Chuyện ‘đàn ông chiều vợ’ của bố trẻ và bài học dù được yêu thương, con gái hãy tự lập!
“Còn các ông nhận thấy, một ngày vắng các ông, vợ các ông sẽ rảnh rang sung sướng, không phải tất bật nồi niêu quần áo chổi rế nhà cửa, không phải điếc tai nghe những lời nặng nề”.
Là con gái, ai chẳng muốn có cho riêng mình một người đàn ông thật tốt làm chỗ dựa. Để từ đó về sau có một gia đình, một người quan tâm, yêu thương và chiều chuộng, hơn cả là mang tới cho mình hạnh phúc. Có được một người như thế trong cuộc đời là may mắn, như người ta vẫn nói “Khi yêu được người đàn ông toàn tâm toàn ý cho mình, thì người con gái không bao giờ phải trưởng thành cả. Thế nhưng, dù người ở cạnh mình có đối xử tốt với mình như thế nào, phải chăng mỗi cô gái cũng nên độc lập và mạnh mẽ hơn? Giống như câu chuyện buồn nhưng đem tới quá nhiều suy ngẫm dưới đây…
Đây là những dòng tâm sự của một ông bố trẻ – người đã từng khiến dân tình phát sốt với câu chuyện “Vợ tao mới đẻ” cách đây một thời gian. Lần này, ông bố trẻ lại khiến người đọc không thể không suy nghĩ về bài học yêu thương trong cuộc sống với câu chuyện thật rất nhiều xúc cảm này.
- Ông có chiều vợ không?
- Không!
- Thấy 2 người tình cảm thế tôi cứ tưởng ông phải chiều vợ lắm!
Thực ra tôi không có cơ hội được “chiều vợ” mấy! Vợ tôi sống chủ động lắm! Việc gì nó làm được nó sẽ làm, không bao giờ cần giúp, không bao giờ nhờ vả.
Hồi vợ tôi chửa, vẫn hàng ngày nấu nướng, giặt rũ, phơi đồ, lau cầu thang… Tôi nhảy vào tranh việc thì nó bảo “Em vẫn làm được, em chửa chứ em có tàn tật đâu?”. Nó chẳng vun cớ bầu bí mà chừa việc cho tôi bao giờ cả. Chỉ đến khi sinh con, đau đớn mệt mỏi, nó bảo “Em ko còn được như ngày trước nữa rồi, bố nó tự lo cho mình và làm giúp em nhé!”. Tôi tự nguyện làm hết mọi thứ không nề hà gì.
Không phải tự nhiên mà nó như thế đâu. Ngày trước yêu tôi nó nhõng nhẽo và dựa dẫm vào tôi nhiều lắm. Để tôi kể cho các ông bà nghe chuyện này.
Tôi có một thằng bạn, nó chiều vợ, chăm vợ từ bữa ăn giấc ngủ, từ đường đi lối về. Nó rất hay quở tôi vô tâm. Có một lần tôi với nó đi có việc, tôi phát hiện cầm nhầm điện thoại Vi đi nên phải quay về đổi. Về đến cổng nhà tôi gọi Vi xuống lấy. Thằng bạn tôi thấy thế giật ngay điện thoại chạy thẳng lên tầng 4 đưa cho Vi. Xong lúc sau đi đường, nó quát tôi “Mày quá đáng! Vợ chạy 4 tầng xuống đây nhỡ ngã cái trật tay trật chân thì sao?”.
Đấy, mỗi người đàn ông một cách yêu, một cách thể hiện tình cảm với vợ. Tôi thì thấy đi lại nhiều cho khoẻ. Nó thì luôn thấy nguy hiểm rình rập bất cứ đâu, phải luôn bảo vệ ng đàn bà của mình tốt nhất.
Rồi, nó mất vì tai nạn các ông bà ạ!
Buồn lắm!
