Chuyện cười ra nước mắt: Ly thân nhưng vẫn phải “chiều vợ”!
Sống với nhau 17 năm, quan hệ của vợ chồng tôi đến hồi căng thẳng khi tôi bỗng say nắng một đồng nghiệp.
Vợ tôi bắt được tin nhắn mùi mẫn và cuộc chiến hôn nhân bắt đầu nổ ra như thể không có hồi kết. Vợ tuyên bố ly thân và “đuổi” tôi về ở với mẹ đẻ, nhưng được 2 tháng, nàng bảo: “Em giờ đang hồi xuân, ly thân thì ly thân nhưng em vẫn mong muốn mỗi tối thứ 7 anh trở về nhà để cùng làm chuyện ấy”.
Thật ra, đã từ lâu tôi không còn yêu vợ mình, bởi đối với tôi, cô ấy là một “mụ vợ” khá ghê gớm. Cô ấy lúc nào cũng nói xấu nhà chồng trước mặt tôi, chê trách bố mẹ tôi dù chẳng ở chung. Cô ấy kiểm soát thời gian của tôi, không đi đâu nửa bước mà cô ấy không biết. Cô ấy kiểm soát tài chính của tôi, tôi chẳng có nổi 200 ngàn trong túi mỗi ngày để uống nước chè. Cô ấy bắt tôi đưa đón con đi học trong khi cô ấy đi làm đẹp, đi cúng lễ, đi họp lớp… nói chung, tôi đã đánh mất bản thân mình, đánh mất cuộc sống của mình từ khi lấy vợ.
Khi cô ấy đòi ly thân, thú thật là tôi rất mừng. Tôi mau chóng “về nơi sản xuất”, còn cô ấy thì luôn nghĩ rằng tôi chẳng đi được bao lâu, mấy ngày lại “cóc chết quay đầu về núi” vì không thể xa mẹ con cô ấy.
Nhưng con cái tôi đều đã lớn, cũng chẳng quấn bố mẹ nữa, tôi vẫn hàng ngày sang đưa đón con đi học rồi lại về nhà bố mẹ đẻ ăn, ngủ. Được hai tháng, cô ấy nhắn tin cho tôi bảo rằng, cô ấy đang trong thời kỳ tái xuân nên chuyện quan hệ tình dục vẫn cần phải duy trì, vì cô ấy không muốn ra ngoài cặp bồ, làm ảnh hưởng đến con cái. Lý do cô ấy đưa ra là con cái, nếu tôi không đáp ứng thì cô ấy sẽ cặp bồ.
Video đang HOT
Tôi đã từng chứng kiến nhiều gia đình ly tan, bố ăn chả, mẹ ăn nem, các con bị tổn thương về tinh thần, méo mó về nhận thức, sống buông thả chống đối. Dù không còn yêu vợ nhưng tôi thấy cái cách đáp ứng vợ để con cái được bình yên cũng tốt. Dù sao thì cũng chỉ là việc “trả bài” để cô ấy thỏa mãn, yên tâm chăm sóc con cái mà thôi. Hơn nữa, tôi chỉ không muốn sống cùng cô ấy, còn việc ly hôn hay không cũng không quan trọng. Thế là tôi chấp nhận thỏa thuận mới với vợ: Tôi sống bên nhà mẹ đẻ, sáng sớm về nhà đưa con đi học, chiều đón con về, tối quay về nhà mẹ đẻ. Tối thứ 7 sang ngủ với vợ và làm chuyện ấy.
Tôi làm “chuyện ấy” trong sự bực bội, hoang mang về mối quan hệ dở dở ương ương với vợ. Hôm nào tôi cố tình làm nhanh cho xong thì bị vợ trách móc, không làm tử tế thì sẽ đi cặp bồ. Thú thật, để có cảm hứng làm chuyện ấy “tử tế” với vợ còn khó hơn lên trời. Cho nên, đối với ai tối thứ 7 là tối hạnh phúc, thư giãn, thì với tôi, tối thứ 7 là cực hình. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải tìm phương án để vợ tìm cách thỏa mãn chuyện ấy, nhưng vấn đề con cái luôn là điều tôi trăn trở. Phải chăng đây chính là “hy sinh đời bố củng cố đời con?”.
Theo GĐVN
Đằng sau những món quà tặng không đề tên người gửi là sự thật bất ngờ
Tôi luôn trách chồng vô tâm và còn thầm ngưỡng mộ người đã tặng quà cho mình. Thật không ngờ...
