Chuyện cổ tích trong bệnh viện Chợ Rẫy
Tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thật về tình yêu và lòng nhân ái.
Hình ảnh minh họa
Tôi một bà mẹ đơn thân, ly dị chồng đã 6 năm và một mình nuôi con gái nhỏ. 37 tuổi, năm tuổi, chiều 30 tết, năm nay một người say tông xe máy vào tôi. Tôi xỉu đi, tỉnh dậy tôi nằm trong phòng cấp cứu bệnh viện Chợ rẫy, thành phố Hồ Chí Minh. Chân gẫy nát, tay gẫy, gẫy 9 xương sườn và dập phổi. Tôi phải thở bằng máy và ăn bằng ống thông. Bác sĩ nói tôi bị đa chấn thương quá nặng có thể sẽ không qua khỏi. Bạn bè và đồng nghiệp tôi đến thăm đều lặng người. Họ rơi nước mắt vì quá thương tôi. Tôi nghèo không lo nổi tiền viện phí. Ông chủ công ty Vietnam Housewares nơi tôi làm việc và các bạn đồng nghiệp đã gom góp lại để có thể trả cho tôi chi phí khổng lồ ở phòng cấp cứu. Bạn bè học chung đai học với tôi, K25, Khoa tiếng Trung quốc, ĐHNN, ĐHQG HN đã chung tay đóng góp để lo viện phí cho tôi. Tuyết cô bạn học chung đại học với tôi liên tục vào động viên tôi trong phòng cấp cứu. “Mày phải cố gắng chiến thắng cái chết nhé. Mày còn con nhỏ và bố già phải nuôi, không được bỏ cuộc, đừng phụ lòng yêu thương của gia đình và bạn bè. Mày phải sống”. Tôi cố gắng chiến đấu với tử thần. Sau 2 tuần tôi không phải thở máy nữa và được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu. Tôi được chuyển đến khoa Lồng ngực bệnh viện Chợ rẫy tiếp tục điều trị. Tôi phải mổ phổi, rất đau đớn và tôi ho rất nhiều. Sau đó một tuần tôi được chuyển đến khoa chấn thương chỉnh hình.
Tôi phải thuê một người chăm sóc tôi vì tôi không có người thân bên cạnh. Bố tôi đã gần 70 tuổi, đã già, đầu bạc trắng phải ở nhà chăm cho cô con gái nhỏ 8 tuổi của tôi. Ông thương tôi lắm, khóc hết nước mắt. Tôi nhìn xung quanh ai cũng có người thân chăm sóc, còn tôi nằm cô độc một mình, không người chăm sóc. Xung quanh tôi, chồng chăm sóc vợ, vợ chăm sóc chồng, cha mẹ anh chị em chăm sóc lẫn nhau. Nghĩ đến thân phận mình tôi rơi nước mắt. Nếu bạn có tiền bạn có thể thuê người giúp việc, nhưng bạn không thể mua được tình thương. Trong lúc bạn bị chấn thương nặng bạn cần biết bao một người nào đó yêu thương mình để an ủi, động viên. Tôi rất mệt hàng ngày họ truyền rất nhiều các loại thuốc kháng sinh vào người tôi. Đôi khi tôi bị thức giấc bởi tiếng la hét của một cô bé 16 tuổi vì cô bé quá đau. Lúc đó tôi mở mắt ra, tôi thấy có một người đàn ông chạc tuổi tôi chăm sóc rất tận tình cho cô bé đó. Cô bé không ngừng la hét và kêu rên. Có tới tận 4 người thân đi theo chăm sóc cho cô bé đó. Còn tôi không có nổi một người thân. Nhìn sang bên giường bên cạnh tôi thấy một cặp vợ chồng. Chồng đang âu yếm chăm sóc cho vợ khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi ao ước: Giá như tôi có một người chồng thương yêu và chăm sóc cho tôi trong hoàn cảnh này…..
Cô bé lại la hét và tôi mở mắt ra, lại thấy người đàn ông chăm sóc động viên cô bé. Một người bên cạnh nói với tôi đó là chú ruột của cô bé. Tôi ao ước : Giá như tôi có một người chồng chăm sóc và thương yêu tôi như người đàn ông này. Bất chợt người đàn ông đó nhìn thấy ánh mắt buồn bã của tôi. Anh ta tiến đến gần tôi và nói: “Em cần gì không? Để anh lấy thuốc cho em uống nhé. “. Tôi gật đầu. Anh đỡ tôi dậy và ái ngại nhìn cái chân gẫy nát của tôi. Anh nói : Chắc em đau lắm phải không?. Tôi đáp: “Vâng, em gẫy chân, gẫy tay và gẫy chín cái xương sườn nữa”. Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Anh thương tôi, một người con gái bé nhỏ, yếu đuối mà phải chịu quá nhiều đau đớn và không người thân chăm sóc.
