Chúng tôi vẫn cưới dù không yêu nhau
Một năm trôi qua, chúng tôi vẫn cư xử khách khí, vẫn có khoảng cách chưa thể lấp đầy vì vợ chồng ít trò chuyện. Về nhà là anh dán mắt vào điện thoại để chơi điện tử hay online, làm cái gì chỉ anh mới biết.
Chuyện của anh và cô bạn học mọi người đều biết. Tuổi mới lớn anh yêu người ta với tình cảm thanh khiết đầu đời, với trái tim tuổi trẻ nồng nhiệt say mê. Hai người đã có với nhau nhiều kỷ niệm bên sách vở, rồi cùng thi đỗ đại học, cánh cửa tương lai rộng mở. Song người ta ra trường trước anh một năm đã lấy luôn thiếu gia, con nhà trâm anh.
Anh bị bỏ lại, xấu hổ ê chề. Anh đau khổ, anh suy sụp đến mức bỏ lại tất cả chỉ cầm tấm bằng kỹ sư vừa mới nhận, vào tận miền trung Tây Nguyên để bắt đầu cuộc sống khác. Cho đến ba năm sau khi nỗi lòng nguôi ngoai, anh mới trở lại theo lời nài nỉ, van xin của bố mẹ.
Rồi chúng tôi quen nhau, gia cảnh phù hợp, hai bên chẳng ai phản đối nên đám cưới nhanh chóng diễn ra.
Tôi chẳng còn ở cái tuổi nhí nhảnh để đòi hỏi chồng phải chiều chuộng, lấy lòng, song anh hiếm khi thể hiện tình cảm với vợ. Đôi khi tôi muốn nắm tay anh, nhưng anh thờ ơ, không thiết. Cứ chiều thứ Sáu anh về, xong nhiệm vụ của một người chồng là sáng thứ hai anh lại đi. Hạn chế tối đa việc đưa tôi đi chơi, kể cả về nhà bố mẹ đẻ.
Anh dường như không bao giờ nhận thấy hôm nay vợ mặc đẹp, vợ thay đổi kiểu tóc, hay vào bếp nấu một món cầu kỳ, cho anh…
Một năm trôi qua, chúng tôi vẫn cư xử khách khí, vẫn có khoảng cách chưa thể lấp đầy vì vợ chồng ít trò chuyện. Về nhà là anh dán mắt vào điện thoại để chơi điện tử hay online, làm cái gì chỉ anh mới biết.
Tôi có công việc ổn định nên chẳng cần chồng phải chu cấp. Anh cũng luôn nghĩ vợ như thế là quá sướng, do nhà cửa đã sẵn ở, chẳng phải lo thêm bất cứ gì về kinh tế, tiền sinh hoạt bố mẹ cũng chẳng khiến, lương làm ra thoải mái tiêu, song anh đâu hiểu tôi sống dật dờ như một thân cây tầm gửi, chưa biết nay mai bị tống khỏi thân chính lúc nào.
Nhất là khi nhà chồng chẳng buồn mặn mà vì thấy tôi mãi không có con. Một năm qua với tôi dài như mười năm đằng đẵng, khi sống ở một nơi xa lạ với toàn những người không hiểu mình. Tôi sống khép kín và ít khi đi chơi vì sợ điều tiếng. Điều đó càng khiến chồng nghĩ tôi khô khan. Gần đây anh có ý trách tôi mãi chưa sinh được con. Tôi thấy chới với và tủi thân vô cùng. Sinh con thế nào khi anh đi đằng đẵng thế?
Video đang HOT
Lần mò tìm hiểu tôi mới biết chuyện xưa kia của anh, quá khứ đã qua nhưng cảm giác bị phản bội ngày nào vẫn đeo bám lấy anh, có khi cũng giống như tâm trạng lúc này của tôi, yêu một người mà người ta… ruồng bỏ.
Chẳng có gì ràng buộc, tôi cay đắng tự trấn an, có khi thế lại may, vì nhỡ những đứa trẻ ra đời không từ tình yêu của bố mẹ thì còn đáng thương hơn gấp nhiều lần.
Tôi không biết phải làm sao cho anh yêu vợ hơn, nên chấp nhận thua cuộc để chấm dứt tình trạng này, để anh được sống trọn vẹn với tình cảm đầu đời ấy. Tôi cũng sẽ luôn ôm trong lòng thắc mắc, không yêu sao anh cưới tôi làm gì. Phải chăng anh đã “nhân đạo” khi chưa nói thẳng rằng anh lấy tôi chỉ để sinh cho ông bà một đứa cháu nối dõi?
Theo VNE
Bố chồng đề nghị mặc áo ngực giúp con dâu
"Mà tay con vẫn còn đau nên mặc áo sẽ thấy khó khăn phải không? Nếu con không ngại thì bố cài nút áo cho". Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại ậm ừ gật đầu.
