Chút say nắng dịu dàng của vợ
Đúng là “không ai khó ba đời”. Cuộc sống khó khăn ban đầu của đôi vợ chồng trẻ đã khá hơn rất nhiều, sau 6 năm phấn đầu và ổn định việc làm. Nghề sửa máy vi tính của chồng Hạnh tưởng tầm thường, ai ngờ rất đắc dụng.
Thời buổi của kỹ thuật số, của internet, khoảng 50% dân số trong xã đã dùng máy vi tính. Các cơ quan công sở thì hỏi nói, chỗ nào cũng từ vài chiếc tới hàng chục máy. Chồng Hạnh là thợ giỏi, lại có uy tín nên chẳng lúc nào hết việc. Thu nhập hàng tháng của anh gấp hai lần lương giáo viên của vợ. Hạnh không còn là Hạnh của ngày cách đây 6 năm nữa. Chị mập ra, trắng hồng, nõn nà và lúc nào cũng tươi như hoa. Bây giờ chị không muốn ngồi lên chiếc xe “cùi bắp” của chồng thường dùng để chở linh kiện máy tính, mà đi xe tay ga, áo váy, giày dép… hàng hiệu. Nhìn vợ, nhiều lúc chồng Hạnh thốt lên: “Ôi! Công chúa của anh!”. Nhỏ con gái 5 tuổi cũng bắt chước ba: “Ô! Công chúa của Bống”.
Ảnh minh họa
Chị vừa trải qua một cơn “say nắng” dịu dàng. Sau khi tập tành làm thơ, Hạnh mới bất ngờ phát hiện ra mình có năng khiếu về văn học nghệ thuật. Mấy bài thơ đăng báo của Hạnh được khen hết lời. Một vài văn nghệ sĩ còn đưa chị lên tận mây xanh, coi chị là một tài năng vừa được phát hiện, tỏa sáng. Giờ thì chị đi trên mây. Sau giờ giảng bài, dạy thêm buổi chiều…Tối về chị chúi vào viết bài đăng trên phây. Khối người mê tít chị, buông lời tán tỉnh.
Trong đợt được mời đi hội thảo thơ ở miền Tây, chị đã gặp mặt một chàng lãng tử. Hạnh bị khuất phục trước tài ăn nói, kiến thức uyên thâm và những bài thơ tình ướt át của chàng. Hạnh chơi vơi bơi trong hạnh phúc ngọt ngào. Về nhà rồi, nhìn thấy chồng mình cặm cụi như con rô- bốt trước những chiếc máy bụi bặm, vô hồn, cả ngày đến khuya không nói được một lời có cánh với vợ, thấy bất mãn. Nhiều lúc chị mải vui công việc chưa về kịp, anh vừa làm hàng cho khách mà vẫn phải lo cơm nước, tắm giặt cho con, dẫn đến lời nặng, tiếng nhẹ với vợ. Chị giận lắm, cảm thấy mình và chồng là hai thái cực khác nhau, không thể hòa hợp, thông cảm.
Những lá thư gửi vào không gian, những bài thơ thương nhớ khát khao viết trên mạng, những tin nhắn đầy lời yêu thương, hẹn hò…Tất cả làm chị chìm đắm trong mê muội. Không dưới một lần, chị tâm sự với người bạn gái thân thiết. “Chắc tao thôi chồng quá mày ơi!”. Chị bạn ngạc nhiên: “ Sao thôi chồng? Vợ chồng mầy kinh tế khá giả, cuộc sống ổn định. Chồng mày nhiều đứa muốn không được! Bộ nay chả mèo chuột hả?”. Hạnh chỉ lắc đầu: “Không hợp nhau”. Đắn đo riết, rồi Hạnh cũng đem mối tình “sét đánh” của mình kể với bạn. Chị nói, có cảm giác không thể sống thiếu người ấy nữa rồi. Thời buổi văn minh, cuộc sống hôn nhân không thích hợp thì chia tay là chuyện bình thường mà.
Video đang HOT
Bạn mắng Hạnh là “khùng”. Tự nhiên kiếm chuyện phá vỡ hạnh phúc gia đình. Sau khi ép Hạnh cho số điện thoại của người kia, chị bạn trực tiếp gọi điện trao đổi với anh ta. Chị chúc mừng hai người có một tình cảm tốt, khen ngợi mối tình thơ ngọt ngào, thi vị. Rồi chị hỏi thẳng, liệu hai người có ý định tiến tới cuộc sống chồng vợ không? Anh bạn kia nói tỉnh queo: “Chúng tôi đều đã có gia đình. Cuộc tình thơ này chỉ như cơn say nắng thôi mà. Vợ tôi làm nghề buôn bán, cô ấy rất đẹp và giỏi giang. Tôi có điên đâu mà rước một nhà thơ về nhà!”. Qua chiếc loa ngoài điện thoại di động, Hạnh nghe hết cả, mặt đỏ bừng rồi tái dại, rồi lại đỏ bừng. Chị đã quá cả tin và mơ mộng.