Vài ngày sau tôi xuất viện và chúng tôi trao đổi điện thoại và tin nhắn cho nhau. Anh nhắn tin cho tôi : Từ ngày em xuất viện anh nhớ em lắm. Qua tìm hiểu tôi biết anh vẫn chưa vợ và bằng tuổi tôi. Chẫn tôi bị nhiễm trùng, phải nhập viện mổ lại. Bác sĩ nói, chân tôi gẫy rất phức tạp và viêm xương. Tôi phải điều trị ít nhất là một năm trong bệnh viện hoặc lâu hơn nữa mà chưa chắc đã đi được”. Tôi buồn quá, cuộc đời thật bất công với tôi, tôi còn con nhỏ phải nuôi. Tôi lấy đâu ra tiền để nằm viện một năm bây giờ? Tôi khóc rất nhiều. Anh luôn gọi điện thoại động viên tôi và mong tôi hãy lạc quan và yên tâm điều trị. Nhưng tôi quá bi quan, chân tôi đã mỗ 4 lần mà vẫn không hết nhiễm trùng, chắc tôi phải cưa chân rồi. Thương tôi, anh lặn lội hơn 100 cây sỗ từ Bình phước xuống bệnh viện thăm tôi. Gặp tôi, anh nắm chặt bàn tay tôi và nói: Anh thương em lắm em có biết không? Anh thương em khi nhìn thấy em lần đầu tiên ở Bệnh viện Chợ rẫy. Tôi không dám tin đây là sự thật. Tại sao bao nhiêu người con gái lành lặn sẵn sàng đến với anh mà anh không thương mà lại thương em, một người chân gẫy nát và không có tương lai như em. Tôi nói cho anh nghe sự thật về cái chân của tôi và nghĩ rằng anh sẽ nản lòng và bỏ cuộc. Nhưng không anh nói: Anh thương em nhiều hơn. Anh tin rằng, một ngày nào đó em sẽ lành lặn.
Video đang HOT
Chị Thúy một người tôi bạn tốt của tôi, đến thăm tôi. Chị nói vợ chồng chị muốn rớt nước mắt vì thương tôi. Chị quyết định giúp đỡ tôi một phần viện phí và đổi bác sĩ giỏi điều trị cho tôi với hy vọng tôi sẽ không phải cưa chân. Tôi rất cảm động trước lòng tốt của chị dành cho tôi. Trên đời này có biết bao nhiêu người tốt mà ông trời đã mang đến cho tôi để giúp tôi quên đi nhưng cơn đau cùng cái cẳng chân gẫy nát này. Ước mong một ngày tôi lành lặn để tạ ơn chị.
Khách hàng thân thiết của công ty tôi cũng đến bệnh viện thăm tôi và giúp đỡ tôi viện phí. Họ thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại cho tôi và động viên tôi lạc quan chiến đấu với bệnh tật.
Tháng 5/2011, tôi nhập viện lần thứ 3 và mổ chân thêm 2 lần nữa vì nhiễm trùng. Tôi nhìn xung quanh rất nhiều bệnh nhân cũng bị nhiễm trùng và phải điều trị rất lâu với hơn 10 lần mổ mà vẫn chưa khỏi. Nghĩ đến tương lai cái chân của tôi, tôi lại bật khóc. Tôi bị tai nạn 4 tháng, 6 lần mổ rồi, lại bị cắt một đoạn xương do nhiễm trùng nữa làm sao tôi còn đi được nữa đây. Con tôi ai sẽ lo đây?Có ai thương tôi không? Đời tôi sao khổ thể này? Đúng lúc đó, được sự động viên của gia đình anh gọi điện anh sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho tôi vì anh rất thương tôi và yêu tôi. Tôi không tin điều này là sự thật. Trời ơi, giữa thời buổi bon chen, thực dụng này vẫn còn chuyện cổ tích xảy ra hay sao?Tôi nói chuyện với bố tôi. Bố tôi lên Bình Phước gặp gia đình anh và được biết cả gia đình anh đều rất thông cảm với hoàn cảnh của tôi và động viên anh chăm sóc cho tôi. Biết đâu với sức mạnh của tình yêu anh dành cho tôi, tôi sẽ mau lành bệnh. Anh nói với tôi: “Anh sẵn sàng từ bỏ công việc, anh không làm việc này thì làm việc khác, nhưng anh sẽ chăm sóc cho đến khi em lành lặn, dù anh biết rằng chặng đường chữa bệnh của em lâu dài và gian nan”.