Đã mấy lần tôi định viết tâm sự của mình lên đây, nhưng tôi lại ngại lỡ bố chồng có đọc được thì đúng là chẳng hay ho chút nào. Vì thế, tôi càng cố âm thầm giữ kẽ thì bố chồng tôi càng vô tư, đề nghị làm một hành động rất ư phản cảm: mặc áo ngực cho con dâu. Dù tôi cũng biết, ông chẳng có ý gì khác ngoài muốn chăm lo tốt nhất cho mình.
Tôi và anh quen nhau trong một lần cả hai cùng theo lớp của mình đi du lịch và bị lạc. Khi cùng nhau tìm đường về lại khách sạn, hai đứa đã gặp nhau và trò chuyện. Chúng tôi đã cho nhau số điện thoại. Từ đó, hai đứa tuy học khác trường nhưng vẫn thường liên lạc với nhau.
Anh hơn tôi 3 tuổi nên anh ra trường trước. Tuy nhiên, sau khi quen nhau 1 năm, anh nói lời yêu. Tôi hạnh phúc và luôn cảm thấy nhỏ bé trong vòng tay anh. Phải nói rằng anh là con trai thành phố nhưng rất chân tình.
Yêu nhau được 4 năm, chúng tôi làm lễ cưới. Khi ấy cả hai đều có công ăn việc làm ổn định tại đây. Nhà chồng tôi rất neo người. Trong nhà lúc nào cũng chỉ có 2 vợ chồng tôi và bố chồng.
Mẹ chồng mất sớm khi chồng tôi mới 9 tuổi. Từ đó, bố chồng tôi ở vậy nuôi con khôn lớn. Từ nhỏ đến lớn, chuyện vui buồn gì anh cũng kể cho bố nghe. Thậm chí ngày yêu anh, anh cũng kể nhiều chuyện về bố cho bạn gái nghe.
Qua lời anh kể và thực tế làm dâu nhà anh gần 1 năm nay, tôi thấy bố chồng là người trầm tính nhưng rất tốt. Ông coi tôi chẳng khác nào con gái. Ông cũng luôn gần gũi tâm sự với tôi mọi việc lớn nhỏ trong nhà.
Vì nhà mẹ đẻ ở xa mãi tận Sơn La nên về Hà Nội làm dâu, tôi cũng không có người thân thích. Bởi thế, mọi tình cảm tôi dành hết cho chồng và nhà chồng. Tôi coi bố chồng cũng như bố đẻ của mình nên một mực đối xử với bố kính trọng và đúng mực.
Hàng ngày vợ chồng tôi đi làm, ông ở nhà đỡ đần cơm nước và giặt giũ. Đi làm về, vợ chồng tôi chỉ việc tắm giặt là ăn cơm. Ăn cơm xong cả nhà lại quây quần trò chuyện vui vẻ. Mới cưới nhau được 3 tháng mà ông thúc giục vợ chồng tôi mau có cháu bế bồng cho vui cửa vui nhà. Vợ chồng tôi cũng mong thế lắm, chỉ có điều tin vui vẫn chưa đến.
Đúng 3 tháng sau ngày cưới, chồng tôi nhận được quyết định đột xuất sang nước Pháp công tác 6 tháng. Anh không muốn xa vợ và bố nên định khước từ. Tôi dù không muốn anh đi nhưng cũng không thể làm mất cơ hội thăng tiến trong công việc của chồng nên động viên mãi. Cuối cùng, anh cũng đồng ý xa vợ 6 tháng.
Trước khi đi, anh không ngừng gửi gắm vợ cho bố chồng chăm nom giúp. Anh bảo: "Con đi sang Pháp rồi, không có ai chăm sóc H. Bố ở nhà nhớ chăm sóc cô ấy giúp con. Có như vậy con mới yên tâm đi được". Và tất nhiên bố chồng tôi đồng ý.
Từ ngày chồng đi công tác nước ngoài, cứ mỗi chiều đi làm về nhà là tôi cảm thấy buồn và chán. Cũng may có bố chồng yêu thương hết mực nên tôi khuây khỏa hơn. Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận rõ, bố tập chăm sóc tôi nhiều hơn. Ông liên tục gắp cho ăn, bắt ăn sáng đúng giờ, gọi dậy tập thể dục buổi sáng... để cơ thể khỏe mạnh nhất chờ chồng về.
Nhiều lần, thấy con dâu đi làm về mệt mỏi, ông còn mua tổ yến hấp với đường phèn để bồi dưỡng. Tôi ái ngại khi thấy ông chăm sóc con dâu quá chu đáo nên phàn nàn với chồng. Chồng tôi cười khà khà bảo: "Được bố chồng quan tâm, em cứ từ từ mà hưởng thụ".
Đỉnh điểm nhất là 3 tuần trước, vì bị cận lại từ công ty trở về nhà hơi muộn. Thế nên tôi đi quáng quàng và bị một người đi ngược đường đâm vào. Cũng may người tôi chỉ trầy xước nhẹ. Nhưng hai tay của tôi thì bị trật khớp. Tôi làm gì dù nhẹ hoặc với ra đằng sau cũng thấy đau đắng.