Tôi chưa từng thấy ai khô khan như chồng mình, già hơn tôi tận 12 tuổi mà chẳng biết chiều vợ. Ai cũng nói lấy chồng già sẽ sướng nhưng tôi chỉ thấy ngược lại. Chồng tôi ấy à, lười, khô như ngói, ham việc hơn ham vợ.
Người ta cưới xong thì hưởng tuần trăng mật ngọt ngào. Vợ chồng tôi cưới hôm trước hôm sau lão đã đi công tác cả tuần trời. Cô dâu mới là tôi lại phải ôm quần áo về nhà mẹ đẻ ở cho khỏi buồn. Hàng xóm thì được phen đồn này đồn nọ đến phiền.
Sau khi về, lão bù cho tôi bằng một đống váy áo hàng ngoại. Tiếc là lão chẳng biết người tôi gầy béo thế nào nên mua chẳng có cái nào mặc được. Nhìn đống đồ mà tôi tiếc tiền đứt ruột.
Ngày nghỉ cũng như ngày lễ, tôi chưa từng được chồng đưa đi chơi.
Ngày nghỉ cũng như ngày lễ, tôi chưa từng được chồng đưa đi chơi. Tôi giận dỗi thì anh vứt cho tôi ít tiền bảo tôi tự đi với bạn cho thoải mái. Giữa chúng tôi hình như luôn có một khoảng cách vô hình về tuổi tác. Lão không bao giờ muốn cùng vợ đến những nơi náo nhiệt. Lâu lâu có chở vợ đi chơi lão cũng ghé những quán cà phê nhạc Trịnh nằm sâu trong mấy con hẻm yên tĩnh.
Ngoài ra suốt ngày đêm lão cứ chăm chăm vào màn hình máy tính để tìm cách phát triển công ty. Lão cũng tích cực tìm cách tiếp cận người tiêu dùng. Ấy thế mà lão quên mất có một cô vợ trẻ cũng đang cần lão quan tâm.
Từ khi quen lão rồi làm vợ lão, tôi có một điều bí mật không bao giờ tiết lộ với lão. Đó là có một người đàn ông cứ đến ngày sinh nhật hay 8/3, 20/10... lại gửi hoa quà tặng tôi. Mà người đó luôn luôn ghi những câu ngọt ngào bằng văn bản đánh máy nên tôi chẳng biết là ai. Suốt 3 năm nay điều đó thành thói quen. Thậm chí cứ đến ngày lễ là tôi lại mong ngóng nhân viên bưu điện gọi tên mình.
Chồng tôi cũng không bao giờ hỏi hoa quà đó là ai tặng. Nhiều khi lão khô khan quá tôi lại nghĩ đến người đã tặng quà cho mình. Tôi cứ nghĩ đó là một ai đấy "trồng cây si" tôi.
Tôi có nên nhân cơ hội này để hỏi lão chồng cho rõ không? (Ảnh minh họa)
Hai ngày nữa là sinh nhật 28 tuổi của tôi. Lão chồng tôi vẫn điềm nhiên như không. Tối hôm qua, lão có cuộc hẹn quan trọng đột xuất nên vội vã đi ngay. Khi lão đi tầm nửa tiếng thì lão gọi về nhà bảo tôi lấy điện thoại của lão sạc pin giúp.
Một lúc sau lại có điện thoại gọi đến. Tôi bắt máy. Bên kia là giọng nữ: "Anh cho em xác nhận lại hoa và quà có phải gửi đến địa chỉ X. Người nhận tên Thảo phải không ạ? " Tôi lúng túng trả lời là chồng để quên điện thoại ở nhà nên đề nghị họ gọi lại sau.
Sau khi dập máy tôi mới tỉnh táo suy nghĩ thấu đáo cú điện thoại ấy. Tôi đoán người tặng quà cho tôi 3 năm nay không sai khác chính là lão chồng già của tôi. Từ hôm qua đến giờ tôi cứ phân vân mãi. Sao lão không trực tiếp tặng cho tôi mà phải nhờ bên dịch vụ chuyển phát nhanh? Lão làm vậy là có ý gì? Chỉ một ngày nữa là đến sinh nhật tôi rồi, tôi có nên nhân cơ hội này để hỏi lão cho ra lẽ không?
Theo Afamily
Tôi vô tình cứu mạng con riêng của chồng cũ Bốn năm trước khi ra đi, tôi hận người đàn bà kia một, hận chồng tôi mười. Nhưng sự thù hận ấy vẫn mãi theo tôi. Vậy mà giờ tôi vô tình lại cứu cậu bé kia một mạng. Tôi ly hôn cách đây 4 năm. Nguyên nhân là khi con tôi được 6 tuổi, tôi phát hiện ra chồng cũng có một...