Chuyện cảm động về tình người
Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì…
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. (Ảnh minh họa)
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. Không phải vì thành tích làm việc tốt mặc dù anh khá là chăm chỉ mà chính là vì anh, ở anh có sự thật thà, đức tính đáng quý mà ở thời buổi hiện nay, đã chẳng còn nhiều. Cả công xưởng ai cũng quý mến anh. Anh hiền lành, thật thà, nhiệt thành, việc gì ai nhờ anh cũng giúp. Cuộc sống riêng tư anh cũng khá kín tiếng. Mọi người chỉ biết, anh có một gia đình và 2 cô con gái nhỏ. Vợ anh đã mất được mấy năm nay rồi.
Ai cũng nói sao anh không đi thêm bước nữa để có người chăm sóc cho các con và anh. Anh nghe xong chỉ cười hiền. Anh hiện tại vẫn đủ sức để lo cho các con, cuộc sống của bố con anh vẫn ổn nên anh không cần thêm ai khác nữa. Nhưng lý do sâu xa thực sự thì…
Ông đi làm từ sáng tới tận tối mịt mới về mà vẫn lo lắng chu toàn được cho mấy đứa con. Được cái các con anh ngoan ngoãn, biết nghe lời, tự chăm sóc được cho nhau nên anh cũng đỡ vất vả được phần nào. Chỉ có điều anh lúc nào cũng băn khoăn, canh cánh trong lòng là tuy rằng đời sống tình cảm đầy đủ nhưng còn đời sống vật chất thì… Nhìn các con, anh biết chúng nó rất muốn có thứ nọ, thứ kia nhưng vì anh không có khả năng nên chẳng bao giờ chúng nó đòi hỏi. Anh chỉ còn cách làm thật nhiều, cố gắng hết sức mình, cho con cái sống tốt được bao nhiêu thì anh thỏa lòng bấy nhiêu.
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. (Ảnh minh họa)
- Bố ơi… Chị bị ốm…
Sờ vào người con gái, anh hốt hoảng khi thấy nó sốt cao quá. Lấy vội hộp tiền, anh lao nhanh đi.
Trả tiền cho bác sĩ xong, nhìn vài đồng tiền lẻ còn xót lại trong tay mình, anh thở dài. Lại nhìn lên quyển lịch, ngày mai là… Mắt anh cứ thấy cay cay…
Ông hôm nay đến thăm công xưởng. Gặp anh, anh cúi rạp người chào ông. Ông vỗ vai anh, động viên anh cố gắng làm việc thật tốt. Bất ngờ, mấy bao tải từ trên cao đổ xuống, anh nhanh chóng đẩy ông ra. Ông nhìn anh, đầy cảm kích…
Video đang HOT
Ông đi được một đoạn, anh nhìn xuống dưới. Mắt anh hốt hoảng khi thấy chiếc ví của ông rơi trên nền nhà. Anh định cất tiếng gọi ông nhưng anh đang rất cần tiền. Mở ví ra, anh run rẩy…
- Ông ơi, ông làm rơi ví. – Anh chạy đến, trao lại ví cho ông
- Cảm ơn anh! – Ông nhận lại ví từ tay anh
Anh đi rồi, bất giác ông vở ví ra để xem có bị rơi giấy tờ hay không thì…
Ông bị mất 500 ngàn đồng. Ông không có thói quen để nhiều tiền trong ví nên mất tiền là ông biết ngay thôi. Người đáng nghi nhất chỉ có mình anh vì trước khi bước vào công xưởng, ông không có tiêu gì đến tiền. Nhưng ông vẫn hoài nghi lắm, một người nhân viên hiền lành như anh tại sao lại đi ăn trộm tiền cơ chứ? Chắc chắn là có chuyện gì anh mới làm như vậy. Thấy anh ra về, ông đi theo anh.
Đường về nhà anh gồ ghề, cái xóm trọ nghèo này lần đầu tiên ông đặt chân đến. Anh hình như chẳng hề biết ông đi theo anh. Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì…
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. Trên nền nhà chỉ có manh chiếu rách, anh đang để đứa con gái nhỏ gối lên đùi, nhẹ nhàng hỏi han sức khỏe của nó. Nhìn bố, nó mỉm cười:
- Bố không cần phải mua thuốc cho con nữa đâu, còn khỏe rồi. Hôm nay là sinh nhật em, bố để tiền mua cho em cái bánh. Em chưa được thổi nến sinh nhật bao giờ.
