Chuyện đời cay đắng của một “trai bao”, từ “thẳng” thành “cong”
“Em là trai thẳng, nhưng từ khi dấn thân vào con đường này, em đã không còn có một cảm giác nào với phụ nữ nữa!”.
Lần này, gã lại dẫn khách đến nhà nghỉ của tôi. 3 khách trong 1 ngày, với một “trai gọi” như thế gọi là “đắt sô”. Huy nhìn tôi cười cái cười vô cảm, dường như việc cậu lên giường hàng ngày với đủ các thể loại đàn ông nam phụ lão ấu là một công việc bình thường như bất cứ một công việc nào ở xã hội này. Vâng, gã đích thị là một gã điếm đực, và tôi là lễ tân ở nhà nghỉ mà gã thường dẫn khách đến.
Cái đất Sài Gòn này thực sự là một mảnh đất để mọi người sống thật với bản thân mình mà không phải giấu diếm, vì thế nên chuyện những người đồng tính, thế giới thứ 3 công khai mua bán dâm và hẹn hò nhau xôm tụ, ồn ào chẳng khác gì chuyện nam nữ “mua tình” bình thường khác.
Gã trai bao đáng thương.
Huy là một gã trai đất Bắc, tôi biết gã 4 năm rồi, từ khi còn lơ ngơ vào nhà nghỉ của tôi với một ông chú già khoảng hơn 50 cái xuân xanh. Khi ấy, tôi vẫn nhớ cái sự ngơ ngơ như bò lạc, cả sự xấu hổ trên khuôn mặt khi lần đầu đi nhà nghỉ với giai, hai tay đút vào túi quần, mặt cúi xuống đỏ tía tai, lúng túng…nhìn bộ dạng ấy, tôi chắc cú gã là trai chuẩn 100% lần đầu bị đưa vào đời.
Chuyện gì xảy ra trên phòng thì ai cũng biết, nhưng khi bạn tình của Huy đã đi trước mà mãi chưa thấy gã xuống, chột dạ nên tôi gọi điện lên phòng thì không thấy nghe. Tôi lên xem có chuyện bất trắc gì không thì thấy gã ngồi thu lu ở góc giường, nét mặt đần độn, nước mắt cứ chảy tràn, tôi cũng tự dưng thấy gã tội tội nên hỏi “làm sao mà phải khóc? Người yêu làm mất đời trai à?” thấy Huy im lặng, tôi chả biết nói gì nữa đứng dậy đi xuống bảo “Trả phòng chưa hay vẫn?”, Huy ngước mặt lên bảo “Không phải người yêu, khách hàng đầu tiên của em đấy! em là điếm đực…”.
Ánh mắt gã đờ đẫn, vô cảm. Tôi chỉ còn biết thở dài…ừ thì đó là cuộc đời cậu lựa chọn mà, sức dài vai rộng thế kia, nếu nhận mình chuẩn men thì đâu cần phải chổng mông lên mà sống, cứ đàng hoàng mà kiếm sống chân chính thì làm gì có những giọt nước mắt thế kia? Dù sao thì “không nên nghe cave kể chuyện, không nên nghe nghiện trình bày”, hết chuyện!
Từ lần sau đó, Huy đắt sô hơn, hầu như ngày nào cũng dẫn khách vào nhà nghỉ của tôi. Sự va chạm quá nhanh khiến gã thay đổi, không còn là sự sợ hãi, đau khổ mà tôi từng chứng kiến mà thay vào đó là nét mặt vô cảm, thậm chí hớn hở khi được khách cho thêm tiền.
Video đang HOT
Có lần, sau khi đi khách xong, tự dưng gã rủ tôi đi nhậu “Em chẳng có bạn thân ở cái đất Sài Gòn này, chẳng dám quen ai, cũng chẳng tin ai, biết mỗi anh thôi…” ừ, thì đi! Sau chầu cafe rồi đi nhậu ấy, tôi hiểu thêm nhiều về cuộc đời và toan tính của gã, một gã điếm đực có lương tâm… Trai thẳng giờ đã thành trai cong.
