Chuyện của mẹ: Tự tay phá thai cho con
Chuyện xảy ra ở vùng ven, cách TP.HCM chưa đầy 100km. Một cô học trò lớp 8 mang bầu. “Tác giả” là một cậu bạn cùng tuổi.
Cha cô xích con ngoài cửa, đánh đập. Mẹ cô – một bác sĩ sản khoa – đã tự tay phá bỏ bào thai của con gái mình…
Câu chuyện nói lên rất nhiều về “trục trặc đầu đời” của nhiều bạn trẻ, nỗi đau đớn của những người làm cha làm mẹ, sự loay hoay của họ để tìm một cách ứng xử phù hợp trước cú sốc của con mình…
Tiệm thuốc tây mở tại nhà bà Phương (42 tuổi) lúc nào cũng đông khách, ngồi chưa ấm chỗ đã có người hỏi mua hàng, nhờ tư vấn. Bà rất đẹp, hiền hậu, dịu dàng, mái tóc buộc hờ sau lưng trông quý phái khác hẳn với những phụ nữ trong vùng, vốn chủ yếu làm nghề buôn bán nhỏ, làm thuê, chạy chợ.
Nếu không nghe chính bà kể về câu chuyện nói trên, chắc hẳn không ai hình dung được những gì bà đã phải trải qua: giằng xé, đớn đau, ám ảnh, đến mức đôi lần bà đã đi tìm cái chết để giải thoát chính mình…
Ngoại ơi, con chết rồi!
Những bước đi quá đà đã khiến nhiều cô gái trẻ phải phá thai ngoài ý muốn. Trên nghĩa trang online có hàng ngàn ngôi mộ do “cha mẹ” các hài nhi tội nghiệp lập ra – Ảnh: Tiến Long.
Ba năm qua, chưa đêm nào tôi trọn giấc. Những cơn ác mộng hành hạ tôi hằng đêm. Tôi thường mơ thấy một đứa bé khóc oe oe gọi “ngoại ơi, ngoại ơi!”. Có bữa tôi mơ thấy nó ôm tôi, thì thầm: “Ngoại ơi, con chết rồi!” rồi cắn vào tai tôi bật máu. Ngày ấy nó gần 4 tháng tuổi, đã mang hình hài của một đứa bé con.
Hồi đó, ngoài giờ làm trong một bệnh viện, tôi còn làm thêm tại một phòng khám tư chuyên về sản khoa của một bác sĩ quen. Trong đời làm việc của mình tôi đã tự tay điều hòa, nạo hút khá nhiều ca. Nhỏ có mà lớn cũng có.
Video đang HOT
Khi biết bé Na con mình mang bầu, sau phút hoảng loạn, giận dữ, tôi bàn với chồng đưa cháu đến phòng khám tôi đang làm việc và tôi sẽ trực tiếp làm. Phải bí mật.
Dù gì gia đình tôi cũng có chút danh tiếng trong vùng này, và con tôi thì còn nhỏ quá, nếu lộ ra, búa rìu dư luận nó làm sao đi học tiếp, làm sao lấy được chồng nữa? Lứa tuổi này mà có con thì tương lai coi như chấm hết.
Bao nhiêu kinh nghiệm suốt gần 20 năm làm nghề, bao nhiêu lý trí mới giúp tôi đứng vững vào giờ phút ấy. Tôi hít một hơi thật sâu, đeo găng tay, trấn tĩnh tiêm một liều thuốc vào đứa con gái đang nằm yên trên bàn.
Rồi, cái thai trôi ra, dĩ nhiên là đã chết ngạt. Thân thể tái nhợt. Không còn nguyên vẹn. Nó không giống như những hình hài khác đã bị vứt bỏ qua bàn tay tôi: nó mang trong mình một phần dòng máu của chính tôi. Và giờ nó trôi ra, đã chết. Dưới bàn tay tôi. Chẳng hiểu sao, tôi nhìn nó thấy giống hệt con gái tôi lúc mới chào đời. Mắt tôi hoa lên, tối sầm lại.