Thời gian này, lại thấy Hạnh đi muộn về sớm, chăm chút chuyện gia đình, lo lắng cho chồng con từng bữa ăn giấc ngủ. Một đêm khuya, thấy chồng còn hí hoáy sửa máy cho kịp ngày mai trả khách, chị nhẹ nhàng tới đằng sau, ôm đầu chồng ghì vào ngực mình: “Nghỉ đi chồng cưng! Kẻo bịnh là khổ em đó. Kiếm tiền quan trọng thật, nhưng có cái khác còn quan trọng hơn đó anh!”. Đã mấy năm nay mới được nghe lại lời nói thủ thỉ yêu thương của vợ, anh chồng bất chợt làm rớt chiếc vít, choáng váng như bị say nắng. Một cơn say nắng dịu dàng.
Theo DanViet
Xấu hổ vì chồng không thích mặc quần lót
Luc nay tôi vưa tưc vưa phi cươi khi chợt hiêu ra moi chuyên. Chỉ vì chuyện thích "thả rông" bị bia đổ xuống quần mà bao hai hôm ây tôi phai ngôi lai cung chông 30 phút nữa tai quan.
Gân nhưng ngay cuôi tuân, công viêc ơ cơ quan ranh hơn môt chut, buôi trưa vao mang đoc tin tưc thi tôi băt găp bai viêt "Am anh vơi nhưng chiêc quân lot hoa hoe hoa soi cua chông" cua ban P.L.
Khi đoc nhưng tâm sư nay cua ban, thu thưc co nhiêu tinh huông tôi đa phai phi cươi. Noi chung tôi thây ban kêu ca như vây nhưng vân yêu chông nhiêu lăm. Va ban thân tôi cung nghi, chông ban hoan toan binh thương. La vơ, ban nên tôn trong sơ thich sưu tâp quân lot hoa hoe hoa soi cua chông và đưng lam moi chuyên trơ nên phưc tap hơn.
Như tôi đây, mấy năm sống trong hôn nhân với chồng, tôi cứ muốn chồng tôi như chồng người khác: có ý thức hơn trong việc mặc đồ lót để không gây ra những chuyện dở khóc dở cười làm xấu mặt chồng, xấu mặt vợ con. Bơi vi chông tôi không hiêu thuôc tuyp đan ông đan ang gi nhưng lai chi thich đươc tha rông vung đo.
Suốt 32 năm, chồng tôi không hề có thói quen mặc quần lót. Do đó, anh cực khó chịu khi mặc nó nên nhất quyết từ chối không mặc (Ảnh minh họa)
Suốt 32 năm lam đan ông cua chông, anh thường bảo rằng, trong ngăn tu cua anh chưa bao giơ co chiêc quân lot nao. Nhưng 3 năm sống với chồng, nhiều lần tôi cố tình mua quần lót cho chồng mặc nhưng anh nhất định không. Hoặc anh cứ để lâu một thời gian trong tủ rồi vứt xó hoặc giấu vứt vào thùng rác bởi kêu "chật nhà". Cũng vì năm lần bảy lượt như thế, tôi thấy chán ngán vì không còn khả năng cứu vãn thói quen đã ăn sâu mấy chục năm nay của chồng.
Nhưng cũng chỉ vi chuyên tha rông cua chông ma tôi la vơ đa phai chưng kiên bao nhiêu tinh huông dơ khoc dơ cươi. Thâm chi nhiêu phen tôi xâu hô chi muôn đôn thô xuông đât. Xin noi thêm la vi tư be đên lơn, anh xa đa không măc quân lot rôi nên giơ măc cư bao kho chiu. Nhưng khi ra bên ngoai, anh hay măc quân đui rôi đên quân dai ơ ngoai. Trơi nong hay lanh, anh đêu măc thê. Riêng ơ nha, anh măc quân đùi va tha rông vung ây luôn.
