Chuyện cảm động về tình người
Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì…
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. (Ảnh minh họa)
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. Không phải vì thành tích làm việc tốt mặc dù anh khá là chăm chỉ mà chính là vì anh, ở anh có sự thật thà, đức tính đáng quý mà ở thời buổi hiện nay, đã chẳng còn nhiều. Cả công xưởng ai cũng quý mến anh. Anh hiền lành, thật thà, nhiệt thành, việc gì ai nhờ anh cũng giúp. Cuộc sống riêng tư anh cũng khá kín tiếng. Mọi người chỉ biết, anh có một gia đình và 2 cô con gái nhỏ. Vợ anh đã mất được mấy năm nay rồi.
Ai cũng nói sao anh không đi thêm bước nữa để có người chăm sóc cho các con và anh. Anh nghe xong chỉ cười hiền. Anh hiện tại vẫn đủ sức để lo cho các con, cuộc sống của bố con anh vẫn ổn nên anh không cần thêm ai khác nữa. Nhưng lý do sâu xa thực sự thì…
Ông đi làm từ sáng tới tận tối mịt mới về mà vẫn lo lắng chu toàn được cho mấy đứa con. Được cái các con anh ngoan ngoãn, biết nghe lời, tự chăm sóc được cho nhau nên anh cũng đỡ vất vả được phần nào. Chỉ có điều anh lúc nào cũng băn khoăn, canh cánh trong lòng là tuy rằng đời sống tình cảm đầy đủ nhưng còn đời sống vật chất thì… Nhìn các con, anh biết chúng nó rất muốn có thứ nọ, thứ kia nhưng vì anh không có khả năng nên chẳng bao giờ chúng nó đòi hỏi. Anh chỉ còn cách làm thật nhiều, cố gắng hết sức mình, cho con cái sống tốt được bao nhiêu thì anh thỏa lòng bấy nhiêu.
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. (Ảnh minh họa)
- Bố ơi… Chị bị ốm…
Sờ vào người con gái, anh hốt hoảng khi thấy nó sốt cao quá. Lấy vội hộp tiề.n, anh lao nhanh đi.
Trả tiề.n cho bác sĩ xong, nhìn vài đồng tiề.n lẻ còn xót lại trong tay mình, anh thở dài. Lại nhìn lên quyển lịch, ngày mai là… Mắt anh cứ thấy cay cay…
Ông hôm nay đến thăm công xưởng. Gặp anh, anh cúi rạp người chào ông. Ông vỗ vai anh, động viên anh cố gắng làm việc thật tốt. Bất ngờ, mấy bao tải từ trên cao đổ xuống, anh nhanh chóng đẩy ông ra. Ông nhìn anh, đầy cảm kích…
Ông đi được một đoạn, anh nhìn xuống dưới. Mắt anh hốt hoảng khi thấy chiếc ví của ông rơi trên nền nhà. Anh định cất tiếng gọi ông nhưng anh đang rất cần tiề.n. Mở ví ra, anh run rẩy…
Video đang HOT
- Ông ơi, ông làm rơi ví. – Anh chạy đến, trao lại ví cho ông
- Cảm ơn anh! – Ông nhận lại ví từ tay anh
Anh đi rồi, bất giác ông vở ví ra để xem có bị rơi giấy tờ hay không thì…
Ông bị mất 500 ngàn đồng. Ông không có thói quen để nhiều tiề.n trong ví nên mất tiề.n là ông biết ngay thôi. Người đáng nghi nhất chỉ có mình anh vì trước khi bước vào công xưởng, ông không có tiêu gì đến tiề.n. Nhưng ông vẫn hoài nghi lắm, một người nhân viên hiền lành như anh tại sao lại đi ăn trộm tiề.n cơ chứ? Chắc chắn là có chuyện gì anh mới làm như vậy. Thấy anh ra về, ông đi theo anh.