Cô em thấy chị nói thế, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, con không cần, bố cứ để tiền mua thuốc cho chị đi…
Anh ôm hai con vào lòng, rơi nước mắt:
- Bố có tiền ở đây, đủ để lo cho cả hai con mà.
Anh rút ra tờ 500 ngàn mà ông nhìn là biết ấy là tiền của mình. Hóa ra anh lấy trộm tiền của ông là vì lý do này. Ông không muốn truy cứu nữa, ông quay bước đi về nhưng lòng đã mất niềm tin vào anh. Ai ngờ hôm sau, anh đến gặp ông, cúi đầu xin lỗi ông:
- Tôi đã lấy trộm 500 ngàn của ông, ông hãy tha lỗi cho tôi. Xin ông trừ nó vào tiền lương tháng sau chứ đừng đuổi việc tôi.
Ông sững sờ, ông không nghĩ anh lại làm như vậy. Hành động của anh khiến ông thực sự thấy anh đáng được tôn trọng. Có lỗi, dám nhận lỗi mới là người có nhân cách. Ông mỉm cười đồng ý. Ông còn hứa tăng lương cho anh vì ông cũng biết thêm, anh là một người cha đáng ngưỡng mộ, cảm kích.
Theo blogtamsu
Con sinh ra không có chân, bố sợ hãi bỏ luôn cả con và vợ
Cơn đau làm chị gần như ngất đi. Nhưng nghe thấy tiếng khóc của con, chị vẫn cố ngẩng lên nhìn con rồi chạm phải khuôn mặt hốt hoảng của bác sĩ, chị đứng hình rồi ngất lịm...
Con anh dù không có chân nhưng nó vẫn rất kinh hoạt, đáng yêu với quả bóng úp trên người để làm chân giả.
Thật ra trước khi kết hôn với anh, chị cũng như bao người phụ nữ khác xinh đẹp, khỏe mạnh, lành lặn. Sau khi về làm vợ anh, chị cố gắng nhất có thể để cuộc sống khó khăn của hai vợ chồng tốt hơn. Chị đảm đang, nhanh nhẹn, quán xuyến êm đẹp hết mọi chuyện trong nhà nên anh vui lắm, yên tâm lo công việc của mình.
Anh đã nghĩ, mình thật may mắn khi có được người vợ như chị. Nhất là khi chị báo tin mình mang thai, niềm hạnh phúc của anh chị được dâng lên gấp bội nữa. Gia đình anh từ nay, như vậy là không còn gì phải lo âu nữa rồi. Nhìn vào hạnh phúc của anh chị, có không ít người phải thốt lên lời ghen tỵ. Nhưng cuộc đời là thế, có mấy ai biết trước được chữ ngờ đâu.
Chị mang bầu đến tháng thứ 2 thì tai nạn đau lòng ấy đột ngột ập đến. Mở mắt ra, chị thấy đau nhói ở bên dưới. Hốt hoảng, chị la hét ầm ĩ. Một bên chân của chị đã bị chiếc xe đó cán nát. Từ nay, cuộc đời chị sẽ gắn liền với chiếc xe lăn, chiếc nạng gỗ. Đang từ một người phụ nữ nhanh nhẹn, chị làm sao có thế chấp nhận được hiện thực đau đớn này chứ. Chị chỉ muốn chết nhưng sực nhớ ra, chị đã quên mất thứ quan trọng nhất với cuộc đời mình, không phải đôi chân mà là...
Nhưng nghe thấy tiếng khóc của con, chị vẫn cố ngẩng lên nhìn con rồi chạm phải khuôn mặt hốt hoảng của bác sĩ. (Ảnh minh họa)
- Con tôi... Con tôi . - Chị ấp úng
- Con chị thật may mắn, nó vẫn khỏe mạnh nhé! - Bác sĩ mỉm cười trấn an chị
Chị rơi nước măt, sờ xuống bụng. Mất đi một chân nhưng con vẫn còn, chị thấy đó đã là niềm may mắn nhất đời rồi.