Video đang HOT
Tôi buồn, vợ tôi buồn, nhưng khổ nhất là vợ nó…
Cái đợt 49 ngày sang nhà thăm, vợ nó kể, mấy hôm trước mơ chồng về, chỉ xin lỗi vợ, xin lỗi vì anh đã quá yêu chiều mà bây giờ khiến em khổ sở nhiều như thế. Em ấy nói, chồng mất, em ấy đau khổ vì đơn độc đã đành, rồi nhận ra thời gian yêu nhau và lấy nhau, mình đã quá ỉ lại vào sự chiều chuộng của chồng mình. Đến cái công tắc bình nóng lạnh của phòng ngủ giờ cũng không biết là công tắc nào giữa mấy cái gạt cầu giao phân chia đèn – điều hoà – tủ lạnh – bình nước nóng, bởi luôn được chồng bật nước tắm rồi tắt cho. Máy giặt em ý cũng phải làm quen mãi mới tự sử dụng được vì toàn tiếng Thái, quần áo thì chồng luôn mang lên giặt và phơi sợ vợ mò mẫm gió máy rồi cảm. Vị trí chổi lau nhà, các đồ dùng thiết bị máy móc cũng mất cả tuần để tìm và nhớ được vị trí… Nhận ra ông trời cho mình một người thương mình tuyệt đối không mảy may tính toán, mà nỡ cướp mất trong gang tấc. Không cam tâm, mà vẫn phải chấp nhận sự thật không gì thay đổi được.
“Người ta mất vài tuần vài tháng. Nhưng chắc em phải mất bao nhiêu năm mới tự sống được bình thường…”
“Anh chị ạ! Đến tận hôm qua em mới biết chồng em cất thuốc bổ cho em ở ngăn tủ nào để lôi ra uống lại cho hồi sức. Trước từng viên thuốc đều tự tay anh ý mang lên giường cho em uống…”
Tôi thấy cái câu “Khi yêu được người đàn ông toàn tâm toàn ý cho mình, thì người con gái không bao giờ phải trưởng thành cả”, đúng đấy! Nghĩa đen luôn, với gia đình thằng bạn tôi. Chỉ tiếc cuộc đời oan nghiệt quá!
Vợ tôi thay đổi tính nết từ đấy. Không quá rõ ràng, chỉ âm ỉ âm ỉ, những thói quen của cô ấy dần dần không còn như xưa. Đi tắm không còn thấy gọi tôi ời ời lấy khăn lấy quần cho nữa. Thấy bóng đèn hỏng tự mua về thay. Thấy trần nhà nhiều mạng nhện tự buộc chổi vào gậy để quét, ko còn lè nhè ỉ ôi tôi nhiều việc như trước.
Và rồi tôi thấy vợ tôi chọn cách sống đúng. Khi tôi quyết định và bắt đầu đi làm xa nhà, khi gặp công việc kiếm được nhiều t.iền hơn, có tương lai hơn, đầy đủ hơn. Mỗi lần đi là cả tuần và có khi cả tháng. Tôi đi làm xa từ khi con tôi còn ẵm ngửa. Nhưng ở nhà vợ tôi nó luôn làm tốt mọi việc. Hỏng máy bơm cũng tự biết xem xét, mồi lại cho chạy bình thường. Nhà mất nước mất điện cũng biết coi ở đâu đầu tiên, biết nguyên nhân mà xử trí. Đồ gì lỏng ốc lỏng ếch biết cầm kìm cầm tô vít vặn lại… nó làm được nhiều lắm! Làm được rất nhiều công việc thường là của đàn ông mà không cần đến tôi! Nó không ỉ lại, nên nó sẽ dễ sống hơn dù không có tôi bên cạnh.
Mỗi đợt về nhà, tôi lại tự nguyện làm tất cả việc nhà cho vợ nó có thời gian nghỉ ngơi, đi làm tóc hay đắp mặt, cho nó rảnh rang chăm sóc bản thân nó một tí. Vợ tôi xứng đáng với cuộc sống nhàn hạ sung sướng hơn nhiều. Nhưng vì tôi và con mà nó từng phải hi sinh nhiều thứ. Thận chí phải học và làm quen với cả việc gồng mình mạnh mẽ.
Nghĩ nhiều chuyện trong đời, thấy lòng càng rối bời nghe câu này quen không? Nhưng nhiều lúc tâm trạng tôi nó mông lung vậy thật đấy.
Các ông có bao giờ chợt nghĩ nếu một ngày không có vợ, thì cuộc sống của các ông sẽ như thế nào không?
Nếu một ngày không có các ông, cuộc sống của vợ sẽ như thế nào không?
Nếu các ông thấy, vắng các ông, vợ mình khổ sở nhiều thứ lắm, thì các ông đang là một người chồng tốt.