Cầm máu xong, trước khi té nhào xuống nền nhà bất tỉnh, tôi vẫn còn kịp gọi chồng vào trông con.
Ca đó nói chung thành công, không có tai biến gì nghiêm trọng, nhưng đó cũng là ca làm việc cuối cùng của tôi. Vì chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đứa bé con ngày hôm đó, tôi đã thấy ngạt thở, mắt hoa lên như bị ai bóp cổ.
Tại sao lại là con tôi?
Câu hỏi ấy cứ đeo đuổi, dằn vặt tôi mãi tới giờ. Từ nhỏ cháu rất ngoan, gia đình tôi cũng thuộc hàng gia giáo trong vùng. Chẳng phải con hát mẹ khen hay, nhưng thật sự cháu rất xinh đẹp và nhiều tài.
Bảy năm học đầu tiên năm nào cháu cũng đứng đầu trường. Cháu tham gia hoạt động ngoại khóa rất tích cực, thi hát, thi kiến thức… đều đoạt giải cao. Vợ chồng tôi chiều con lắm, nhưng cháu cũng không ỷ lại vào sự chiều chuộng đó mà càng chăm ngoan khiến chúng tôi rất vừa lòng.
Đến cuối năm lớp 7, khi bắt đầu dậy thì, tôi nhận thấy tâm tính con biến đổi rất nhanh, tôi cố theo mà không kịp. Con thích chơi với đám “bạn xấu” – mấy đứa mà khi đi họp phụ huynh cô giáo vẫn thường chê là lười biếng, thi thoảng lại rủ nhau nghỉ học đi chơi đâu đó vài ngày, chửi lộn, đánh lộn…
Tôi căn vặn thì cháu quạu lại, sao mẹ cứ nghĩ không tốt cho các bạn con là sao? Tôi càng làm dữ, cháu càng tỏ ra bướng bỉnh, chỉ “dính” với đám bạn này. Có lần tôi tìm thấy con trong quán bida mà lẽ ra giờ ấy phải đang trong lớp học.
Đầu năm lớp 8, mới khai giảng được ít hôm, cháu bỏ đi ba ngày, cùng với 2 triệu đồng tiền lẻ tôi để trong tủ để thối lại cho khách. Vợ chồng tôi tá hỏa tam tinh, hỏi han khắp nơi thì biết cháu đã có “bạn trai” rồi. Đó là cậu bạn cùng lớp, nhà cách nhà tôi chừng 2-3km, thuộc nhóm ham chơi lười học. Lần đó, nó tự mò về sau khi tiêu hết sạch tiền. Ba nó định “tẩn” cho một trận tơi bời, nhưng tôi thương con, khóc lóc xin xỏ mãi ổng mới tha.
Nhưng yên ổn chưa được nửa năm nó lại đi nữa. Lần này đi hơn 20 ngày. Nó viết thư nhờ một người xe ôm chuyển về nhà, ghi kín ba trang giấy học trò. Bức thư ấy tôi vẫn còn giữ. Nó viết nó sẽ đi không về nữa, để ba mẹ phải hối hận “vì đã đối xử với con không ra gì.
Trong nhà này lúc nào anh hai cũng là nhất, con chỉ là đồ thừa thãi. Con lớn rồi, thể nào con cũng tự sống được, ba mẹ không phải lo”. Trời đất ơi, vợ chồng tôi thương yêu nó không để đâu cho hết, chẳng biết từ bao giờ, vì đâu nó lại nghĩ ra được những lời ấy? Sau hết tiền, lang thang, vạ vật, cãi nhau với cậu bạn kia rồi gọi điện cho tôi tới đón về. Thì ra hai đứa nó đi tuốt luốt tới Bình Dương ở chung với nhau.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ chuyện này có thể xảy đến với nhà mình. Mấy tháng sau, tôi phát hiện con có biểu hiện lạ như người có bầu. Tôi tra hỏi mãi, nó cứ khăng khăng không nhận vì mỗi lần làm chuyện đó hai đứa đều dùng bao do nó lấy trộm ở nhà mang đi. Nhưng kiểm tra thì đâu có khó gì.
