tử
Hà cười cười và gật gật đầu khi tôi hỏi về việc lên giường với một người xa lạ, làm sao để chấp nhận và vượt qua cảm giác đó. “Đúng là rất ghê! Nhưng với một con nghiệ.n thì mỗi sáng thức dậy điều đầu tiên xuất hiện trong đầu là “làm sao để có tiề.n mua thuố.c? – cô giải thích- một ngày trung bình hết 500 nghìn tiề.n thuốc, lấy đâu ra, bằng cách nào?”.
Video đang HOT
Tôi hỏi quãng thời gian đó, có lúc nào Hà nghĩ đến việc bỏ công việc này không. Hà lắc đầu, làm gì có lúc nào mà nghĩ! Nói ngắn gọn, cô chìm trong phê để quên đi cảm giác ghê và vượt qua cảm giác ghê để có tiề.n phê, trong 8 năm liền.
Đàn ông tìm đến Hà họa hoằn mới có người hỏi chuyện, đó là những giây phút tủi thân hiếm hoi. Hà thấy cuộc đời mình sao đến nông nỗi này và muốn thay đổi. Nhưng cảm giác đó đi qua rất nhanh, bởi: “Làm sao để thay đổi, muốn bắt đầu lại phải có tiề.n và có vốn. Ai giúp mình? Không ai giúp cả!”.
Thế nhưng, cách đây 6 năm, Hà đã tự nguyện đi cai nghiệ.n. Hà muốn bỏ m.a tú.y, bỏ nghề làm gái, bắt đầu lại từ đầu.
Bởi vì có con Con đường lầm lỡ của má mì ‘buôn’ trinh thiếu nữ
Khi nhìn vào con, lần đầu tiên trong đời Hà muốn thay đổi. Hà nghĩ con mình bé dại, ông bà già không sống được bao lâu nữa, rồi con Hà cũng lớn lên và nhìn vào mẹ. Hà muốn con thấy mình là một bà mẹ bình thường, đi làm một công việc bình thường kiế.m tiề.n nuôi con.
Hà phát hiện mình nhiễm HIV chính vào lúc cô ở trại cai nghiệ.n, quyết tâm từ bỏ tất cả, làm lại cuộc đời. Bố mẹ Hà muốn cô không bao giờ quay trở về nhà nữa, không được lại gần con nữa. Giây phút ấy, là lúc Hà cảm thấy thương chính mình nhất. Mọi thứ như đóng sập lại đúng lúc cô muốn bắt đầu, cô cảm thấy mình mất tất cả.
Người đàn bà mà lúc mới gặp tôi nghĩ là đầu gấu, bây giờ mắt ươn ướt. Cô bảo khóc nhiều quá rồi nên bây giờ xúc động cũng không thấy nước mắt nữa, cho dù nhiều đêm tỉnh dậy thấy hai dòng nước lăn dài trên má.
Ba năm nay, sau khi rời khỏi trại cai nghiệ.n, Hà bỏ nghề cũ, đi bán trà đá buổi tối ở vỉa hè. Hà nghĩ, đằng nào thì cũng chế.t trước bố mẹ mình, may ra ở cùng con vài năm nữa, nhưng còn ngày nào thì sẽ cố gắng làm lụng, tích cóp, lo cho con được từng nào hay từng đó. “Mỗi ngày, em kiếm được khoảng 50 nghìn đồng. Những ngày đi làm đầu tiên sau 8 năm làm gái, em nhận ra rằng kiế.m tiề.n khó khăn như thế nào. Trước đó, mỗi lần “đi khách” em cũng được 300 – 500 nghìn”, Hà nói. Nhưng cảm giác cầm trên tay đồng tiề.n đó, mua quần áo, đồ dùng học tập cho con bằng đồng tiề.n đó, với Hà rất khác trước. Hà cười rất tươi: “Ba tháng sau khi đi làm, em dẫn con đi tới nhà sách, mua cho con món đồ chơi đầu tiên. Hạnh phúc lắm. Đó là đồ chơi xếp hình giá 70 nghìn đồng”.