Còn các ông nhận thấy, một ngày vắng các ông, vợ các ông sẽ rảnh rang sung sướng, không phải tất bật nồi niêu quần áo chổi rế nhà cửa, không phải điếc tai nghe những lời nặng nề, không phải đau đầu cho những bực tức tranh cãi này nọ… Thì các ông đang là một người chồng tệ.
Câu chuyện thằng bạn quá cố của tôi không chỉ ảnh hưởng đến Vi đâu. Nó ảnh hưởng đến cả tâm lý tôi. Tôi lúc nào cũng sợ sự bất trắc của cuộc đời. Thế nên mấy câu ngôn tình “hãy thương nhau khi còn có thể ở bên, hãy chăm sóc nhau khi bàn tay còn nắm”, đôi khi nó không sáo rỗng đâu. Nó là thật đấy!
Nay đọc được câu này, thấy hay và thấm:
“Hãy đi gặp người mà bạn muốn gặp đi. Nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già.”
Hãy yêu thương nhau khi còn có thể!
Theo Phununews
Vợ ngoại tình nhưng tôi vẫn muốn tha thứ, phải làm sao để em quay về?
Tâm trạng tôi đang rối bời, giằng xé, tôi cần sự sẻ chia giúp đỡ, tôi cần lời khuyên chân thành, mong các bạn giúp tôi.
Kính gửi quý toà soạn, khi tôi ngồi gõ những dòng chữ này mong nhận được lời khuyên và chia sẻ cũng là lúc mà tâm trí tôi rối bời, đau khổ.
Tôi và vợ bằng t.uổi, em hơn tôi về t.uổi âm, tôi 37, em 38. Chúng tôi có một mối tình thật đẹp. Gần nhà nhau, học chung 3 năm cấp 3, rồi 4 năm đại học nữa, lúc nào cũng quấn lấy nhau mặc cho tình yêu bằng t.uổi thường hay cãi cọ giận hờn vu vơ. Ra trường được 3 năm, chúng tôi đ.ánh dấu 10 năm yêu nhau bằng một lễ cưới thật giản dị, đầm ấm trong sự ngưỡng mộ của bạn bè về sự thuỷ chung và bền bỉ của tình yêu. Năm nay là năm thứ 12 chúng tôi chung sống và là năm thứ 22 chúng tôi yêu nhau.
Chúng tôi có 2 con, 1 trai 1 gái đều rất ngoan và xinh xắn. Em là cán bộ nhà nước, tôi là dân ngân hàng, hộ khẩu Hà Nội, công việc ổn định, tuy không phải là đại gia nhưng cuộc sống gia đình đủ đầy không thiếu thốn. Tôi đã rất tự hào và hãnh diện về gia đình nhỏ của mình. Cuộc sống tưởng chừng như lý tưởng đấy bỗng chốc bị huỷ hoại tất cả vì lý do mà trước đây có c.hết tôi cũng chả bao giờ dám tin: em phản bội tôi.
Cách đây khoảng 1 năm tôi bắt đầu thấy thái độ của em đổi khác. Em thường xuyên cáu gắt, lạnh nhạt với tôi mặc dù như mọi lần tôi vẫn luôn chủ động làm lành với em. Em thờ ơ với cuộc sống vợ chồng, không có nhu cầu gần gũi chồng. Em sử dụng điện thoại lén lút, đặt pass và không cho ai động vào điện thoại. Rồi em tìm đến lớp thể dục đều đặn mỗi ngày sau giờ làm, mỹ phẩm trang điểm cũng nhiều lên dù trước đây em rất giản dị. Em rất khó chịu khi đi cùng tôi, và viện đủ lý do để từ chối.
Tôi đã tìm mọi cách để đưa gia đình về trạng thái cân bằng từ việc thường xuyên hơn đưa cả gia đình đi du lịch để hâm nóng tình cảm, sửa sang lại phòng ngủ của hai vợ chồng hay hy sinh nhiều sở thích cá nhân, thay đổi thời gian biểu sinh hoạt cá nhân để lo toan chăm sóc gia đình miễn để em vui và gia đình lại được như ngày xưa nhưng em vẫn thế, vẫn lạnh lùng không cảm xúc, trong mắt em tôi như người xa lạ thậm chí không tồn tại. Đến lúc này tôi vẫn không mảy may suy nghĩ em phản bội tôi bởi niềm tin của tôi với em là vô cùng lớn.