Co môt lân, hai cô ban thân có việc đi qua nha vơ chông tôi. Ho goi điên cho tôi rôi chung tôi keo nhau ra mây quan ăn gân đo ăn văt. Đang ngôi ăn thi chung co nhăc đên chông tôi. Nghi giơ nay chông đi lam vê đa lâu lâu, tôi mơi goi cho anh bao ra quan ăn quen đâu phô ngồi ăn cùng và gặp mấy bạn thân của tôi ngày nhỏ.
Chăc la do vôi đi, chông tôi vân măc cai quân short gần tới đầu gối và cai ao phông rồi chay ra quan ăn. Vơ chông tôi va 2 ngươi ban hôi tu rôm ra.
Ăn xong, tôi đưng dây tinh tiên, 2 ngươi ban cua tôi cung treo lên xe từ biệt vê hêt. Thê ma chông tôi vân ngôi im chăng nhuc nhich. Tương chông mai ngăm gai đep, tôi chay đên huych tay: "Vê thôi bô tre". Chăng ngơ, chông cư cui xuông li nhi bao: "Anh không vê đươc". Cau qua, tôi noi: "Anh không vê thi em vê trươc, cư thoai mai ngôi ma ngăm gai?!". Chông tôi măt mui khô sơ mơi noi: "Anh ma đưng dây vê đươc đa vê rôi. Nhin nay (chông chi xuông chiếc quần đùi bị cốc bia đổ đúng chỗ đó)".
Luc nay tôi vưa tưc vưa phi cươi khi chợt hiêu ra moi chuyên. Chỉ vì chuyện chồng thả rông, lại bị cốc bia đổ vào nên ngại không còn mặt mũi nào nhấc chân lên để về được nên bao hai hôm ây tôi phai ngôi lai cung chông 30 phút nữa tai quan đợi cho quần đùi của chồng khô.
Cư tương sau lân đo, chông tôi đa rut ra kinh nghiêm ăn măc cho riêng minh và sẽ tự nguyện mà mặc quần lót bên trong. Thê nhưng, chông vân chưng nao tât ây. Tôi co nhăc thi anh bao măc quân lot kho chiu va không tôt. Nhưng tôi chưa bao giờ đông tinh vơi quan điêm nay. Bởi với tôi, đan ông không măc quân lot trông cư mât lich sư va thiêu văn hoa.
Cũng chỉ vi chuyên tha rông cua chông ma tôi la vơ đa phai chưng kiên bao nhiêu tinh huông dơ khoc dơ cươi. Thâm chi nhiêu phen tôi xâu hô chi muôn đôn thô xuông đât (Ảnh minh họa)
Mỗi khi đi làm thì chẳng nói làm gì. Bởi vì anh sẽ không bao giơ bị lô hang vi đa co quân đui bên trong nguy trang. Nhưng nhiêu lân chồng ơ nha, tôi rât hay băt găp canh tương bi lô cua chông. Ví như, không hề mặc quân lot bên trong ma anh cư hôn nhiên mai miêt ngôi đanh cơ cùng bac hang xom.
Rôi đê y nhưng lân chông chơi câu lông ngay trong ngõ cung mây ngươi hang xom cung vây... Vì thế, mỗi lần nhìn chồng vô ý vô tứ như vậy, tôi thấy khó chịu và tự thấy "ê mặt" khủng khiếp. Nhưng chồng tôi thì cứ cười hề hề, bảo rằng chắc không ai thấy anh bị lộ cả, mà chỉ có tôi mới thấy vậy do tôi để ý kỹ quá!?
Nói thật, 3 năm sông trong hôn nhân vơi ngươi chông không chiu măc quân lot, thích thả rông tôi thấy hơi chán ngán rồi. Chồng cứ tênh hênh như vậy, nói thật tôi ngứa mắt và ức lắm. Mang tiếng người đàn ông có học, gia đình gia giáo, lại sống ở giữa cái đất Hà Nội này mà tôi không tin vẫn còn một người đàn ông trẻ không mặc quần lót như chồng tôi.
Tôi phải làm sao bây giờ với người chồng này? Tôi chỉ sợ anh cứ vô ý và tênh hênh thế, mấy năm nữa, con gái tôi lớn hơn, nó sẽ nhìn thấy những pha bị lộ hàng của bố thì vô duyên chết đi được. Tôi nên làm gì đây?
Theo VNE
Có nên lấy cô gái tham tiền làm vợ? Tôi cũng không phải là người đàn ông quá nặng nề chuyện trinh tiết. Quá khứ là cái đã qua rồi, quan trọng là tương lai. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết lên những dòng tâm sự này. Ở cái tuổi 30, chính tôi cũng không biết mình nên làm gì, nên quyết định ra sao cho đúng nữa....