Huy kể quê hắn ở một tỉnh xa lắc ở đất Bắc mà tôi cũng chưa đến bao giờ, nhà nghèo, bố mất sớm, cả nhà làm nông, mẹ thì nay ốm mai đau, gã là con cả, sau có 2 đứa em lóc nhóc nữa, Huy bảo “em học đến lớp 6 thì nghỉ phụ mẹ nuôi em, nhưng ở quê nghèo lắm, chả có việc gì ra tiền, mà miệng ăn núi lở, mẹ em thì nay ốm mai đau, hai đứa em lúc nào cũng đói, thương lắm…” rồi gã kể con đường phiêu bạt từ thợ hồ đến rửa bát, bưng bê, làm bảo vệ…đủ thứ bươn chải tay chân mà vẫn không đủ tiền để nuôi thân và lo cho mẹ và em. “Em thì thế nào cũng sống được, nhưng nghĩ đến nhà mình chỉ có mình làm chỗ dựa, hai đứa em học giỏi mà lại không được đi học, em buồn lắm…”, gã rít một hơi thuốc, tợp thêm ngụm café rồi kể đến chuyện lần đầu vào đời với ông già hôm đến nhà nghỉ. “Hôm ấy em bưng đồ chẳng may vấp ngã đổ café vào người ông ấy, thay vì mắng chửi, ông ấy nhìn em và xin số điện thoại, em nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì, rồi ông ý gọi điện hẹn gặptâm sự, em cũng thật thà, rồi…”.
“Số tiền mà em kiếm được gấp hàng chục lần công việc chân tay em làm bao nhiêu năm qua, giờ mẹ em hàng tháng có tiền đi viện mua thuốc tốt để chữa bệnh, hai đứa em cũng được học hành đầy đủ, cuối năm rồi em gửi tiền về sửa lại cái nhà, nhìn chung cái thứ mình đánh đổi cũng đáng…”. Tôi im lặng, không biết nói gì. Vì nói gì bây giờ? Tôi không sống trong hoàn cảnh của gã nên không thể hiểu gã phải đấu tranh tâm lý ra sao giữa đồng tiền và danh dự? Tôi hỏi “thế cứ định như này mãi à? Có định lấy vợ không?” thì gã bảo “em mất cảm giác hoàn toàn với phụ nữ rồi! Hôm trước em có thử đi chơi gái, nhưng không lên được…” Huy nhìn tôi rồi khẳng định “em chuẩn men đấy, không phải xăng pha nhớt đâu, trước đây em yêu mấy cô cũng ra gì lắm, có cảm giác thực sự, từ ngày em chuyển pha, cảm giác mọi thứ khác hẳn…”. Tôi tò mò về cái sự khác của gã ” khác là được sống thật với bản chất của mình à?”.
Huy nhìn tôi chả rõ cười hay mếu ” Em không biết mình là ai nữa anh ạ, nghe đời có khốn nạn không?”.
Cả hai chẳng biết lấy lý do gì để nâng ly “dô dô”, thôi thì cứ uống cho vơi cái tâm sự buồn của gã. Đang nhậu thì khách gọi, Huy nghe điện thoại nói chuyện ngã giá mua dâm như mua bán mớ rau ngoài chợ, rồi đứng lên tính tiền rồi bảo “về nhà thôi anh”.