Nhưng nỗi hồ nghi trong tôi cũng bắt đầu lớn dần, chẳng lẽ những mâu thuẫn đơn giản trong cuộc sống lại làm em bực bội đến thế, chẵng lẽ những việc tôi thay đổi, tôi chấp nhận hy sinh để gia đình vui vẻ em lại không nhìn thấy. Đã vài lần tôi quá bức xúc nói với em rằng tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa nếu em không thể bình thường trở lại thì ta nên tìm cách giải thoát cho nhau.
Tôi điếng người khi em sẵn sàng đồng ý ly dị không chút đắn đo lưu luyến và đổ lỗi rằng do tôi ép em đến bước đường cùng. Mỗi lần nói ly hôn là tim tôi lại đau nhói, tôi chỉ muốn em đứng trước mất mát to lớn của cuộc đời mà thấy được cái gì cần làm, cần giữ. Nhưng không, tôi đã lầm, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tình cảm của em đối với tôi đã không còn, em đang say bên một người khác.
Hắn hơn em 4 t.uổi, làm cùng cơ quan lại còn là nhân viên dưới quyền em. Hắn không có gì nổi trội ngoài ăn nói lẻo mép và đểu cáng (theo nhận xét của em). Một người đã hai đời vợ thì có quá nhiều kinh nghiệm để nắm được điểm yếu của phụ nữ cho dù em có là người cứng rắn và sống bằng lý trí. Em và hắn nhắn tin cho nhau hàng ngày, hàng giờ, hàng phút. Ngày nào cũng như ngày nào từ sáng sớm đến đêm, thậm chí rất nhiều đêm em không ngủ nhắn tin cho hắn. Em nhắn cho hắn mọi lúc mọi nơi kể cả lúc làm việc, ăn cơm, thậm chí hàng đêm nằm bên cạnh tôi, em thể hiện sự nhớ nhung hắn mãnh liệt. Rồi cái gì đến cũng phải đến.
Khi tôi cầm trên tay list điện thoại em nhắn tin và gọi cho hắn, mặc dù chưa biết nội dung, tôi như rụng rời chân tay, đầu óc choáng váng, tôi muốn khóc mà không thể khóc được. Lần đầu tiên trong đời tôi trải qua cảm giác tồi tệ đến thế. Giờ thì tôi hiểu cảm giác tuyệt vọng của con người ta như thế nào khi niềm tin bị vụn vỡ.
Tôi chỉ biết luống cuống phóng điên cuồng đến nhà một chị cùng cơ quan em có biết tôi. Tôi nhận được lời khuyên nếu như còn yêu vợ thì nên dừng ở đây không cần biết thêm gì nữa, nói cho cô ý thức tỉnh mà quay đầu, những gì chưa nhìn thấy sẽ đỡ đau đớn và dằn vặt mình về sau này. Còn với những gì tôi có trong tay nếu tôi cố tìm bằng chứng cụ thể về việc em ngoại tình, tôi cũng sẽ sớm được toại nguyện nhưng khi đó thì mất hết, tôi chắc chắn sẽ mất em.
Thú thực là tôi còn quá yêu em, ngay đêm đó tôi đã nói chuyện với em với suy nghĩ em sẽ nhận ra lỗi lầm để sửa chữa và hướng gia đình đến con đường đi vốn có của nó. Nhưng không, em vẫn nhất quyết chối tội cho rằng mối quan hệ này chỉ là anh em thân thiết, rằng em buộc phải tâm sự với người ta hoàn toàn do lỗi nơi tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi đ.ánh em, những cái tát của tôi cũng không khác gì tôi tự tát vào mình, tôi còn đau hơn em gấp ngàn lần.
Một tuần liền tôi không ngủ được cũng không ăn được, người tôi lả đi, chân tay run rẩy nhưng cũng không thấy đói thấy mệt. Cảm giác đau đớn đã đ.ánh lừa phản ứng của cơ thể. Những ngày sau đó tôi sống trong dằn vặt và đau khổ, còn em vẫn giữ thái độ lạnh lùng của một người đang làm việc đúng không ăn năn, hối hận.