Đường về nhà anh gồ ghề, cái xóm trọ nghèo này lần đầu tiên ông đặt chân đến. Anh hình như chẳng hề biết ông đi theo anh. Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì…
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. Trên nền nhà chỉ có manh chiếu rách, anh đang để đứa con gái nhỏ gối lên đùi, nhẹ nhàng hỏi han sức khỏe của nó. Nhìn bố, nó mỉm cười:
- Bố không cần phải mua thuố.c cho con nữa đâu, còn khỏe rồi. Hôm nay là sinh nhật em, bố để tiề.n mua cho em cái bánh. Em chưa được thổi nến sinh nhật bao giờ.
Cô em thấy chị nói thế, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, con không cần, bố cứ để tiề.n mua thuố.c cho chị đi…
Anh ôm hai con vào lòng, rơi nước mắt:
- Bố có tiề.n ở đây, đủ để lo cho cả hai con mà.
Anh rút ra tờ 500 ngàn mà ông nhìn là biết ấy là tiề.n của mình. Hóa ra anh lấy trộm tiề.n của ông là vì lý do này. Ông không muốn truy cứu nữa, ông quay bước đi về nhưng lòng đã mất niềm tin vào anh. Ai ngờ hôm sau, anh đến gặp ông, cúi đầu xin lỗi ông:
- Tôi đã lấy trộm 500 ngàn của ông, ông hãy tha lỗi cho tôi. Xin ông trừ nó vào tiề.n lương tháng sau chứ đừng đuổi việc tôi.
Ông sững sờ, ông không nghĩ anh lại làm như vậy. Hành động của anh khiến ông thực sự thấy anh đáng được tôn trọng. Có lỗi, dám nhận lỗi mới là người có nhân cách. Ông mỉm cười đồng ý. Ông còn hứa tăng lương cho anh vì ông cũng biết thêm, anh là một người cha đáng ngưỡng mộ, cảm kích.
Theo blogtamsu
Cho bà cụ ăn xin gói thức ăn, vừa quay đi thấy bà ném nó vào thùng rác, cô gái tức giận...
Cô xinh đẹp, năng động, hoạt bát là vậy mà mãi chưa có người yêu. Vấn đề của cô ai cũng thắc mắc, ban đầu người ta còn đồn đoán có khi cô bị les kia. Cô nghe xong chỉ cười, vấn đề chính là ở cô. Cô hiểu điều đó.
ảnh minh họa
Ưu điểm của cô, cô và mọi người thừa nhận, còn khuyết điểm của cô, chỉ có mình cô biết. Cô là người có tính đa nghi rất lớn. Niềm tin của cô đặt vào người khác, kể cả những người thân thiết, trừ bố mẹ cô ra thì chắc chỉ có 50% mà thôi, mà thậm chí còn là ít hơn. Với cô niềm tin có giá trị lắm, không thể mang nó đi đặt bừa vào tay người khác được.
Chuyện gì với cô cũng vậy, từ công việc cho đến những vấn đề trong cuộc sống riêng tư mà nhất là chuyện tình cảm. Chính vì thế, cô đã bỏ lỡ trong cuộc đời rất nhiều cơ hội để có được tình cảm chân thành. Cô cũng biết điều đó nhưng rồi cô tặc lưỡi, không có người này thì sẽ có người khác mà thôi. Cô đâu hiểu rằng, cơ hội không bao giờ đến với ai quá nhiều. Nhưng đáng tiếc, lại không có ai làm cho cô sớm nhận ra được điều ấy cho đến khi cô gặp bà.
Cô đi du lịch cùng nhóm bạn. Trước khi đi, cô đã tìm hiểu rất kĩ về vùng đất mình đến. Cô biết đã có rất nhiều trường hợp khách du lịch bị lừa nên cô phải cẩn thận hơn mới được. Cô đâu ngờ, chính cái tính đa nghi đó của cô, ở vùng đất này đã khiến cô nhận ngay một bài học đắt giá.
- Cô ơi, làm ơn cho tôi vài đồng!
Cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh, có một bà bà cụ già yếu, gầy gò đang ngồi bên đường, chìa tay xin tiề.n của cô. Cô đã định lấy ví nhưng chợt nghĩ đến chuyện bây giờ người ăn xin toàn rất nhiều người lừ.a đả.o, toàn giả đau yếu, bệnh tật để lấy lòng thương của người khác. Với cô những người này thật không xứng đáng để cho. Cô đắn đo một lúc định quay bước đi thì...