Sau một buổi nói chuyện dài và buồn về quá khứ, tôi muốn hỏi một câu khiến cô vui lên: Hình ảnh nào, hay khoảnh khắc nào đó về con khiến em cảm thấy mạnh mẽ hơn, có động lực sống tiếp hơn? Hà mỉm cười: “Khi nhìn con học bài, em thấy tương lai của con còn phía trước, rằng ông bà đã già rồi, em phải kèm con học”.
Hà nói, bây giờ không buồn nữa, cô đang đăng ký một lớp học nghề ở CSAGA, ước mong có một nghề ổn định để kiế.m tiề.n nuôi con trong thời gian còn lại. Tôi nhìn khuôn mặt hi vọng của Hà lúc đó và nghĩ rằng thực ra chúng tôi không có gì xa lạ, chúng tôi đều giống nhau và giống tất cả những người làm cha làm mẹ trên thế gian này, đều có thể thay đổi vì con và cố gắng làm việc mỗi ngày để con mình có một tương lai tốt hơn.
*Tên nhân vật đã được thay đổi
Theo Gia đình Xã hội
"Sức sống" thần kỳ của vợ chồng giám đốc nhiễm HIV
Vì đua đòi hút chích, trộm cắp cùng bạn bè nên cuộc đời Tuấn đi theo một ngã rẽ khác: Anh và vợ bị nhiễm H (HIV) từ lúc nào không biết, bị mọi người xa lánh.
Doanh nghiệp tư nhân "Điểm sáng sức sống mới".
Nhưng được sự giúp đỡ của các tổ chức xã hội từ thiện, anh và những người cùng chung cảnh ngộ đã vượt lên số phận, thành lập doanh nghiệp do chính anh làm giám đốc để nương tựa nhau sống.
Một lần sa ngã
Gặp anh lần thứ hai, tôi vẫn không thể tin được từ một người đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, chờ chế.t mà giờ đây đã trở thành một "ông giám đốc". Nghị lực và lòng ham sống đã giúp anh đứng lên, dù đang mang trong mình căn bệnh HIV.
Cái tên doanh nghiệp "Điểm sáng sức sống mới" có lẽ không còn quá xa lạ đối người dân xã Mỹ Xuân, huyện Tân Thành, tỉnh Bà Rịa -Vũng Tàu. Nhắc tới ai cũng biết đó là doanh nghiệp của những người có H. Đặc biệt hơn nữa, vợ chồng chủ doanh nghiệp cũng là người đang mang trong mình căn bệnh chế.t người. Với những người có H, cái chế.t có lẽ chỉ là câu trả lời sớm hay muộn, mọi thứ dường như đã được an bài. Tuy nhiên với anh Phạm Ngọc Tuấn thì không, anh vẫn đang đấu tranh từng giây từng phút để giành lấy sự sống. Chẳng những vậy, anh còn là niềm hi vọng, là điểm tựa của nhiều người trong xã có hoàn cảnh giống như anh.
Vừa pha trà, anh vừa tâm sự về nguyên nhân dẫn tới căn bệnh đang mang trong mình: Thời thơ ấu của anh gắn liền với cuộc sống ở phường Cầu Kho, quận 1, TPHCM. Hẻm nhà anh thường xuyên có cảnh cờ bạc, nghiệ.n hút, trộm cắp. Phần vì tò mò, phần vì những vui buồn của cuộc sống, đã có đôi lần anh hút, hít m.a tú.y nhưng không nghiệ.n. Lúc này anh vẫn nghĩ mình không bị H vì anh vẫn khỏe mạnh như người bình thường. Một thời gian sau, anh đi làm cho một công ty tại KCN Phú Mỹ (H.Tân Thành), gặp và lấy bà xã nhà anh bây giờ. Cho tới giờ, anh cũng không biết mình bị lây nhiễm từ đâu.