Những ngày anh chăm sóc cho tôi trong bệnh viện là những ngày tôi hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Anh chăm sóc cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ, và rất chu đáo. Đêm nào anh cũng ngồi lặng lẽ bóp chân cho tôi và an ủi tôi mỗi khi tôi khóc lóc, bi quan, chán nản. Những người xung quanh tưởng anh ấy là chồng nên bảo tôi. Số tôi thật có phước lấy được một người chồng thật chu đáo và thương yêu vợ hết lòng. Anh nói với tôi: “Mình đăng ký kết hôn em nhé”". Tôi nói: “Em sợ lắm, nhỡ đâu em phải cưa chân thì sao, bác sĩ không nói em còn đi được nữa không”. Anh nói: Cho dù em như thế nào, có phải đi bằng chân giả đi chăng nữa anh vẫn thương em. Anh yêu trái tim và tâm hồn em.”Hiện giờ, anh vẫn ở bên tôi, yêu thương và chăm sóc tôi tận tụy, ân cần. Hàng ngày anh còn thay băng cho cái chân gẫy của tôi chẳng khác gì một điều dưỡng thực thụ. Cám ơn ông trời đã mang anh đến cho tôi.Tôi rất cảm động trước tình yêu anh dành cho tôi.
Cuộc đời tôi như thế này tất cả là do thằng say gây ra. Nó không thăm hỏi tôi và bỏ trốn. Tôi tin rằng ông trời có mắt và có một ngày nó sẽ sa lưới pháp luật.
Tôi xin chân thành cám ơn sự giúp đỡ quý báu của ông chủ và tất cả đồng nghiệp công ty Vietnam Housewares, bạn bè K25, Khoa tiếng Trung quốc, ĐHNN,ĐHQG HN, gia đình, họ hàng và bạn bè xa gần đã bên cạnh tôi và giúp tôi vượt qua cái chết trở về với cuộc sống. Tôi nhận ra một điều, nếu bạn sống tốt khi bạn gặp nạn sẽ có rất nhiều người thương yêu và giúp đỡ bạn. Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt và có tấm lòng nhân ái. Tôi hy vọng câu chuyện của tôi sẽ là thông điệp nhắn gửi tới tất cả các bạn: Hãy tin rằng còn có rất nhiều người có tấm lòng nhân ái trong xã hội này.
Theo webtretho.vn
Tôi có nên ở lại Iraq để đợi gặp bạn trai
Tôi sợ nếu về nước, anh sẽ biến mất một lần nữa, còn ở lại chờ đợi thì không biết đến bao giờ vì còn công việc đang đợi.
Hình ảnh minh họa
Tôi là tác giả bài viết: Mong tìm lại bạn trai Iraq mất liên hệ sau 3 tháng giận nhau, đã đặt chân đến thủ đô Bagdad tại Iraq. Tôi biết sau bài chia sẻ lần trước, có nhiều độc giả bình luận, trách tôi mù quáng, thiếu hiểu biết về anh ấy mà đã vội yêu, nhưng tôi sống theo con tim và cảm xúc của mình. Tôi không biết còn có thể gặp ai có đôi mắt màu xanh lơ dịu dàng như vậy hay không. Nếu hôm nay tôi không cố gắng tìm hiểu sự thật, sau này có lẽ sẽ phải hối hận. Nếu thực sự anh ấy có chuyện gì biến mất, mãi mãi tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Tôi chuẩn bị cho chuyến đi của mình chỉ vỏn vẹn 2 ngày (xin visa thông qua công ty tour trước đó), vừa đặt vé máy bay vừa gọi cho nhà mạng bên Iraq hỏi xem số điện thoại của anh có đăng ký không. Khi họ trả lời số điện thoại vẫn hoạt động bình thường, tôi le lói hy vọng gặp lại anh. Tôi hỏi thăm thông tin qua vài người biết tiếng Anh thì biết khu vực cảng biển trong bức hình anh gửi cách sân bay khoảng 7 giờ đi xe bus. Tôi xin nghỉ phép 5 ngày. Đến khu vực quanh cảng, tôi định vị bản đồ thấy con tàu mang mã số đó đang ở gần. Nhưng tôi không thể vào trong vì đó là khu khai thác dầu, tàu vận tải dầu cũng xuất phát từ đây. Tôi đứng dưới trời nắng 45% độ và khóc như một đứa trẻ vì nghĩ đã hết cơ hội.