Tôi buộc phải nói với em là nếu vậy bằng mọi cách tôi phải tìm ra sự thật, cho dù việc đó có làm tôi đau thêm và em cũng sẽ phải gánh chịu những mất mát không hề nhỏ về uy tín danh dự và sự nghiệp nữa. Lúc này em mới tỏ ra bớt cứng đầu, em xin lỗi tôi, em thừa nhận những việc em làm là không đúng, sau bao năm tôi mới thấy em khóc. Em xin tôi không cần tìm thêm thông tin gì nữa, bỏ qua tất cả để làm lại từ đầu, em sợ ảnh hưởng đến uy tín danh dự và sự nghiệp của em và cả của hắn nữa.
Tôi chấp nhận với 2 điều kiện: em phải ngay lập tức chấm dứt quan hệ tình cảm với hắn và quay trở lại hàn gắn hạnh phúc gia đình trong đó có tình yêu với tôi. Tưởng chừng như mô típ quen thuộc của sự tha thứ là vậy nhưng một lần nữa em làm nỗi đau của tôi như nối dài thêm. Điều kiện thứ nhất em chấp nhận: không gọi không nhắn tin không liên quan đến công việc với hắn nữa. Nhưng điều kiện thứ hai em chỉ làm được một nửa, em thẳng thắn rằng từ lâu không còn chút tình cảm gì với tôi nữa nên em chấp nhận sống vì các con và vì chính uy tín danh dự sự nghiệp của em.
Đầu óc tôi trống rỗng không thể tập trung làm việc gì được cả, lúc nào cũng đi tìm câu hỏi vì sao, vì sao em lại nỡ đối xử với tôi như vậy. Tôi tạm tin em không quan hệ qua lại với hắn, nhưng vẫn không lý giải nổi tại sao em lại cạn tình cạn nghĩa. Điều này thôi thúc tôi phải tìm hiểu bằng được nguyên nhân. Thông qua một số anh em bạn bè giúp đỡ tôi tìm thêm được khá nhiều bằng chứng khẳng định em phản bội tôi và hơn nữa em vẫn tiếp tục gặp gỡ hắn sau giờ làm.
Tôi đã đi đến tận cùng nỗi đau, tôi lang thang chẳng biết đi đâu nữa, đi đến đâu cũng bắt gặp những kỷ niệm, tôi đau đớn giằng xé, cảm xúc hỗn độn. Tôi quyết định ly thân một thời gian, tôi sống một mình vì không nỡ nhìn cảnh hai đ.ứa t.rẻ chia lìa nhau, chúng hồn nhiên không có tội gì cả, đứa lớn cũng đã cảm nhận được một cơn giông tố đang ập đến gia đình nhỏ bé của nó, nó trở nên lầm lì ít nói.
Tôi rất hận em nhưng tôi còn yêu em rất nhiều, tôi vẫn làm tròn trách nhiệm người cha là đưa con đi học đi chơi, mỗi lần như vậy tôi lại lén nhìn trộm em xem em thay đổi thế nào. Lần nào cũng chỉ mong em nghĩ lại chạy đến ôm tôi, kéo tôi lại. Nhưng tôi chỉ nhận lại là sự lạnh lùng từ em. Tôi chẳng biết phải làm gì bây giờ nữa làm thế nào để em nhận ra tình yêu mù quáng kia mà dứt tình với hắn. Nếu em nhất quyết theo hắn thì làm thế nào để tôi có thể quên được em bây giờ?
Tôi có nên nói ra để ít nhất gia đình hắn, vợ hắn biết và ngăn cản mối quan hệ bất chính này không, có nên nói với tổ chức cơ quan em để ngăn cản mối quan hệ này không? Hay tôi đi thật xa bỏ lại tất cả để cố quên em đi, nhưng còn các con tôi, còn bố mẹ tôi và cả công việc nữa. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều khi biết chuyện và lo lắng cho tôi.
Tâm trạng tôi đang rối bời, giằng xé, tôi cần sự sẻ chia giúp đỡ, tôi cần lời khuyên chân thành, mong các bạn giúp tôi.
Theo Phununews
Người đã không trân trọng, dù em có khóc 100 lần cũng chỉ là vô ích Em từng gói ghém cả hoài bão, đặt trọn tương lai của mình vào quyết định của anh. Em từng huyễn hoặc chính mình rằng có anh, nghĩa là em có tất cả. Nhưng, em sai rồi! ... "Chúng ta kết thúc ở đây em nhé! Chúng ta không hợp, chia tay sẽ tốt hơn cho em. Anh xin lỗi..." Thanh xuân của...