Cái nhà nghỉ mà tôi đang làm giờ là nhà của Huy, một nơi gần như duy nhất nhìn ra cái công việc nham nhở mà gã đang làm, một nơi mà gã không phải giấu đi cái thân phận trai bao của mình, mặt tỉnh bơ và ôm eo hàng trăm gã đàn ông khác một cách thân mật, gợi tình…
Huy lại lên phòng với khách quen, gã khách kia còn nháy mắt với tôi một cái thì Huy véo vào mông gã “Anh đừng có thấy mía ngọt là đánh cả cụm nhé, em hờn đấy!” rồi nhìn tôi cười toe toét trước khi lên phòng hành sự. Tôi chẳng cười nói đồng tình gì, vì sự thật là tôi vẫn không thể “cảm” nổi cái công việc hạ lưu mà gã đang làm: Bán buôn bán lẻ thân xác! Ừ thì tôi vẫn biết là chuyện đời đừng vội phán xét ai, tôi cũng chẳng phán xét hay lên mặt nói với gã về đạo đức hay danh dự của một thằng đàn ông thì nên làm gì, ngay bản thân mình tôi cũng đã làm được gì đâu! Nhưng tôi biết mình hơn gã ở chỗ, tôi biết mình là ai và tại sao mình có thể ngẩng cao đầu mà sống không thấy tủi hổ, còn những người làm cái nghề bán trôn nuôi miệng như gã thì không!
Theo Phunutoday
10 triệu mỗi đêm, nhà mình sẽ sống dư dả suốt cả đời em ạ!
Anh vẫn yêu vợ, anh cần có vợ, dù anh đang là người chồng phản bội nhưng ít ra anh mang được tiền về cho gia đình.
Hương gặp Tuấn trên giảng đường đại học, tình yêu sinh viên nảy nở và một đám cưới là cái kết có hậu cho chuyện tình. Thế nhưng, khi hai vợ chồng quyết định ở lại Sài Gòn lập nghiệp thì rắc rối bắt đầu nảy sinh. Ấy là vì thành phố họ chọn là nơi hoa lệ - hoa cho kẻ giàu và lệ cho kẻ nghèo.
Năm thứ 3 lấy nhau, Hương vẫn chưa dám sinh con vì cả cô và Tuấn vẫn phải chạy ăn từng bữa, lo ngay ngáy bị chủ nhà đuổi ra khỏi đường vì không tháng nào không thiếu nợ. Bao mộng tưởng thời yêu nhau đều dần dần bay theo làn mây, nhất là khi Tuấn mất việc, giờ chỉ bám vào những công việc part time lương thấp lấy đồng ra đồng vào. Hương chán nản với cuộc sốnghôn nhân, lúc nào cô cũng muốn chạy trốn. Cô cảm thấy quyết định cưới Tuấn quá vội vàng và cô ước gì mình có thể quay đầu trở lại. Tuấn cũng thế, anh từng nghĩ hôn nhân sẽ thật đẹp, nhất là khi được lấy người mình yêu nhưng rồi thực tế quá phũ phàng. Trái tim hai người xa nhau dần dần.
Tuấn đã chán cảnh phải chạy ăn từng bữa...
Vài tháng trước, Tuấn nhận được việc làm gia sư Toán cho một cậu học sinh lớp 10 con nhà giàu. Bước vào căn biệt thự đồ sộ ấy, anh lóa mắt với hàng xe để trong sân, lóa mắt với bể bơi rộng hơn cả căn nhà trọ của mình. Đón tiếp anh là người phụ nữ mới bước sang tuổi 45, Oanh, một doanh nhân thành đạt, đã ly hôn chồng nhiều năm nay. Ngay từ buổi đầu gặp mặt, Tuấn cảm giác Oanh có tình ý với mình. Điều này càng rõ ràng hơn khi cô luôn chủ động săn đón, trò chuyện và làm thân với Tuấn ngay cả khi đã hết giờ dạy học cho con trai.
Hành động của Oanh càng lúc càng bạo dạn hơn khi cô còn gửi những bức ảnh quyến rũ, khêu gợi của mình cho Tuấn khiến anh hoảng hốt. Và cuối cùng, một tối cuối tuần, khi Tuấn đang ngồi đọc sách thì nhận được tin nhắn của Oanh. Nội dung tin nhắn khiến Tuấn không thể tin vào mắt mình. Oanh "mời" anh làm tình với mình và hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh, 10 triệu mỗi đêm.