Chị nằm một chỗ nên mọi việc liên quan đến kinh tế đều phải nhờ anh hết. Một mình anh giờ phải gánh vác tất cả. Chẳng biết vì áp lực kinh tế hay vì sự thay đổi ngoại hình của chị mà anh cũng nhạt nhẽo với chị dần ra. Giờ còn thi thoảng hay cáu gắt với chị nữa. Chị mang bầu nhưng từ lúc bị tai nạn đến giờ cũng chưa đi khám thai lần nào. Vì anh nói:
- Ngày xưa các cụ có khám gì đâu mà con vẫn khỏe mạnh. Cứ để như thế đi cho nó phát triển tự nhiên, vẽ chuyện.
Chị biết bây giờ mình chẳng có quyền đòi hỏi nên nhìn anh, chị chỉ rơi nước mắt, gật đầu. Chị không dám nghĩ, đây là dấu hiệu ban đầu cho thấy tình cảm của anh chị đang dần bị rạn nứt.
Chị nhập viện sinh con, anh kêu bận việc rồi mãi mới chạy vào được. Chị không trách anh bởi chị còn chuyện quan trọng hơn, vượt cạn. Cơn đau làm chị gần như ngất đi. Nhưng nghe thấy tiếng khóc của con, chị vẫn cố ngẩng lên nhìn con rồi chạm phải khuôn mặt hốt hoảng của bác sĩ, chị đứng hình rồi ngất lịm...
Con chị sinh ra bị khuyết tật chân hay chính các hơn là mất cả hai chân. Ôm con trong tay, chị khóc hết nước mắt. Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với chị như vậy, đã cướp đi chân của vị còn cướp đi của cả con gái chị. Nhưng tệ hơn...
Anh chứng kiến cảnh tượng không có tương lai này, lại quá sợ hãi trước tương lai vất vả nên đã lén lút rời bỏ mẹ con chị. Chị không khóc, chị cũng không sụp đổ, không tuyệt vọng dù tim chị đau đớn cả trăm ngàn lần bởi chị còn phải sống để lo cho đứa con tội nghiệp.
10 năm sau...
Anh lưu lạc nơi xứ người là 10 năm anh biệt tích và không liên lạc với bất cứ ai ở nhà. Lý do thì vẫn là sợ khổ khi ở với mẹ con chị. Có khi mẹ con chị bây giờ cũng chẳng còn sống được đến bây giờ vì một bà mẹ què và một đứa con cụt cả hai chân sẽ chẳng làm được gì. Nhưng dù sao, đó vẫn là vợ, là con anh, anh quyết định quay về thắp cho họ nén hương cho chọn nghĩa thì...
Mắt anh tối sầm lại, miệng há hốc khi trước mắt anh, tại căn nhà cũ, con anh dù không có chân nhưng nó vẫn rất kinh hoạt, đáng yêu với quả bóng úp trên người để làm chân giả. Còn chị dù què nhưng chị vẫn có thể chăm gà, nuôi lợn, trồng rau, hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
Chị không bỏ cuộc, vượt lên khổ cực để chăm sóc con nhỏ mà không muốn nhờ vả ai. Con anh, biết mình không lành lặn nhưng không muốn ai coi mình là phế nhân, cũng cố gắng nhất để tự chăm sóc cho mình. Bất giác, anh thấy xấu hổ. Anh đã làm gì vậy cơ chứ, chỉ vì sự ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà bỏ rơi mẹ con chị. Giờ nhìn vào sự cố gắng, vượt qua gian khó của mẹ con chị mà anh vừa ngưỡng mộ, cảm kích vừa hối hận tột cùng. Liệu anh còn có cơ hội quay lại với mái ấm gia đình mà anh đã rời bỏ suốt 10 năm nay rồi không?
Theo blogtamsu
Cho bà cụ ăn xin gói thức ăn, vừa quay đi thấy bà ném nó vào thùng rác, cô gái tức giận... Cô xinh đẹp, năng động, hoạt bát là vậy mà mãi chưa có người yêu. Vấn đề của cô ai cũng thắc mắc, ban đầu người ta còn đồn đoán có khi cô bị les kia. Cô nghe xong chỉ cười, vấn đề chính là ở cô. Cô hiểu điều đó. ảnh minh họa Ưu điểm của cô, cô và mọi người thừa...