Rồi tôi gặp được một người gốc Australia, là nhiếp ảnh chuyên chụp các con tàu cho trang định vị tàu nên tôi đã năn nỉ theo vào bên trong. Có lẽ nhìn thấy tôi khóc sưng 2 mắt nên anh ấy mủi lòng. Khi vào được sảnh, tôi hỏi thăm khu vực con tàu có tên công ty mà bạn trai đeo trên thẻ, họ nói tàu đó đang neo ở ngoài khu vực đợi. Thấy vài người đang sửa máy móc, tôi đưa hình của anh cho họ xem. Họ bảo biết anh nhưng tên thì không phải và nói anh làm kỹ sư ở đây 5 năm. Khi hỏi thăm về gia đình anh, họ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. May thay anh nhiếp ảnh đi cùng biết tiếng Ả Rập đã giải thích. Họ nói bạn trai tôi theo tàu trục đi giàn khoan ở các vùng lân cận, chưa biết khi nào sẽ về (tùy theo tình hình ở đó).
Tôi hỏi thông tin của tàu và vài liên lạc của những người làm ở đó. Anh nhiếp ảnh bảo tôi hết phép thì cứ về nước, khi nào có tin tức sẽ nhắn cho tôi vì anh ấy thường xuyên công tác ở khu vực này. Tôi không biết có nên ở lại để gặp bạn trai hay chờ đợi thông tin từ anh nhiếp ảnh. Tôi sợ nếu về nước, anh sẽ biến mất một lần nữa, còn ở lại chờ thì không biết đến bao giờ vì còn công việc đang đợi. Tôi phân vân quá, mong chuyên gia và mọi người cho tôi xin lời khuyên? Tôi biết nhiều người nghĩ tôi điên rồ, mất trí. Tuy nhiên, tôi biết anh vẫn đang khỏe mạnh, bình an và vui vẻ với công việc của mình. Dù kết quả gặp lại có ra sao, tôi cũng can đảm chấp nhận và đối mặt. Nếu thật sự anh không còn yêu, tôi sẽ từ bỏ. Nếu anh thấy không thể thay đổi công việc hoặc không muốn kết hôn, tôi cũng sẽ tôn trọng vì ít ra, tôi đã làm hết sức và tất cả để giữ lấy anh.
Minh
Chuyên gia tâm lý Trần Kim Xuân gợi ý:
Chào bạn Minh,
Có thể nói tình yêu mà bạn dành cho bạn trai thật mãnh liệt và đẹp như chuyện cổ tích. Bạn có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, rõ ràng, bởi vậy việc tìm kiếm bạn trai để có câu trả lời cũng là dễ hiểu.
Bạn xin nghỉ được 5 ngày, còn có công việc ở Việt Nam; hơn nữa lại chưa biết thời gian chờ đợi cụ thể thế nào; có lẽ chuyến đi này bạn cũng chưa lên kế hoạch lâu dài và tỉ mỉ, bởi vậy một cô gái trẻ lẻ loi ở xứ người chờ đợi trong vô vọng là không nên.
Bạn có thể xin liên hệ của những người biết thông tin về bạn trai và nhờ người ta thông báo khi có tin tức; để lại lời nhắn cho bạn trai và nhờ họ chuyển giúp khi gặp anh ấy. Sau đó bạn nên về nước và chờ đợi. Dù sao bạn cũng đã xác định tâm lý nên kết quả có thế nào cũng là câu trả lời thỏa đáng dành cho bạn.
Tàu đi thì ắt sẽ có ngày về. Đến ngày đó, anh ấy vẫn không liên lạc với bạn dù những người kia đã chuyển lời nhắn thì đây cũng được xem là câu trả lời mà bạn trai dành cho bạn. Hãy xem như các bạn không có duyên vợ chồng và tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình.
Chúc bạn bình an.
Theo vnexpress.net
Nhà chồng đay nghiến vì tôi thất nghiệp, tôi có nên ly hôn? Cách đây ít tháng, gia đình tôi về bên ngoại ăn giỗ. Lúc trở về nhà, xe chúng tôi đụng phải một xe máy đi quá tốc độ... Ảnh minh họa Vợ chồng tôi lấy nhau được 14 năm, có 2 cậu con trai khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Tôi làm công nhân nhà máy sản xuất tấm lợp, lương khoảng 4 triệu. Chồng...