Cả đêm đó Tuấn không sao ngủ được. Sau 1 tháng tiếp xúc với Oanh, không phải anh không xao động. Oanh có cái vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ trưởng thành, thành đạt, tự tin và biết mình muốn gì. Anh cũng hiểu được cảm giác "chăn đơn gối chiếc" cô quạnh thế nào nhất là khi Oanh đang bước vào giai đoạn hồi xuân. Nhưng... nếu thuận theo Oanh khác gì anh là trai bao, lại còn là trai bao cao cấp.
nh sao có thể đối diện với vợ nếu làm chuyện đó? Nhưng 10 triệu, một số tiền nhỏ với khả năng tài chính của Oanh nhưng là khoản tiền vợ chồng anh tích cóp khổ sở nhiều tháng trời mới có. 10 triệu mỗi đêm, cứ cho là 1 tuần 1 lần, vậy 1 tháng Tuấn sẽ có trong tay 40 triệu. Cuộc sống của vợ chồng anh sẽ bước sang trang mới, không còn những ngày khổ sở chạy vạy khắp nơi nữa.
Cuối cùng, Tuấn quyết định đến căn biệt thự gặp Oanh. Nhưng lần này cô không đón anh ở phòng khách mà nằm thong thả bên bể bơi tắm nắng trong bộ bikini màu đen quyến rũ. Tuấn thấy mặt mình đỏ ửng, tim đập mạnh, Oanh hiểu điều đó và chuyện ấy diễn ra.
Cầm 10 triệu Oanh đưa trong tay, Tuấn thấy hổ thẹn nhưng cảm giác này qua đi nhanh chóng vì thực sự Oanh rất biết cách khiến anh mê đắm. Và anh trở thành "trai bao" của Oanh, đều đặn mỗi tuần. Oanh nói rõ với Tuấn, cô không cần bất cứ loại tình cảm gì, quan hệ giữa 2 người chỉ là thể xác và hy vọng anh đừng mong đợi điều gì xa xôi. Tuấn đương nhiên hài lòng với điều đó, anh vẫn yêu Hương, anh cần có Hương dù anh đang là người chồng phản bội nhưng ít ra anh mang được tiền về cho gia đình.
Nhưng Hương thì không nghĩ thế. Cô phát hiện 1 bức ảnh ân ái giữa Tuấn và Oanh trong điện thoại mà Tuấn chưa kịp xóa và phát điên với nó. Cô òa khóc, gào thét và đập phá đồ đạc trong nhà. Tuấn chết trân khi nhìn thấy phản ứng này của Oanh, anh vội vàng mở tủ quần áo, lôi ra bọc tiền cất kĩ trong đó và hết lời giải thích.
- Ý anh là hiện giờ anh làm trai bao?
- Thì sao hả em? 10 triệu mỗi đêm, nhà mình sẽ sống dư dả cả đời em ạ!
- Tôi không cần thứ dư dả đó! Tôi thà chết đói mà chết đói bên một người chồng thực sự chứ không phải hạng người như anh. Tôi kinh tởm anh! Anh cút ra khỏi nhà cho tôi! - Hương hét lên
Cô cầm bọc tiền quăng thẳng ra khỏi cửa:
- Những đồng tiền dơ bẩn này không bao giờ tôi thèm đụng tới! Anh đi cho khuất mắt tôi! Đừng bao giờ trở lại nữa!
Ôm bọc tiền trong tay, Tuấn thấy nghẹn đắng trong lòng. Vì một phút yếu lòng cho dục vọng và đồng tiền làm mờ mắt mà anh đã phạm sai lầm không thể cứu vãn.
Theo blogtamsu
Trở thành "trai bao" khi tròn 20 tuổi Làm "trai bao" em đã có trong tay nhiều thứ mà trước kia em có như: quần áo hàng hiệu, nước hoa đắt tiền, dế siêu thời trang, những chiếc xe đắt tiền... Nhưng em chán vì những lần bị đánh ghen tơi bời, phải nói những lời trìu mến với các phụ nữ đáng tuổi mẹ mình. Tệ hơn là em đã...