Để chồng ở nước ngoài bớt lo lắng, tôi đề nghị với bố giấu chuyện này cho anh biết. Bố chồng tôi cũng đồng ý liền. Thấy tay tôi bị đau, ông càng không cho tôi động chân động tay vào việc gì. Cả ngày tôi chỉ có mỗi việc ăn và ngủ rồi gọi điện cho chồng.
Vì vụ va chạm này mà tôi đã phải nghỉ làm mất 1 tuần. Sau đó, do tay tôi điều khiển xe máy vẫn còn đau nên ngày nào ông cũng đưa đón con dâu đi làm. Cả cơ quan ai cũng khen bố chồng tôi quá tuyệt vời và tận tình với con dâu. Bản thân tôi cũng rất biết ơn và hạnh phúc vì ông đã cho tôi một người bố tốt như vậy.
Chuyện khó xử của tôi với bố chỉ xảy ra mới đây. Chẳng là do tay vẫn còn đau nên mỗi sáng thay quần áo đi làm với tôi là một cực hình. Phiền toái nhất là lúc tôi phải với tay lên cài nút áo ngực hay đưa tay đeo dây áo ngực lên vai. Tuy nhiên, vì không có ai nên tôi không nhờ cậy được nên tôi toàn cố gắng cắn răng chịu đau để mặc chúng.
Chả hiểu bố chồng tôi có để ý và biết điều này không mà sáng đầu tuần vừa rồi, khi tôi đang loay hoay mặc quần áo trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Vì đang cố gắng loay hoay mặc áo ngực nên tôi không ra mở cửa cho ông được luôn. Ông hỏi làm gì trong phòng thì tôi cứ ấp úng.
Hình như quá lo lắng cho tôi nên ông chạy xuống lấy khóa phòng và mở cửa ra bất chấp lời tôi khuyên can. Tôi quơ vội chiếc áo dài khoác lên người. Thấy tôi đang mặc dở chiếc áo ngực, ông sững người lại trong 1 giây và ngượng ngùng nói: "Bố không biết con đang thay quần áo. Bố cứ tưởng con có chuyện gì".
Ông bước vội ra cửa nhưng đi đến cửa phòng thì ông quay lại mạnh dạn bảo: "Mà tay con vẫn còn đau nên mặc áo sẽ thấy khó khăn phải không? Nếu con không thấy ngại thì đưa bố cài nút áo cho". Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại ậm ừ gật đầu nhẹ. Để rồi bố chồng quay lại cài giúp tôi nút áo lót.
Mọi việc diễn ra chóng vánh đến nỗi sau đó tôi thấy ngại với chính mình và bố chồng quá. Trong khi tôi ngượng ngùng tránh mặt ông thì bố chồng tôi vẫn trầm tính và quan tâm đến con dâu như bình thường. Thậm chí 2, 3 hôm liền, sáng nào trước khi tôi đi làm, bố chồng cũng lên gõ cửa phòng rồi hồn nhiên hỏi tôi: "Con có cần bố giúp mặc không? Con đừng ngại, cứ coi bố như bố mẹ đẻ của mình".
Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ để chuyện bố chồng mặc áo lót cho con dâu tái diễn lần 2. Dù tay tôi vẫn còn đau, nhưng khi tắm buổi tối tôi toàn cố gắng mặc áo ngực trước để sáng mai khỏi phải hì hụi nữa. Hoặc có lúc, tôi mang áo ngực đến công ty, buổi chiều trước khi tan sở, tôi vào nhà vệ sinh nữ tôi thay và nhờ một đồng nghiệp nữ cài giúp.
Nhưng sáng nay tôi lại thấy hoảng và ngượng khi bố chồng gõ cửa hỏi: "Sáng nay để bố giúp mặc áo cho". Tôi đáp liền: "Dạ, con tự mặc được rồi. Cảm ơn bố!". Bố chồng tôi lại ngẩn ra bảo: "Tay con vẫn đau thế cơ mà. Bố đã bảo con đừng giữ kẽ quá. Ai chả có lúc đau ốm".
Vừa được bố chồng đèo đến công ty làm sáng nay là tôi ngồi viết câu chuyện tế nhị này của mình. Tại vì tôi bối rối quá, tôi không biết phải ứng xử như nào khi bố chồng tôi quá tốt nhưng không giữ kẽ với con dâu? Tôi có nên góp ý thẳng với ông hay kể cho chồng biết chuyện vừa mới xảy ra? Trong chuyện này, thực sự tôi có lỗi không và có vô duyên quá không?
Theo VNE
Nuôi chồng con bằng tiền... đi trai Tôi vì không muốn mất công việc này, nên sau khi sinh con, tôi vẫn tiếp tục là bồ của anh ta. Sợ thất nghiệp nên phải ngoại tình Nhớ lại cái ngày mới ra trường, tôi vẫn còn sợ hãi. Thời gian đi học đã kéo dài 4 năm, chỉ hi vọng sau khi ra trường kiếm tiền được để biếu bố...