Năm 2011, sau một trận sốt kéo dài gần 2 tuần, anh sút cân nhanh chóng, người chỉ còn da bọc xương. Anh được đưa vào bệnh viện, cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay mà anh không tin nổi vào mắt mình. Kết quả xét nghiệm dương tính HIV khiến đầu óc anh quay cuồng đảo lộn. Biết mình mang bệnh không thể chữa lành, tinh thần anh suy sụp, anh quyết định xin về nhà và chờ đợi cái chế.t. Lúc ấy cân nặng của người thanh niên ngoài đôi mươi chỉ có 35kg. Anh nghĩ rồi mình sẽ giống như người em trai đã mất vào năm 2003, cũng vì căn bệnh HIV. Sự mặc cảm, tự ti bủa vây lấy anh, đi đâu anh cũng rụt rè, không dám ra ngoài, không dám tiếp xúc với người khác dù là hàng xóm, mọi thứ chỉ dừng lại ở bốn bức tường trong căn phòng u tối. Anh em trong gia đình lúc đó còn thấy sợ, kỳ thị với anh. Đó là những tháng ngày khó khăn nhất trong cuộc đời mà anh không thể nào quên được.
Mọi chuyện chưa dừng lại khi người vợ hiền của anh cũng phải chịu chung số phận giống như anh. Cầm kết quả xét nghiệm, sự phẫn uất căm thù lẫn thương cảm người chồng nằm thoi thóp trên giường bệnh cứ giằng xé trong con người chị. Cuối cùng, lòng vị tha và sự thương cảm đã chiến thắng, chị chăm sóc anh từng ngày từng giờ, cùng nhau bắt đầu lại. Vài tháng sau, sức khỏe anh có những dấu hiệu bình phục. Khi đến công ty cũ để xin đi làm tiếp, anh thẳng thắn nói tình trạng bệnh tật của mình với giám đốc và không nằm ngoài dự đoán, anh bị buộc thôi việc với lý do sức khỏe không đảm bảo. Vợ chồng anh rơi vào hoàn cảnh thất nghiệp và bế tắc.
Anh Tuấn (áo trắng) trong một buổi tập huấn kiến thức cho những người bị H trong nhóm.
Vượt lên bệnh H để sống tốt
Thật bất ngờ, anh gặp được bác sĩ Hiền - Phó Giám đốc Trung tâm Y tế huyện Tân Thành. Bác sĩ Hiền đã đưa anh đến với Tổ chức COHED - Dự án Quỹ Toàn cầu phòng chống HIV/AIDS. Anh và một số người được tham gia một số lớp tập huấn về căn bệnh đang mang, từ đó anh hiểu biết nhiều hơn và ý chí muốn sống cũng đi lên. Được sự giúp đỡ của Trung tâm Y tế huyện Tân Thành và dự án COHED, vợ chồng anh và một số bạn bè cùng cảnh ngộ lập ra nhóm tự lực có tên "Sức sống" do chính anh làm trưởng nhóm.
Trong lúc khó khăn bế tắc, không công ăn việc làm, vợ chồng anh nảy ra một quyết định vô cùng táo bạo - thành lập doanh nghiệp của những người có H. Ý tưởng đó trên dựa trên sức mạnh đoàn kết của tập thể, của những người bị H vốn đã "thua thiệt" về nhiều mặt, để gắn kết mọi người và hỗ trợ lẫn nhau trong cuộc sống.
Nói thì dễ nhưng làm mới khó, doanh nghiệp của người bình thường lập ra và tồn tại được trong thời buổi kinh tế đang có diễn biến phức tạp như hiện nay đã là một điều không mấy dễ dàng. Đằng này lại là doanh nghiệp của những người có H, anh Tuấn cũng chưa từng học qua một lớp đào tạo nào về kinh doanh. Điều quan trọng nhất vẫn là nguồn vốn để thành lập doanh nghiệp, bởi tất cả các thành viên trong nhóm đều có hoàn cảnh kinh tế khó khăn.