Nhìn kết quả trên que thử, mặt nó xám ngoét. Còn tôi, từ bàng hoàng, sợ hãi cho tới giận điên người. Tôi không ngăn nổi việc ba nó xích tay nó vào chiếc cột ngoài hiên, ngày đánh nó hai lần. Đánh rất dữ, nhưng nó không khóc.
Còn ba nó thì vừa chửi mắng, vừa quật roi tới tấp mà nước mắt giàn giụa. Nửa chừng, ông quẳng roi ra sân, chạy vào phòng khóc rưng rức. Nhà tôi rộng lắm nên hàng xóm chắc cũng không mấy người biết, tôi cũng tự an ủi mình vậy.
Đến đêm, đợi chồng đã ngủ mệt, tôi mở trói cho con dìu nó vào phòng. Hai mẹ con ôm nhau mà khóc. Tôi khóc vì xót xa, thương con, thương mình. Nó khóc vì đau, vì sợ, vì oán giận. Đợi tâm lý con ổn định trở lại, tôi quyết định phá ngay cái thai đi, dù nó đã gần 15 tuần tuổi.
Không có tôi bên cạnh cùng con?
Tôi gửi con đi học một trường thật xa, cho nội trú luôn. Tôi hiểu đó dù sao cũng là cú sốc đầu đời quá lớn với con, nó cần phải quên đi, tương lai còn dài ở phía trước. Bây giờ cháu đã học tới lớp 12, sắp thi đại học. Cháu ít khi về nhà. Về phần mình, câu chuyện đó là một vết thương mà mỗi khi nhắc đến tôi cảm thấy đau đớn đến mức có thể lịm đi. Tôi nghỉ việc, chỉ ở nhà bán thuốc. Trong thời gian này, tôi có dịp nghĩ lại cách mình dạy dỗ, đồng hành với con khi mới lớn lên. Có lẽ, những ngày tháng khó khăn đó, nó đã cảm thấy cô độc, không có tôi bên cạnh. Nó là đứa có cá tính mạnh, và tôi, chỉ vì bộn bề công việc, lơi lỏng chuyện dạy con mà để xảy ra chuyện. Trong mắt tôi nó vẫn là đứa con ngoan, chuyện đó chỉ là một sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng có phải ai cũng nghĩ như vậy đâu.
Theo Tuoitre
Một khi yêu thương mong manh quá!
Đôi khi chỉ vì sự dỗi hờn, người ta đã không suy xét mà tự đánh mất tình bạn, tình yêu, tình người... mất đi tất cả vì những lý do thật giản đơn, điều đó có đáng hay không?
Đừng tự mình làm đau thêm nhé nữa nhé em, vì tình yêu là vậy đấy! Đôi khi người ta yêu vội, yêu chân thành, yêu là hy sinh tất thảy... Người ta cháy hết mình cho tình yêu đó, nhưng kết quả thì thật bất hạnh, họ đỗ vỡ, họ tan đi trong nước mắt, trong nỗi cô đơn, dù có thầm lặng, có giá băng hay uất hận, cuồng phong thì kết quả họ vẫn đang tự mình làm mình đau rồi đấy!
Tôi vẫn hàng ngày đọc, ngẫm và chia sẻ với các chị em, những người vợ có chồng, những bà mẹ đơn thân hay nhưng cô gái trẻ trong tình yêu. Tất cả dường như đều khóc khi cuộc tình tan vỡ, mất mát và hụt hẫng, không còn được yêu thương, không còn được chạm tay tới hạnh phúc cuối cùng. Tôi không mong mình rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng có lẽ tôi nên cảnh giác hơn chăng, vì chẳng phải số đông những người phụ nữ ấy là đảm đang, chiều chồng, cam chịu đấy thôi hay những cô bé ngây thơ, yêu vội hiến dâng mình rất thật... Để rồi họ phải chịu kết quả cuối cùng là sự đau khổ, khi đó họ mới biết thế nào là sự đắng cay, phản bội, giả dối mà những người đàn ông họ đã từng yêu thương mang đến cho họ.
