Chút tình đầu
Cô ấy ngồi bàn trước, thỉnh thoảng lại quay xuống mượn tôi khi chiếc tẩy, khi cái bút nhũ. Tôi có một cái bút nhũ màu rất lạ. Thấy cô ấy cứ mân mê chiếc bút, tôi nói: “Tặng luôn đấy”. Đôi mắt trong veo, cô ấy nhìn tôi đầy sung sướng. Nhưng từ khi được tôi cho chiếc bút, cô ấy không quay xuống mượn gì nữa. Tôi trách mình đã để mất cơ hội.
Không còn cơ hội này tôi tìm cơ hội khác. Một hôm, thấy cô ấy chưa về khi trống trường đã tan, tôi cũng ở lại. “Ơ, sao không về”, cô ấy ngạc nhiên. “Tranh thủ làm bài tập, về nhà chẳng tập trung được”, tôi tỉnh bơ. “Ừ, về nhà bao nhiêu việc, không thể ngồi yên làm bài được”, vừa lật cuốn bài tập về nhà cô ấy vừa nói, mắt không nhìn lên. Thế là chúng tôi đã có điểm chung.
Từ bữa đó tôi được cô ấy coi như một người bạn thân tình. “Trông cậu tư lự quá”, “Bài toán này khó, cậu giúp mình với”, “Mình có quà cho cậu này”… Rất tự nhiên cô ấy đi vào lòng tôi một cách mơ hồ mà sâu đậm. Mỗi ngày không nói được với cô ấy vài ba câu là tôi thấy bứt rứt. Nhiều đêm tôi không tập trung làm bài được vì nhớ cô ấy, nhớ nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo. Và tôi chỉ mong cho trời chóng sáng để đến trường, đứng ở hành lang nhìn cô ấy từ ngoài cổng bước vào lớp. Ở bên cô ấy tôi thấy mình tự tin hơn, tiếp thu bài học nhanh hơn.
Thời gian trôi nhanh, nỗi nhớ càng dầy lên, tôi biết là mình đã phải lòng cô ấy. Nhưng tuổi chúng tôi còn nhỏ, ngoài việc học ra chưa nên phân tán tư tưởng vào việc gì khác. Vì lẽ đó tôi đã cố ghìm lòng mình lại, hy vọng một thời gian sau mọi chuyện sẽ lắng xuống, lại vô tư như ngày nào.
Một năm qua đi, lúc này chúng tôi đã sang lớp 12, tình cảm trong lòng tôi không những không nhạt đi mà còn mãnh liệt hơn. Mỗi ngày cô ấy vẫn dành cho tôi ánh mắt trìu mến, nụ cười ngọt ngào. Rồi một lần, tôi thu hết can đảm thổ lộ nỗi lòng mình. Không đỏ mặt, bối rối như tôi, cô ấy nói rằng bấy lâu vẫn biết tình cảm của tôi nhưng hết năm nay, thi xong tốt nghiệp cô ấy sẽ nghỉ học ở nhà. Đó là ý của bố mẹ nhưng cũng là ý của cô ấy, vì học lực cô ấy bình thường nên chẳng có gì phải tiếc nuối cả. Nghe lời bố mẹ ở nhà một vài năm rồi lấy chồng như bao người con gái khác. Còn tôi học giỏi, con đường trước mặt còn rộng mở và đầy hứa hẹn. Trên con đường đó tôi sẽ gặp được người con gái xứng đáng chứ không phải như cô…
Từ bữa đó tôi được cô ấy coi như một người bạn thân tình.
Nghe cô ấy nói mà lòng tôi buồn vô hạn. Tôi không ngờ cô ấy lại buông xuôi một cách dễ dàng như vậy. Tôi thuyết phục cô ấy về bàn với bố mẹ và suy nghĩ lại… Rồi cô ấy để yên bàn tay trong tay tôi. Sự im lặng đó cho thấy cô cũng nghĩ đến tôi. Suốt đêm đó tôi không ngủ để mơ tưởng đến những ngày sau này.
Video đang HOT
Ngày thi tốt nghiệp kết thúc, tôi ra ngay Hà Nội tham gia lớp ôn thi cấp tốc vào đại học. Những ngày không gặp, tôi nhớ cô điên cuồng. Tôi lấy nỗi nhớ đó làm động lực luyện bài. Sau ngày thi, tôi hấp tấp trở về quê tìm gặp cô ấy. Tôi ngẩn người ra. Sao thế cơ chứ, cô ấy không thi vào bất cứ một trường trung cấp nào hết như đã hứa với tôi.
Lần đầu tiên tôi tìm đến nhà cô ấy. Trước mắt tôi một người phụ nữ ốm yếu, xanh xao đang nằm bất động trên giường. Mẹ cô ấy. Mẹ cô ấy bị bệnh nằm tại chỗ ba – bốn năm nay rồi. Ba đứa em cô đều đang học cấp một, cấp hai. Bố cô theo nhóm thợ mộc đi làm hết huyện nọ đến huyện kia vẫn không đủ tiền thuốc duy trì sự sống cho người mẹ. Tôi đọc trong mắt cô ấy nỗi tâm sự và sự bất lực.
Phải, tôi làm sao có thể giúp cô ấy được bây giờ, hoàn cảnh gia đình tôi cũng bình thường, tương lai tôi cũng chưa biết thế nào. Tôi oán trách mình thật vô dụng, từ trước tới nay đã vô tâm, giờ đứng nhìn cô khó khăn mà không cách gì giúp đỡ được. Những ngày đó lòng tôi nặng trĩu nỗi muộn phiền, dằn vặt. Lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống không hề đơn giản.
Trước khi ra thành phố học đại học, tôi để lại cho cô ấy một lá thư, với ý rằng tôi mãi mãi không quên cô ấy. Khi nào ra trường, kiếm được việc làm, tôi sẽ giúp cô ấy khắc phục hoàn cảnh và khi đó cô ấy nhất định phải đi học một trường dạy nghề nào đó. Tôi hy vọng tấm chân tình của mình sẽ cảm kích được cô ấy.
Thời gian trôi đi, mới đó mà tôi đã bước sang năm thứ tư đại học. Tôi vẫn thường xuyên viết thư động viên cô ấy. Sau mỗi lá thư gửi đi tôi thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút. Tôi không muốn đề cập đến việc xác lập một tình cảm cụ thể nào đó, vì điều đó sẽ làm cho cả hai đều bối rối, đau khổ. Hơn nữa tôi cũng biết nếu lúc này mình sa vào chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng lớn đến việc học, sẽ khó thực hiện được lời hứa hôm nào với cô ấy. Trước mắt, chúng tôi vẫn cứ là những người bạn tốt quan tâm đến nhau.
Bạn thấy không, tình cảm học trò thường bị xem nhẹ, nhưng thực ra nó rất sâu đậm và có thể theo ta suốt cuộc đời.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...