Nhưng rồi mọi khó khăn cũng dần qua đi, mọi người trong nhóm cùng nhau chung sức góp vốn, vợ chồng anh Tuấn vay mượn thêm, ngày 7.12.2013 doanh nghiệp mơ ước của cả nhóm ra đời với cái tên "Điểm sáng sức sống mới". Doanh nghiệp của anh Tuấn hoạt động trong lĩnh vực vệ sinh nhà cửa, các công trình; chăm sóc, duy trì cảnh quan; bốc xếp hàng hóa, buôn bán vật liệu, thiết bị trong xây dựng; buôn bán hàng lương thực, thực phẩm tổng hợp. Hiện tại, DN có trên 10 người lao động, đều là các thành viên trong nhóm. Thành quả bước đầu là 6 người trong nhóm đã được anh giới thiệu và có việc làm ổn định, những người anh giới thiệu đều được kiểm tra sức khỏe trước khi giao công việc. Ngoài ra, anh Tuấn cũng đã ký kết được một số hợp đồng mới.
Không chỉ đơn thuần là một doanh nghiệp, nơi đây còn là chỗ sinh hoạt, chia sẻ kinh nghiệm trong cuộc sống của các thành viên trong nhóm. Anh Tuấn chia sẻ bí quyết chống lại căn bệnh chế.t người, đó chính là yếu tố tinh thần. Nếu một người không có bệnh mà suốt ngày ủ rũ, buồn bã thì cũng sẽ sinh bệnh. Còn với những người như anh, luôn cởi mở, vui tươi cộng thêm việc sinh hoạt và uống thuố.c đầy đủ thì vẫn khỏe như người thường. Anh cho biết, bữa trước có một đôi vợ chồng người dân tộc, cả hai đều bị nhiễm bệnh và sức khỏe rất yếu. Lúc đầu mới tham gia nhóm, họ như người bị bệnh tự kỷ, chẳng nói năng gì cả, hai ngày đầu tới trụ sở của nhóm cứ ngồi mãi ngoài cửa không chịu vào nhà. Dần dần, được mọi người động viên, giúp đỡ, họ trở nên vui vẻ yêu đời và hòa đồng hơn, sức khỏe cũng được cải thiện đáng kể.
Trong câu lạc bộ của anh, đối tượng được anh quan tâm hơn cả đó là những đứ.a tr.ẻ. Có đứa mất cha, có đứa thì mất mẹ, có đứa mồ côi cả cha lẫn mẹ, họ hàng cũng xa lánh. Bù lại chúng rất ngoan, chăm uống thuố.c điều trị. Chúng là những đứ.a tr.ẻ vô tội đáng thương, mới 6, 7 tuổ.i đã mang mầm bệnh chế.t người, thậm chí chúng có thể không hiểu hết về căn bệnh mà chúng đang mang. Phần lớn những đứ.a tr.ẻ này có đời sống khó khăn, phải đi bán vé số, đán.h giày nuôi thân.
Điều khiến anh trăn trở nhất vẫn là sự kỳ thị của xã hội đối với những người có H giống như anh. Anh dẫn chứng bằng một câu chuyện: "Hôm trước có một công ty xây dựng muốn ký kết hợp đồng lao động với doanh nghiệp của tôi. Sau khi đã khảo sát nguồn nhân lực và máy móc thì đã đi đến giao ước là sẽ ký hợp đồng. Tuy nhiên khi mình nói thẳng với họ những lao động của mình là những người dễ "bị tổn thương", nghe thấy vậy họ đi luôn và không trở lại nữa". Anh thật sự cảm thấy buồn vì điều đó, vì thiếu hiểu biết về căn bệnh HIV nên một số người đã kỳ thị, phân biệt đối xử với những người có H - điều này vô tình đã cắt đi con đường sống của người bệnh.
Theo Minh Châu - Lê Ngân
Lao động
Bác sĩ vừa cưới vợ thì bị nhiễm HIV từ bệnh nhân "Sự thật phũ phàng khiến tôi không thể đứng vững trên đôi chân của mình ngay lúc ấy. Bởi tôi không biết bản thân tôi cũng như người vợ mới cưới hơn một tháng nay, sẽ phải ứng xử như thế nào với chuyện này?", bác sỹ T. tâm sự. Ngày định mệnh Nếu không được giới thiệu trước, tôi sẽ không nghĩ...