- Cô ơi, cả ngày rồi, không ai cho tôi đồng nào hết cả. Cô làm ơn làm phúc, tôi thực sự rất cần tiề.n. - Bà giơ đôi tay run rẩy về phía cô
Cô nhìn bà, bất giác thấy chạnh lòng. Nhưng cứ nghĩ đến những chuyện lừ.a đả.o kia, cô lại thấy khó chịu. Bà cần tiề.n ư? Với bà bây giờ thì cần tiề.n cũng chỉ để mua đồ ăn chứ có làm gì ngoài việc đó nữa đâu. Đồ ăn chứ gì, cô có đầy. Khi sáng cô có mua một suất xôi lớn, ăn chưa có hết. Với bà bây giờ thì ăn gì chẳng ngon, quan tâm làm gì đến chuyện thừa hay không? Làm thế này, cô vừa mang tiếng tốt lại còn tiết kiệm được nữa. Cô mỉm cười rồi lấy gói xôi ra, cô chìa nó về phía bà.
- Cháu biếu bà ạ! - Cô mỉm cười
Cô tin bà sẽ vui mừng lắm khi nhận được gói thức ăn của cô nhưng...
Bà cảm ơn cô. Cô nghĩ mình đã hết nhiệm vụ nên tiếp tục chuyến du ngoạn của mình. Nhưng cô vừa quay đi thì...
Gói xôi của cô lăn lông lốc trước mặt cô. Chuyện gì vậy, bà ném thức ăn cô cho bà đi hay sao? Thật là mất công cô quá. Cô bực mình, quay lại:
- Bà thật là quá đáng! Tại sao bà lại ném đồ ăn đi như vậy chứ? Cháu có lòng tốt mà tại sao bà lại... - Cô làu bàu
- Cô ạ, lòng tốt của cô... Bị thiu mất rồi! - Bà ngập ngừng
Cô sững sờ trước câu nói của bà. Bị thiu ư? Cô chạy lại, nhặt gói xôi lên, mặt tối sầm lại. Tại cô chạy nhảy nhiều, xôi còn bị bọc kín, trời thì nắng nóng nên đúng là nó có mùi thật rồi.
- Cô ạ, đồ không dùng được, không ăn được đừng cho những người như tôi mà tội. Tôi là người ăn xin thật nhưng không phải thứ gì cũng xin đâu cô ạ. Hoặc nếu cô nghi ngờ tôi giả vờ đói khổ thì có thể không cho tôi mà.
Câu nói của bà nói trúng tim đen của cô. Cô thấy mình thật đáng trách, cô thấy xấu hổ, nước mắt tự nhiên lăn dài. Đúng là sự đa nghi đã khiến cho cô không có niềm tin vào bà. Nhưng cô không hề biết rằng, trên đời này không phải ai cũng dối trá, lừ.a lọ.c hết cả.
- Cháu xin lỗi bà! Tại cháu... - Cô thấy cứng họng quá
- Cháu gái ạ, con gái ạ, con gái sống đa nghi quá sẽ khổ lắm đấy. Hãy mở lòng, mở trái tim cháu mà đón nhận yêu thương, đón nhận những rung động của cuộc đời nhé! Tình yêu và sự chân thành sẽ sớm đến với cháu thôi!
Bà cụ nắm tay cô mỉm cười. Cô thấy lòng ấm áp quá. Cô chưa cho đi được gì mà đã được nhận lại nhiều như thế này rồi. Cô cảm ơn bà nhiều lắm vì bà đã dạy cô một bài học lớn trong cuộc đời. Bài học về lòng tin tưởng.
Theo Webtretho
Đàn bà ơi, hạnh phúc lúc nào cũng đáng giá, nhất là sau những lỡ làng Sau khi đã yên vị trên xe, phía trước là bờ vai vững vàng sẵn sàng cùng mình băng qua những con đường sóng gió phía trước, phụ nữ thi thoảng vẫn nhìn cuộc đời qua gương chiếu hậu mang tên quá khứ để so sánh... Sau khi đã yên vị trên xe, phía trước là bờ vai vững vàng sẵn sàng cùng...