Xã hội bây giờ thật lạ, con người ta dường như thích chấp nhận gian nan, lần tìm thử thách, họ không chịu dừng chân nên họ càng cố gắng bước đi vội vã, như để chứng minh, như để khẳng định tình yêu thật vô cùng phong phú. Riêng tôi, cái phạm trù yêu thương này thật phức tạp, nó làm xoay chuyển cả cuộc sống của bao nhiêu người, cứ tưởng hạnh phúc là thế nhưng sao yêu thương quá mong manh!
Nếu là tôi, tôi sẽ không cố giành, giữ hay níu kéo tình yêu, tôi để mặc cho số phận, cũng không chấp nhận, không hy sinh, tôi chỉ biết thay vì cứ phải nhìn người bên cạnh, nhận xét, đánh giá, tôi lại chỉ sống cho mình. Đừng nghĩ rằng tôi ích kỉ, bởi vì tôi biết yêu, biết trân trọng giá trị của mình, có quan tâm được chính tôi thì mới có thể chăm sóc tốt cho người khác.
Sự yêu thương kia phải chăng là nghiệp chướng, là đau thương, là mất mát?
Không phải ai, sau thời gian dài mất mát, cũng cảm thấy hối hận hay nuối tiếc vì đơn giản, khi họ nhìn nhận sự việc khách quan hơn, họ mới thấu hiểu, họ thực ra không còn yêu, hay không cần người đó đến vậy. Vì sao ư? Vì có thể đó chỉ là thói quen chiếm giữ, chẳng ai muốn vứt đi vật cũ, chỉ vì kiểu dáng của nó xã hội không còn ưa chuộng vì ít ra, họ cũng để dành cho những mục đích khác, vứt đi khi thực sự hỏng, khi nó vô dụng và nó gây phiền toái. Tôi có thể lạ lùng khi mượn hình ảnh một món đồ để tả thực cho một mối quan hệ, nhưng không phải tôi hạ thấp giá trị người hay vật, mà vì tôi tránh nói đến chuyện người ta yêu đương để rồi chia tay, bỏ rơi nhau như thế, nếu tôi thẳng thắn vậy có khi tôi lại thật chua xót, cho những người biết yêu thật sự.
Yêu thương ơi, sao quá đỗi mong manh, quá đơn giản, đôi khi chỉ vì sự dỗi hờn, người ta đã không suy xét mà vội vàng và tự đánh mất tình bạn, tình yêu, tình người... mất đi tất cả vì những lý do thật giản đơn, có đáng hay không? Vậy thì, cái yêu thương kia phải chăng là nghiệp chướng, là đau thương, là mất mát? Thử hỏi rằng, xã hội không còn chữ tình, không còn yêu, thương thì chúng ta dường như đang là nạn nhân của chính mình, của hiện đại hóa chăng? Vậy nên hãy thử một lần, nhìn lại xem cái sự yêu, thương của mình có phù hợp, có phải là mục đích chính để mình chứng minh giá trị bản thân?
Xã hội bây giờ đang sẻ chia, phân tích, yêu vội, sống vội hay cả yêu chân thành là thế, nhưng sao hôm nay thật đổi khác, người ta không thể nhận ra ngay cả người bạn đời từng tin yêu là thế... nhưng tôi tin, dù có để yêu thương ở một phạm trù nào đi nữa, sau mỗi cuộc trốn tìm, đều ít nhiều mất mát, góp gió thành bão, đừng để một ngày phải bỗng dưng tự hỏi "Mình chẳng là ai nữa!"
Theo VNE
Lần đầu tiên... con tôi nhìn thấy được cuộc sống này! Một ông già đang ngồi với cậu con trai 25 tuổi của mình trên một chuyến tàu. Con tàu sắp khởi hành khỏi nhà ga.... Tất cả hành khách cũng đã tìm được chỗ ngồi của mình. Cậu con trai thấy tràn đầy niềm vui và sự tò mò khi con tàu khởi hành. Ngồi bên cửa sổ, anh đưa tay ra ngoài,...